Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 96-1: Đêm trọng thu trung bộc nói Vương gia, Hoàng thượng triệu Bùi Nguyên Tu trở về kinh thành (1)




Hôm sau, Bùi Nguyên Tu tỉnh lại ở chính phòng tại Lão Mai Cư, từ trên giường êm ngồi dậy, vuốt vuốt mi tâm.

Đúng lúc nghe cửa phòng vang lên, Bùi Đại nâng mâm trà đi vào.

"Gia, ngài tỉnh rồi sao? Nửa đêm hôm qua thấy ngài say, thấy chỗ này gần nên đưa ngài vào đây nghỉ. Canh giải rượu vừa mới nấu xong, ngài uống chút đi!"

Sau chơi hội hôm qua, Vương gia nhà hắn đuổi hắn và Bùi Tiểu đi, nói để huynh đệ bọn họ theo các huynh đệ thân vệ ra ngoài giải trí, trong vương phủ đã có thủ vệ.

Đợi lúc nửa đêm hai huynh đệ bọn họ trở về, tìm ngoại viện mấy lần cũng không thấy Vương gia nhà mình đâu. Tiểu đệ Bùi Tiểu của hắn nói: "Chẳng lẽ gia của chúng ta lại để hoa mai câu hồn rồi?"

Thẩm Tam còn cười hắn: "Cẩn thận cái mông của ngươi! Lại để cho gia đạp đấy!"

Kết quả tới nhìn Lão Mai Cư, vương gia nhà hắn ở chỗ này thật.

Một mình say ngất xỉu ở thạch đình Mai Lâm. Được mấy huynh đệ bọn họ khiêng về phòng, trong miệng vẫn còn nhắc đi nhắc lại, đứt quãng mấy từ a Nguyệt, a Loan, a Viên, a Bán! Trong số bạn họ không có người nào có thể nghe hiểu!

Phục vụ gia ngủ xong, hắn và Bùi Tiểu cũng ngủ ở hai bên cửa.

Nói thử xem những ngày gia nhà hắn trôi qua là những ngày gì. Trong Tĩnh Bắc Vương phủ có tổng cộng năm ba tử là nữ, còn là thê tử của quản sự, đều đã 40, 50 tuổi rồi. Cả nhà trên dưới ngay cả nha hoàn cũng không có, đều là nam nhân, hận ngay cả con chim đầu cành rơi xuống cũng là đực.

Hai huynh đệ bọn họ cũng đã 20 rồi, cũng đến tuổi cưới vợ, gia còn lớn hơn huynh đệ bọn họ đến vài tuổi, tuy nói phu nhân chính phòng phải lựa người tốt, nhưng đến nay ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có thì không nên, ngay cả thanh lâu cũng không đi qua.

Nếu nói gia nhà hắn từ nhỏ ở trong quân, là nam nhân thành thật, không có thói quen thân cận nữ sắc? Xấu hổ? Thì cũng không hẳn vậy, thỉnh thoảng gia nhà hắn có tiếp xúc với mấy cô nương, cũng vô cùng tao nhã lễ độ, không thấy có chỗ nào không ổn.

Chẳng lẽ....

Suy nghĩ một chút, Bùi Đại không khỏi rùng mình một cái.

Lại thấy Bùi Tiểu dùng cùi chỏ đẩy đẩy hắn: "Ca! Ca nói xem có phải long dương của gia không tốt, cho nên chỉ thích đồng tính thôi không? Mấy năm này đều trong quân, thấy đâu cũng là nam nhân..."

"Chớ nói bậy, cẩn thận roi ngựa của gia đánh chết đệ! Con mắt nào của đệ thấy gia với nam nhân nào không minh bạch? Ngày thường gia cân thận nhất chính là hai huynh đệ ta..." Ặc....Nói đến chỗ này, Bùi Đại sát sát cánh tay, mới vào mùa thu mà trời đã lạnh hơn rồi.

"Ca này!" Bùi Tiểu chà xát cằm, nói: "Gia sẽ không coi trọng huynh đệ ta, tuy nói trong doanh trại hai huynh đệ ta cũng được coi là người thanh tú, nhưng so với gia thì còn kém xa! Nếu gia chọn, thì cũng phải chọn người có dáng vẻ như Minh tướng quân Minh Thức."

Bùi Đại nghe vậy, trợn mắt, vỗ vào gáy Bùi Tiểu một cái: "Nói bậy! Tự tìm đường chết! Gia ta có thể có đam mê như vậy sao? Đệ muốn nhà họ Bùi đoạn hương khói sao? Coi chừng lão gia chúng ta nhảy từ trong quan tài ra quất chết đệ!"

