Công Chúa Phép Thuật

Chương 1




Đối với thế giới, có một thứ gọi là phong ấn, vô cùng đáng sợ. Một khi phong ấn bị giải trừ, không biết lúc đó, thế giới sẽ ra sao. Và cách làm cho phong ấn biến mất, chính là
.
.
.
Giết chết người mang trên mình phong ấn đó...

...oOo...

Đã vào đầu tháng 10, thành phố Tokyo bắt đầu se lạnh, những bông tuyết trắng muốt cũng bắt đầu rơi xuống. Trên một con đường nhỏ của thành phố, cách xa khu chợ sầm uất, có một bóng dáng cứ bước đi đều đều, miệng thở ra khói, tay xoa xoa vào nhau rồi chợt dừng lại ở một cửa hàng khuất sâu cuối con hẻm nhỏ. Ngước lên nhìn tấm bản hiệu sơn màu xanh đậm trên mảnh gỗ đã cũ, đẩy chiếc tay cầm vào, những tiếng "Leng keng" chợt vang lên

Cạch

Cánh cửa tiệm bật mở. Bước vào trong, khắp nơi bám đầy bụi bặm, giống như đã bị bỏ hoang từ lâu

Đối với thành phố Tokyo, có một cửa tiệm cách điệu theo kiểu Tây vào thời này thật sự rất hiếm. Bởi lẽ thành phố bị ảnh hưởng văn hoá của một đất nước được gọi là "Nhật Bản"

Bước đến bên chiếc bàn bị ngăn cách bởi tấm kính bên trên, người đó bước đến, nhìn vào tấm kính, ngắm nghía người đang ngồi trong đó một chút. Người ngồi bên kia tấm kính, tay buông thõng xuống đất, quyển sách úp lên mặt, tưởng chừng như đã ngủ chợt lên tiếng

- Đến rồi à?
- Đúng vậy!
- Lần này muốn lấy thứ gì... - Người ngồi bên kia tấm kính tiếp tục nói - Clow Reed ?
Người đàn ông được gọi là Clow Reed khẽ mỉm cười, bỏ chiếc mũ của chiếc áo choàng xuống, phủi phủi cánh tay còn vương chút tuyết, giọng nói nhẹ nhưng đầy uy lực
- Muốn lấy Phong - Ấn!
- Cái giá?
- Đã trả rồi, cho người đó!
Người ngồi bên kia tấm kính bỏ quyển sách xuống, để lộ ra mái tóc đen nhánh, đôi mắt xanh thẫm một màu nước biển
Clow Reed rút từ trong túi ra một tấm thiệp đã cũ, để lên bàn, đẩy vào phía bên kia tấm kính. Người bên kia cầm tấm thiệp lên, lướt đôi mắt lên dòng chữ nhỏ trong đó
- "Phong ấn S13070104 sẽ được giao lại cho Clow Reed"... Đúng là cái giá đã được trả rồi...
- Tôi lấy nó ngay được chứ? - Clow Reed cười
Người bên kia tấm kính im lặng, chỉ bước đi khỏi chiếc bàn, tiến ra giữa căn phòng, đưa nhẹ ngón tay lên cao...
Ầm... ầm... ầm
Có tiếng gì giống như một vật nào đó đổ vỡ
Đùng !!!
Một chiếc cầu thang hiện lên trước mặt hai người
- Đi theo tôi!
- Đến chỗ phong ấn? - Clow Reed hỏi
- Đừng nói nhiều!
Im lặng
Clow Reed không nói gì nữa, chỉ đi theo người có đôi mắt màu xanh biển lạnh lùng kia. Hai người bước xuống cầu thang, đi trên một dải hành lang dài và tối, chợt... người đi trước dừng lại trước một cánh cửa lớn, soi đuốc vào cánh cửa rồi quay sang Clow Reed
- Mở cửa!
- Bằng cách nào?
- Chìa khoá phép thuật của ông! - Người đó chỉ vào chiếc mặt dây chuyền của Clow Reed
- Tinh mắt lắm!
Clow Reed lấy mặt dây chuyền xuống, lẩm bẩm trong miệng câu thần chú. Chiếc mặt dây chuyền hiện nguyên hình thành một cây quyền trượng màu vàng lấp lánh. Ông vung nhẹ cây trượng về phía cánh cửa, chợt...
Kétttt
Một âm thanh chói tai vang lên, cánh cửa tự động mở ra để lộ một căn phòng tối tăm, rộng lớn ở bên trong.
Dưới ánh đèn của ngọn đuốc lập loè, có thể thấy một cái lồng sắt rất lớn được đặt ở giữa căn phòng
Dường như trong căn phòng lớn này chỉ có duy nhất chiếc lồng đó chứ không còn thứ nào khác.
Một cô gái ngồi trong đó. Cô ngồi tựa lưng vào những thanh sắt ngăn cách của chiếc lồng, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm chợt nheo mắt bởi ánh sáng của ngọn đuốc phía cửa, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn đi nơi khác.
Clow Reed cầm ngọn đuốc trên tay, tiến lại chiếc lồng, soi ánh sáng vào lồng, mỉm cười, cầm chìa khoá tra vào ổ
Cánh cửa chiếc lồng bật mở, Clow Reed lại mỉm cười, đưa tay ra trước mặt cô gái
- Đi chứ?
Cô gái nhìn tay của Clow Reed, bước ra khỏi chiếc lồng, nhẹ nhàng, ngước đôi mắt trong veo màu xanh ngọc lục bảo nhìn thẳng vào mắt Clow Reed
- Có phải... Ngài là người sẽ đưa tôi đi?
- Đúng...! Tôi là người sẽ đưa cô đi - Lặp lại câu nói của cô gái, Clow Reed chậm rãi nói rõ từng câu, từng chữ