Công Chúa Phép Thuật

Chương 22




Tại Đại điện
- Nếu như cha có chuyện gì cần bàn ... - Fye lên tiếng - Thì cũng không cần gọi chúng con gấp đến như thế chứ !
- Con là có tâm ý đến đây hay chỉ là bất đắc dĩ ? - Fujitaka ngồi trên chiếc ghế cao nhất được chạm những hoa văn cực kì tĩnh xảo ở chính giữa căn phòng
- Có chuyện gì vậy cha ? - Shiro lễ phép hỏi
- Không có gì quan trọng, chỉ là ta có chuyện muốn nói với các con ...
- Là chuyện gì vậy ạ ? - Fye nói
- Chuyện là ... Về con bé Hime ...
- Cô bé có vấn đề gì sao ? - Shiro nói
- Không ... Vấn đề không phải ở cô bé mà là ở điều kiện ta đặt ra cho các con đối với con bé ...
- Điều kiện ? - Fye và Shiro đồng thanh
- Ta chưa bao giờ làm việc mà không có mục đích , kể cả chuyện ta đưa con bé về đây cũng không ngoại lệ
- Ý cha là ...
- Ta muốn các con ... Lấy được trái tim của con bé ...! - Fujitaka đan tay vào nhau nhìn 3 người con của mình , nói
- Có nghĩa là ... Tình cảm của cô ấy ... - Shiro nói
- Không , "Trái tim" ở đây không phải là tình cảm , "Trái tim" theo đúng nghĩa là ...
- Ý ông muốn chúng tôi lấy trái tim bằng máu đang ở trong cơ thể của cô ta ? - Syaoran lên tiếng sau một hồi im lặng
- Vẫn là Syaoran thông minh ! - Fujitaka cười
- Nhưng ... - Fye ngập ngừng - Như vậy chẳng phải ...
- Nói cách khác ... - Fujitaka nói - Ta muốn các con giết con bé ... Và lấy trái tim còn đang đập trong cơ thể nó về đây cho ta !
- Nhưng làm vậy có lợi ích gì ? - Shiro thắc mắc hỏi lại
- Cứ làm vậy ... Ta sẽ cho các con một phần thưởng xứng đáng ... Nhưng nếu có ai không tích cực làm công việc này ... Hậu quả tự các con gánh lấy !
Không gian im lặng bao trùm lấy đại điện hoàng cung
- Thôi ! - Fujitaka cười - Cho truyền Hime - san và Daidouji - san vào điện đi !
"Két"
Cánh cửa bật mở , Tomoyo bước vào , đi theo sau là Sakura. Tomoyo quỳ gập một gối trước mặt ông Fujitaka , làm lễ ra mắt
- Kính chào đức vua ạ ...!
Còn Sakura thì vẫn đứng trơ ra , nhìn thẳng vào mặt Fujitaka
- Này , Sa ... À ... Hime - chan ! - Tomoyo nói nhỏ
- Cậu quỳ xuống đi chứ !
- Không thích ! - Sakura nói
- Này ! - Tomoyo nhỏ giọng
- Haha ... - Fujitaka cười
- Nếu như cô bé không thích thì không cần làm cái phần nghi lễ rườm rà đó đâu ! Còn Daidouji , con có thể đứng dậy
- Vâng ... - Tomoyo cúi đầu , đứng dậy theo lời của ông
- Cô bé biết ta gọi cô bé đến đây vì lí do gì chứ ? - Fujitaka nói
Lắc đầu
- Vậy cô bé biết quản lí Daidouji phải về nhà chứ ?
Gật đầu
- Nên bây giờ chức quản lí hoàng cung sẽ trống ... - Fujitaka ngập ngừng - Nên ta muốn cô bé làm thay công việc của quản lí Daidouji ...
- Tại sao ?
- Vì ta muốn thử sức cô bé , được chứ ? - Fujitaka nói
Im lặng
- Còn Daidouji ... - Fujitaka quay sang Tomoyo - Con có chắc là bệnh tình của mẹ con không xấu chứ ?
- Vâng ... Vẫn còn chưa biết chắc chắn ạ ... - Tomoyo nói
- Ta thực sự rất lo cho bà ấy ... Bởi vì bà ấy là một người có công rất lớn đối với hoàng cung, cả con cũng vậy ...
- Cảm ơn sự quan tâm của Đức vua ạ ... - Tomoyo cúi đầu
- Ừ ... Không có gì ... - Fujitaka nói rồi quay sang 3 người con của mình - Còn một chuyện nữa ta muốn bàn với các con ...
- Lại chuyện gì nữa đây ạ ? - Fye nói , giọng mệt mỏi
- Ta muốn 1 trong số các con phải đi sứ giao lưu với nước ngoài ... - Fujitaka nói
- Đi sứ ? - Shiro ngạc nhiên
- Đúng ! Ta muốn các con đi sứ sang nước Oto đang hưng thịnh để giữ mối giao ban tốt đẹp ...!
- Nhưng cha định chọn ai cơ ạ ?
- Người thì ta đã chọn sẵn rồi ... Nhưng không biết nó có đồng ý không ?
- Chính xác là ai vậy ạ ? - Fye nói
- Ta muốn ... Cử Syaoran đi sứ lần này ! - Fujitaka nói
Syaoran nghe nhắc đến tên mình bèn quay lại nhìn , mặt vẫn không có chút cảm xúc
- Ý con thế nào ? Syaoran ?
- Tuỳ ! - Syaoran đáp
- Được , vậy là con đồng ý nhé ! - Fujitaka cười , đứng dậy - Ta phải đi về phòng nghỉ đây , có chuyện gì cần gặp ta thì đến phòng riêng nhé ! - Rồi ông quay sang Tomoyo - Daidouji , con có thể đi theo ta một chút được không ?
- Vâng ! - Tomoyo cúi đầu rồi đi theo Fujitaka
***
Ở một căn phòng trong góc khuất của khu Đại điện , ánh đèn đã được thắp lên , lập loè ...
- Có phải Đức vua đã nói với 3 vị hoàng tử chuyện đó không ? - Tomoyo nói
- Đúng vậy ! Còn con thì đã nói với con bé Sakura rằng mẹ mình bệnh để về quê ?
- Đó là cái cớ hay nhất mà thần có thể nghĩ ra lúc này ... Thưa Đức vua ...
- Con nghĩ mình nên đi bao lâu ? - Fujitaka nói
- Theo lệnh Đức vua ban cho , Đức vua muốn thần đi bao lâu ?
- Ừm ... - Fujitaka chống tay lên cằm ngẫm nghĩ - Có lẽ là ... Con nên trở về vào mùa đông năm sau , ngày thứ 3 khi những bông hoa tuyết kia bắt đầu rơi ...
- Tại sao ạ ? - Tomoyo hỏi
- Ta nghĩ ... Đó là cái ngày định mệnh ... Của cả 4 người họ ... - Fujitaka cười
- Vâng , thần sẽ làm theo lời của Đức vua ! - Tomoyo cúi đầu
- Đừng gọi ta là Đức vua ...! Chỉ 1 năm... 1 năm nữa thôi , cái danh hiệu này sẽ chẳng còn , và ta cũng sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này nữa đâu ...! - Fujitaka cười, nói
- Đức vua ...