Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 161





Thấy hắn như thế nàng không khỏi hừ lạnh, mà mỗi cử chỉ thay đổi trên khuôn mặt nàng hắn đều thu toàn bộ cả.
Khỏi cần phải nói giờ này trong lòng hắn đang thắp mấy nén nhan tự cầu phúc cho chính mình, à mà mấy nén cũng không đúng nói cho chính xác hơn là từ lúc bị nàng tát một cái thì hắn đã âm thầm thắp nhan cho mình thế nên nhan từ sáng giờ hắn tự thắp cho chính mình hơi bị nhiều rồi.
Lúc này nàng lạnh nhạt mà lên tiếng "Hóa ra là ngài cho rằng ta đang giận ngài đấy à, ây thì ra là ta giận ngài mà chính bản thân ta cũng chẳng biết đây thật đúng là kì lạ mà"
Nghe nàng nói thế hắn bắt đầu hoang mang, hắn biết nàng đang tức giận không vui thế nhưng nàng lại bảo là không giận.
Nàng đã nói thế mà hắn cứa khăn khăn bảo nàng giận vậy chẳng phải hắn đang gánh ghép việc không có cho nàng?
Còn nếu mà hắn nghe lời nàng và tin nàng không giận sau đó là không để ý đến vậy chẳng phải là mặc kệ nàng không quan tâm đến cảm xúc thật sự của nàng hay sao?
Sớm biết như thế này vậy đêm qua hắn đã không làm bậy rồi, sung sướng có một đêm mà phải trả giá quá đắt thật không biết đến bao giờ nàng mới hết giân đây nữa.
Thế nhưng giờ nghĩ lại hắn cảm thấy như này cũng rất đáng đi, hối hận vì hành vi đêm qua có đấy nhưng cũng không nhiều lắm.

"A Yên, ta biết bản thân mình không tốt dám làm bậy khí không có sự cho phép của nàng, giờ ta quỳ ở đây cho nàng chút giận nàng muốn làm gì ta cũng được ta tuyệt đối không oan trách nữa lời"
Nghe được những lời này cảu hắn đuôi mắt nành liền hơi cong cong khóe môi cũng để lộ ra nụ cười, lúc này nàng hơi cuối đầu thì thầm vào tay hắn.
Sau khi nói xong nàng ngẫn đầu quan sát sắc mặt của hắn, quả nhiên khi vừa nghe nàng nói xong ánh mắt hắn lúc trắng lúc xanh cứ luân phiên nhau thay đổi nhìn cực kì buồn cười.
Lúc này nàng hơi nhướn mày mà nhìn hắn "Vương gia đây là làm sao? Chẳng nhẻ ngài sợ rồi đấy à, ấy nếu đã sợ không dám làm vậy thì tại sao lúc nãy lại mạnh miệng nói sẻ cho ta chút giận không lời oán trách".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma
2.

Trùng Sinh Để Gặp Người
3.

Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

4.

Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
=====================================
Vừa nghe nàng nói thế hắn không khỏi nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt rung rẫy lời nói cũng bắt đầu không còn ổn định.
"A Yên...!nàng đang nói đùa hay là thật vậy? Nếu là nói thật vậy...!vậy hạnh phúc....sau, phải...!phải làm sao?" Giọng nói hắn rung rẫy không ổn đinhn thành ra câu từ hắn nói hoàn toàn không rõ thế nhưng nàng hoàn toàn hiểu hắn đang muốn nói gì.

Nghe thế nàng liền mĩm cười đưa tay năng mặt hắn lên để hắn nhìn thẳng vào mình "Vương gia, chàng nói xem ta đây là đùa hay thật? Nếu đoán đúng thì chàng sẻ có thưởng còn sai tất nhiên là phải phạt rồi, mà phạt như nào thì chàng cũng đoán được rồi đấy nhỉ?"
Nói đến đây ánh mắt nàng liền từ từ duy chuyển xuống dưới, hắn nhìn theo ánh mắt nàng cả người không khỏi rung lên vội vàng đưa tay che lấy nơi nào đó.
Nhìn hắn như vậy nàng muốn bật cười thế nhưng nếu giờ nàng mà cười như thế thì chắc chắn hắn sẻ biết nàng đang đùa hắn nên bằng mọi giá nàng đều phải nén lại.
"Ta...ta....." hắn ấp úng không dám lên tiếng hắn sợ chọn sai là luôn.

Nàng thấy hắn như thế liền đưa ngón tay ra chặng giữa môi hắn "Vương gia, chàng sao phải vội thế chứ ta còn định cho chàng cơ hội suy nghĩ vài ngày đây nè."
Nói đến đây nàng liền nhìn thấy sự lo lắng trong hắn đã tạm thời ổn định thấy thế nàng liêng nói tiếp "Năm ngày, chàng có năm ngày để suy nghĩ, chàng nhớ cẩn thận với câu trả lời của mình đấy nha, nếu không cẩn thận vậy phải nói tạm biệt với tiểu Khanh Khanh của chàng rồi."
Nói xong nàng liền rút tay lại sau đó cũng nhanh tróng đứng dậy, nàng hiện tại ngồi lâu quá liền cảm thấy có chút đau lưng nên muốn đứng dậy đi vài vòng trong phủ xem như là tập thế dục giản gân giản cốt vậy.
Mà nàng sau khi rời đi được một lúc thì hắn vẫn còn ngơ ngác quỳ tại đó bắt đầu động não suy nghĩ lời của nàng nói.
Mãi đến khi có nha hoàn tiếng đến nhắc nhở việc hắn đã quỳ quá lâu hắn mới ý thức được thời gian mà bản thân quỳ, thế nhưng khi vừa đứng dậy hắn còn ý thức được chân của bản thân sớm đã bị tê cứng không thể đi lại bình thường được nên hết cách hắn liền ngồi lên xích đu nàng vừa ngồi để chờ cho chân hết tê cứng rồi mới đi.
Nếu hắn mà đi trong tình huống này có khi lại té ngã sắp mặt củng không chừng, mà nàng bên kia sau khi chọc được hắn tâm trạng cực kì tốt.
Nàng vui vẻ đi dạo hết cả vườn hoa trong phủ, sau đó lại thông thả ngồi ở giữa đình trên ao sen ăn điểm tâm uống trà mà suy nghĩ xem tiếp theo nên chọc hắn cái gì chứ mới có bao nhiêu đó toàn chưa đủ để nàng hết giận về việc hắn dám lừa nàng..