Công Chúa Phép Thuật

Chương 37




- Cô... - Kenzou trừng mắt nhìn Sakura, chưa một ai dám từ chối anh thẳng thừng như vậy. Đây, quả là sự sỉ nhục lớn đối với hoàng tử của một đất nước hưng thịnh như Oto
Fujitaka cả kinh, cô gái này thật to gan, dám chọc tức Tam hoàng tử nước Oto, nổi tiếng hiếu chiến. Ông nhìn cô, nói bằng giọng nghiêm nghị
- Hime, sao con dám nói chuyện kiểu đó với Tam hoàng tử của Oto? Con biết như vậy là vô lễ không? - Fujitaka nhìn
- Xin lỗi đức vua... - Sakura quay sang Fujitaka - Hoàng tử đúng là đã có nhã ý mời thần sang đó làm việc, nhưng thần cảm thấy mình không thích hợp với công việc bên đó, vậy nên... Thần phải từ chối thôi ạ...
- Nhưng ít ra con cũng nên lựa lời mà nói chứ! - Fujitaka tức giận, nhíu mày tỏ ý không hài lòng
- Hay là... - Sakura nhếch mép nhìn ông - Đức vua muốn tống khứ Hime này đi xa càng sớm càng tốt chăng?
- Con...
Fye thấy vậy liền đứng dậy, mỉm cười đảo mắt nhìn quanh
- Xin lỗi mọi người, có vẻ... cô ấy không được khoẻ, nên lời nói có hơi... Mong mọi người bỏ qua cho, nhất là hai vị hoàng tử đây
Lời nói mang một ẩn ý gì đó mà chỉ những người trong cuộc mới hiểu. Kenzou nhếch môi cười nửa miệng. Shiro cũng đứng dậy, đỡ lời hộ Sakura
- Đúng vậy! Vì cô ấy đã phải làm việc từ sáng sớm đến tận bây giờ mà! - Rồi cậu quay sang Sakura - Đúng không? Hime - chan?
Không khí chìm trong im lặng. Sakura nhìn thẳng vào Fujitaka rồi quay sang nhìn Tam hoàng tử Kenzou, khuôn mặt vô cảm, giọng nói băng lãnh
- Xin lỗi... Nếu như hoàng tử không có gì sai bảo nữa thì tôi xin phép về phòng trước...
Nói rồi, cô quay đầu bước thẳng ra cửa dưới con mắt kinh ngạc của các vị đại thần. Họ bắt đầu xì xầm, rỉ tai nhau những câu chuyện khủng khiếp về Sakura
- "Này, nghe nói cô ta được đại pháp sư Clow Reed đưa về đấy"
- "Hèn gì chảnh gớm"
- ...
Fye khó chịu đứng dậy
- Tôi nghĩ... Chúng tôi nên đi theo cô ấy... - Fye nhìn Fujitaka rồi cúi đầu
- Xin phép phụ vương... - Fye và Shiro đồng thanh
- Xin phép! - Syaoran lạnh giọng, bước đi ra sau cùng, ngang qua Kenzou, cậu đưa mắt liếc xuống một cái, thật lạnh lùng. Cái cảm giác giống như ánh mắt ấy muốn ăn tươi nuốt sống con mồi
Lạnh lùng đến sởn cả gai óc
Giống như một lời cảnh báo
"Đừng có mà đụng tới cô ta, nếu không..."
Cậu bẻ tay
"Rốp"
Giống như chuẩn bị giết chết một ai đó. Xoay người bước thẳng
"Xoạch"
Cánh cửa khép lại
Một đôi mắt ngạc nhiên nhìn theo
- Có lẽ là... - Tomoaki nhìn sang Kenzou - Cậu ấy đang đưa một lời cảnh báo cho em đấy!
- Lời cảnh báo? - Kenzou nhìn sang Tomoaki
- Nhưng cũng có thể là lời khiêu chiến... - Thong thả với tay lấy li rượu, hớp một ngụm, cả người như nóng ran, quay sang Kenzou - Có lẽ cậu ta muốn nói rằng "Muốn cướp cô gái ấy khỏi tay cậu ta là một điều không dễ"...
- Cái gì??? - Kenzou quay sang Tomoaki, xác định - Có thật là như thế không?
- Anh nghĩ là vậy đấy...
- Chết tiệt! - Kenzou mắt long sòng sọc, nghiến răng, định đưa tay lên đập bàn một cái, nhưng nhận ra là đang ở trong yến tiệc nên lại thôi
- Em định thế nào hả?
- Hiện thời thì vẫn chưa vạch ra được kế hoạch, nhưng em dám cá với anh là em sẽ không để cho Hime - chan thoát dễ dàng như thế đâu! - Kenzou nói, giọng tức giận, có những tia máu li ti hiện lên trong mắt cậu ta
- Nhưng tại sao em lại muốn có được cô gái ấy?
- Đơn giản... - Kenzou cười - Là vì nhan sắc của cô ta thôi...!
- Em... - Tomoaki nhìn Kenzou rồi lắc đầu - Thật là...
- Đó là bản tính của em mà! - Kenzou cười lớn
- Thật là... Tại sao em lại thích trêu đùa một cô gái như vậy ấy nhỉ?
- Đó chỉ là ham muốn nhất thời, em cảm thấy, cô ta rất thú vị! - Kenzou nói giọng phấn khởi - Vì cô ta đã làm em vui nên em có chút hứng thú
- Anh cũng hết nói nổi em rồi! - Tomoaki thở dài
- Này... Ông anh... - Kenzou quay sang Tomoaki , mặt nghiêm chỉnh lại - Đừng có bảo là anh bị cô ta hớp hồn rồi chứ?
- Hử? Em nói gì cơ?
- Thôi nào, đừng đánh trống lảng nữa! - Kenzou đánh vào vai Tomoaki
- Em làm gì thế hả? Đi quá xa rồi đấy! - Tomoaki hất tay Kenzou ra
- E hèm! - Fujitaka đằng hắng một tiếng - Nếu như hai vị hoàng tử đây cảm thấy mệt thì có thể về phòng chứ đừng ở đây nói chuyện như thế...
- À... Vâng... Xin lỗi đức vua... - Tomoaki cúi đầu
- Đã thất lễ rồi!
- Không sao, không sao, chính ta mới là người phải xin lỗi! - Fujitaka xua tay cười gượng
- Có lẽ... Lỗi là do tôi chăng? - Kenzou chỉ tay
vào mặt - Thưa đức vua đáng kính?
Fujitaka nhíu mày
Tomoaki huých nhẹ Kenzou
- Này, đừng có nói những lời khiêu khích như vậy chứ!
- Haha! - Fujitaka cười rồi nhìn thẳng vào mắt Kenzou - Làm gì có ai dám trách hoàng tử cơ chứ!
- Vâng... Tôi cũng không nghĩ vậy...
Cả hai cũng im lặng
Mọi người xung quanh cũng không dám nói gì
Chốc chốc, cả Fujitaka và Kenzou lại đưa li lên, hướng về phía đối phương tỏ ý mời Nhưng mà cũng không quên ném về phía nhau một ánh mắt sắc như dao và một nụ cười nửa miệng đáng sợ