Bước thật nhanh về phòng, Sakura đóng chặt cửa lại, ngồi phịch xuống. Hơi thở càng lúc càng dồn dập. Dường như không thở được. Tim đập ngày càng nhanh... nhanh hơn. Giống hệt như có hàng nghìn mũi kim đâm thẳng vào tim
Thở dốc
"Tại sao mình lại mất nhiều sức lực khi triệu hồn của T.Nadeshiko đến như vậy?"
- Khoan đã ... T.Nadeshiko ... Người đó có phải là ...
Một ánh sáng hiện lên, sáng hơn cả ánh trăng , rọi thẳng vào mặt cô. Ánh sáng màu tím... Giống như ban nãy
- Trước đó ... Tôi được gọi là Amamiya Nadeshiko ... - Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên
- Không phải bà là ... - Sakura ngước lên nhìn
- Lúc nãy con đã gọi hồn ta về ... - Bà mỉm cười
- Nadeshiko ? - Sakura nhíu mày - Tại sao bà lại ở đây?
Bà không trả lời, chỉ im lặng, tiến lại gần Sakura, ngồi xuống cạnh cô, mỉm cười nói
- Xin lỗi... Vì đã để con mất nhiều nguyên khí đến như thế...
- Có nghĩa là bà có thể tự mình hiện về mà không cần sự giúp đỡ của tôi? - Sakura nghi hoặc
- Không... Không hẳn là vậy... - Bà ngập ngừng - Khi một người nào đó có phép thuật cao cường đến nỗi có thể triệu hồn ta về thì ta mới có thể hiện hồn lên được, giống như con đã làm lúc nãy...
- Và bây giờ bà đã có thể vận dụng được phép thuật của mình mà không cần đến tôi?
- Không! - Bà lắc đầu - Chỉ khi ở gần con, ta mới có thể sử dụng phép thuật thôi!
- Có nghĩa là tôi đã giúp bà? - Sakura nghiêng đầu
- Đúng, thật sự ta rất cảm ơn con...
- Vậy bây giờ... Tôi có thể hỏi bà một câu ... - Cô nhìn thẳng vào mắt bà, cũng là một đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo, giống hệt màu mắt của cô - Được chứ?
- Có chuyện gì sao? - Bà nhìn cô
- Thật sự thì... - Sakura ngập ngừng - Bà... là ai?
Ngạc nhiên nhìn cô rồi mỉm cười, nói nhỏ
- Lúc con quan sát bức tranh của ta... Không lẽ con không nhận ra được thứ gì đặc biệt trong đó sao?
- Hả? - Sakura ngạc nhiên, cố gắng nhớ lại rồi quay lại nhìn bà
- Bản thân con... là một phong ấn... đúng không? - Bà mỉm cười rồi nói tiếp - Kinomoto Sakura?
Ngạc nhiên
- Tại sao bà biết?
- Con có nhớ... Chiếc quạt lông vũ màu xanh không? - Bà nhìn Sakura
- Chiếc quat đó ... - Cô nhớ lại - Quả thật... Trên tay bà có cầm một chiếc quạt như thế...
- Con không biết nó có liên quan gì đến phong ấn? - Bà ngạc nhiên
- Có liên quan sao? - Sakura nghiêng đầu
- Thật là... - Bà thở dài - Con không biết? Ông ta không hề nói gì với con sao?
- Ông ta? Ai thế?
- Clow Reed ấy!
- À... Người đã đưa tôi đi... Phải không?
- Rất may là con còn nhớ ông ấy...
- Vậy thì chiếc quạt đó có liên quan gì đến tôi?
- Chiếc quạt lông vũ màu xanh... - Bà đưa mắt nhìn ra ngoài - Nó là biểu tượng... của "Phong ấn"
Sakura im lặng, không đáp trả
- Sao? Bây giờ thì con đã biết hết rồi nhé? - Bà quay lại nhìn cô
- Nhưng còn một điều bà vẫn chưa trả lời tôi
- Hửm? - Bà ngạc nhiên
- Còn chuyện gì ấy nhỉ?
- Đừng giả vờ - Sakura nhìn thẳng vào mắt bà
- Thật ra... Bà là ai???
- Thật ra ... - Bà nói - Ta là ..."Phong ấn huyền thoại"
- Cái gì? - Sakura cả kinh, quay lại nhìn bà
- Chiếc quạt đó thật ra là biểu tượng của ta, nhưng mọi người đã lấy nó làm biểu tượng chung cho các phong ấn khác... Thật sự thì...
- Có nghĩa là bà đã lừa dối cả ba người đó?
- Đúng vậy... ta đã lừa dối họ ... Ta đã lừa dối cả ba anh em chúng nó... Cho đến lúc ta quay về Thiên Giới ...
Cô khẽ nhíu mày
- Nhưng... Lần này ta quay lại đây không phải là theo lời gọi của con mà là muốn trao lại cho con cái này... - Bà rút trong chiếc áo Kimono ra một cây quạt lông vũ, giống hệt cây quạt trong bức tranh
- Cái này... Là chiếc quạt đó - Sakura nghiêng đầu nhìn
- Ta muốn tặng cho con chiếc quạt này... - Bà cầm chiếc quạt dúi vào tay Sakura
- Nhưng tại sao lại là tôi? - Sakura chỉ mình
- Vì con là... Một người quan trọng đối với ta... Và đối với những người ta yêu quý nữa... - Bà đứng dậy, cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc nâu của Sakura
- Tôi là người quan trọng đối với bà? Tại sao?
- Chuyện đó... Chưa đến lúc để con biết... - Bà đi ra phía cửa sổ rồi quay lại - Chiếc quạt đó có thể bảo vệ con và làm cho nguyên khí phép thuật của con ngày một mạnh, nếu như có chuyện gì cần gặp ta, con có thể cầu nguyện dưới chiếc quạt đó, ta sẽ giúp đỡ con, ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu...
- Bà phải đi à?
- Đúng, ta phải về Thiên Giới!
- Đó là nơi mà bà đang sống?
- Đúng - Bà đáp
- Tôi còn có thể gặp lại bà bao nhiêu lần nữa?
- Đừng lo... Chúng ta sẽ gặp lại nhau... Sớm thôi
Nói rồi, Nadeshiko biến mất trong làn gió nhẹ đưa qua khung cửa sổ bằng gỗ, Sakura cứ nhìn ra phía đó mãi, thật lâu... thật lâu, ngẫm nghĩ về những câu nói lúc nãy bà đã nói với mình, đưa mắt nhìn xuống chiếc quạt, cô đưa tay vuốt nhẹ từng sợi lông vũ
- "Chúng ra sẽ gặp lại nhau"?... Có nghĩa là gì?
Đưa mắt nhìn xa xăm qua ô cửa sổ, cô đứng dậy, để chiếc quạt trên bàn, mở tủ ra lấy tấm Futon, trải ra trên nền chiếu Tatami, nằm xuống, suy nghĩ một lúc rồi cũng thiếp đi... chìm sâu vào giấc ngủ...