Vô Ưu đứng ở bên trong mà tay chân không làm chủ được, chưa bao giờ nàng có cảm giác sợ hãi không dám đối mặt như lúc này.
Hạ Uy Tuấn biết dù có giấu cũng chẳng được bao lâu, cứng đối cứng thì chỉ có Hạ gia là thiệt thòi.
Tuy Y cũng rất yêu thương nữ nhi nhưng suy cho cùng vẫn không phải là nữ nhi thân sinh, trong thâm tâm Y cũng muốn Vô Ưu tìm lại được phụ mẫu của mình chẳng qua là không nỡ mà thôi.
Y liền từ từ kể lại :
"Thật không dám giấu hoàng thượng tiểu công chúa là do hạ quan mười lăm năm trước tình cờ gặp được, lúc đó công chúa bị người ta vứt bỏ ở gốc cây.
Cũng khi đó phu phụ thần vừa được thần y khám là không thể có con được nữa đang trên đường trở về nhà của mình, Vô Ưu đến như một món quà mà ông trời ban cho.
Cũng một phần do nguyên nhân sợ kẻ thù sẽ quay lại tìm nên phu phụ thần mới quyết định đưa Về Ưu trở về Giang Tây và nói với tất cả mọi người là nữ nhi do chính thê tử sinh ra.
Thật ra khi hồi kinh lần đầu tiên được gặp hoàng hậu hạ quan đã dần nghi ngờ về thân thế của Vô Ưu và vi thần cũng đã cho người đi điều tra sự mất tích của tiểu công chúa năm xưa có khá nhiều điểm tương đồng nhưng chưa dám nói ra khi chưa có chứng cớ xác thực mà thôi ".
Vô Ưu đứng ở bên trong không kìm lòng nổi liền bước nhanh ra và hỏi :
"Phụ thân chuyện người vừa nói là thật hay sao, nữ nhi không phải là nữ nhi thân sinh của người ".
Uy Tuấn giật mình khi thấy Vô Ưu bước ra, nhưng sự thật ngay trước mắt Y đâu thể nói dối được nữa, cho dù trong lòng không muốn nhưng Y vẫn phải nói :
"Điều con nghe vừa rồi không sai, phụ thân và mẫu thân của con chính là hoàng thượng và hoàng hậu.
Phụ thân có lỗi vì bao nhiêu năm qua không nói rõ cho con, không phải là chúng ta muốn giấu mà là không nỡ rời xa con, không muốn con phải chịu mọi lời dị nghị từ mọi người ".
Nhận được lời khẳng định của phụ thân Vô Ưu như rụng rời chân tay, nhất thời chưa tiếp ứng được.
Rồi như chợt nhớ ra nàng vội hỏi :
"Vậy chuyện này ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu có biết hay không ?".
Hạ Uy Tuấn lắc đầu nói :
"Ta làm sao dám nói chuyện này với phụ thân chứ ".
Dạ Vô Hành lúc này tâm trạng mới thoải mái, vậy là cuối cùng hai người đã tìm được nữ nhi của mình rồi, nếu Y Lan mà biết thì sẽ vui mừng lắm đầy.
Bao năm qua nữ nhi giống như tâm bệnh của nàng vậy, nhiều khi đêm tối nàng gặp ác mộng Y đều biết nhưng không dám hỏi sâu sợ nàng buồn lòng.
Hoàng thượng quay qua nhìn Vô Ưu ánh mắt thương yêu dịu dàng nói :
"Vô Ưu chúng ta cần đến Trữ Tú cung gặp mẫu thân con, nếu biết nữ nhi của mình thất lạc bao nhiêu năm đã tìm được, có lẽ mẫu thân của con sẽ khỏi bệnh nhanh thôi ".
Vô Ưu mắt ngân ngấn lệ :
"Hoàng thượng, hoàng hậu bị bệnh sao vậy ạ !, có nguy hiểm hay không ?".
Vô Hành đến gần nàng ôn nhu xoa đầu nàng rồi nói :
"Nữ nhi khờ, con gọi ta là gì chứ, gọi phụ hoàng đi, con có biết ta chờ mong lâu như thế nào không đại công chúa của ta ".
Rồi Y ngập ngừng nói :
"Mẫu thân con bị đó là tâm bệnh, nàng ấy lúc nào cũng trách móc bản thân mà để kẻ xấu mang con rời đi.
Bao nhiêu năm qua chứng ác mộng và đau đầu luôn đi theo nàng ấy, Cảnh nhi mà biết ta đã tùm được tỷ tỷ cho nó thì nó sẽ vui lắm đây ".
Nhìn điệu bộ ngơ ngác của nàng, Dạ Vô Hành nói tiếp :
"Cảnh nhi tức Dạ Cảnh Thành là đệ đệ ruột của con và là thái tử của Nam Phong quốc này, thôi bây giờ chúng ta đi thôi ".
Vô Ưu liền quay sang nhìn phụ thân của mình, lúc này Hạ Uy Tuấn nói :
"Con cứ đến gặp hoàng hậu của con đi, việc này ta sẽ trở về nói với mẫu thân con sau, cả ngoại tổ phụ và tổ mẫu của con nữa.
Dù sao đi chăng nữa sự thật trước sau gì cũng phải nói ra miễn là tiểu Vô Ưu của chúng ta hạnh phúc là được ".
Dạ Vô Hành nhìn về Hạ Uy Tuấn ánh mắt cảm ơn, dù sao đi chăng nữa Hạ gia cũng đã cứu nữ nhi thoát khỏi nguy hiểm và nuôi dậy nữ nhi xuất sắc và tình cảm như này.
Nhìn vào biểu hiện không nỡ của nữ nhi Y có thể hiểu được phần nào cuộc sống trước giờ của con bé.
Không muốn để nữ nhi khó xử, Hạ Uy Tuấn liền nhanh chóng cáo từ trở về, tuy không đành lòng nhưng ít nhất nữ nhi đã ở bên Y mười năm năm rồi.
Nhìn theo bước chân của phụ thân, Vô Ưu bấ giác rơi lệ.
Dạ Vô Hành thấy thế liền an ủi con :
"Công chúa mít ướt, đầu phải là con và Hạ gia sẽ xa nhau mãi chứ, dù sao họ cũng đã nuôi dạy con mười lăm năm nếu có dịp con cứ đến phủ thăm họ là được mà ".
Vô Ưu tuy biết như thế nhưng vẫn nghẹn ngào nói :
"Tại chuyện quá đột ngột nên nữ nhi mới nhất thời chưa thích ứng được thôi ".
Dạ Vô Hành vô cùng vui mừng khi biết nữ nhi là người coi trọng tình nghĩa, rồi như nhớ ra Y liền hỏi :
"Hôm nay tham dự yến tiệc của Dụ quý phi sao con lại lẻn chạy vào đây thế này ?".