Bùi Tiểu che gáy, lặng lẽ cười hai tiếng, nói: "Cũng đúng! Nếu gia chúng ta có say mê này, sao chưa thấy đi tới Nam Phong quán..."

Còn chưa nói xong, lại bị Bùi Đại nhấc chân đạp một cước!

"Đệ lăn đi! Đệ đúng là đồ không đáng tin cậy, ta ở chỗ này coi gia, đệ đi nghỉ ngơi đi! Nhỡ đánh thức gia, ta sẽ bị đệ liên lụy phải ăn roi!"

Bùi Tiểu nhảy một cái, từ trên đất nhảy dựng lên, lặng lẽ cười hai tiếng, rồi rời đi.

Một mình Bùi Đại ở lại coi chừng, thỉnh thoảng nhìn trong phòng một cái, nhìn xem gia nhà hắn có chỗ nào không thoải mái không. Cho đến khi trời sáng hẳn, mới đi vào phòng bếp nấu một chén canh giải rượu, bưng vào.

Bùi Nguyên Tu nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó phân phó: "Múc nước, để ta rửa mặt!"

Bùi Đại trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, không lâu sau bưng chậu nước vào. Bùi Tiểu theo chân bưng khay đồ ăn vào.

Bởi vì đêm qua say rượu, Bùi Nguyên Tu cũng không đến Võ trường luyện quyền cước như mọi ngày nữa, dùng bữa sáng xong liền ở thư phòng ngoại viện.

Lễ trọng thu, hắn cho phép phụ tá tiên sinh và 12 thân vệ nghỉ một ngày, cho nên bây giờ không có việc gì, chỉ ngồi ngây ngốc trong thư phòng. Rảnh rỗi liền tìm sách binh thư đọc.

Gần tới trưa, Bùi Tiểu tiến lại bẩm, Ngô tướng quân và Phương tướng quân tới tìm Vương gia uống rượu.

À, hai vị Tướng quân đều là hai người theo phụ thân của Bùi Nguyên Tu là Bùi Chiến vào sinh ra tử, nhắc tới cũng được coi là đồng lứa với Thúc bá của Bùi Nguyên Tu. Ngày hôm nay, không vì gì khác, là vì khuyên hắn mau mau lấy vợ.

Bùi Nguyên Tu nghe xong, cũng không để ý lắm, chỉ cười không đáp. Rồi lại xin hai vị tướng quân yên tâm, hán tự có tính toán.

Qua lễ trọng thu, không tới hai ngày, Minh Kim quốc bên kia liền đưa thư tới, nói 15 ngày sau, Đại Vương tử Minh Kim quốc dẫn đoàn hộ tống bào muội Nhã Trác công chúa vào kinh.

Bùi Nguyên Tu trả lời: Xin đợi đại giá!

Sau lần này không tới nửa ngày, Thừa quận vương cũng gửi thư nói: "...khuyển tử và tiểu nữ vào kinh viếng thăm ngoại tổ, muốn cùng đồng hành với Tĩnh Bắc Vương, cầu mong một đường sẽ quan tâm..."

Bùi Nguyên Tu thầm cười trong lòng, nghĩ đến chủ ý này của Thừa Quận vương hẳn là từ sau khi biết được Minh Kim quốc thần phục mới nghĩ ra. Có điều, cách này cũng rất hợp lý.

Đại chiêu quốc có luật, phàm là những người liên quan đến Phiên Vương, Quận Vương, đều không cho gọi không được vào kinh. Nhưng nữ tử lại không bị hạn chế, chỉ là hộ vệ đi theo không được quá một trăm người.

Lần này Bùi Nguyên Tu nhận lệnh vào kinh, lại có trách nhiệm bảo vệ sứ đoàn nặng nề, hộ vệ mang theo hẳn là tinh binh ngàn người.

Một nhóm người lặn lội đường sá ngàn dặm xa xôi, trên đường đi khó nói sẽ không gặp phải giặc cướp, phụ thân vì nữ nhi tìm nơi an thân che chở thì cũng là vô cùng hợp lý.

Nhưng Thừa Quận Vương cũng vô cùng thông minh.

Hẳn là Thừa quận vương rất tự tin với nữ nhi xinh đẹp của mình, Bùi Nguyên Tu vẫn chưa đồng ý hôn sự, hẳn là do chưa nhìn thấy nhan sắc của nữ nhi, nếu hôm nay có cơ hội một đường bảo vệ vào kinh, không sợ Bùi Nguyên Tu này không đậm tâm.

Huống chi, nghe nói trong xứ đoàn lần này còn có một vị được xưng là bông hoa của Thảo Nguyên Công chúa Trác Nhã.