Hơn nửa tháng sau, Y Ngạn bị cấm túc ở ma giới, buồn chán vô cùng, ngoài đi quanh quẩn trong ma giới lạnh lẽo, thì nàng còn phải luyện tập gắt gao, hầu như lúc nào cũng cảm thấy áp lực. Từ sáng đến tối đều nàng chôn chân trong ma giới như một cây đại thụ, nàng nhớ người tình, nhớ những lúc được Hữu Bạch đương nàng dạo chơi trên nhân giới.
" Hữu Bạch... " Y Ngạn lẩm bẩm, cái miệng nhỏ luân phiên ríu rít.
Càng nghĩ, Y Ngạn càng bứt rứt, rất muốn trốn ra ngoài, nhưng hể nàng chuẩn bị rời đi, lại nhớ đến lời dặn của ma thần, sợ bị đánh. Thoáng chốc phải đè nén xuống nỗi nhớ trong lòng, bắt buộc ở yên trong ma giới, ở yên trong căn phòng tẻ nhạt.
Về đêm, Y Ngạn càng khó chịu, hơn nửa tháng rồi nàng không gặp lang quân tương lai, cứ hể nhìn lên trăng sáng nàng lại không ngủ được. Hình bóng những lúc nàng ở cạnh Hữu Bạch cứ lẩn quẩn trong tâm trí, còn có những món ngon của nhân giới, làm cho nàng trằn trọc trở mình liên hồi.
* Cốc cốc cốc *
" Công chúa, người ngủ chưa ? "
Tiếng của Tố Như ở ngoài cửa truyền vào, Y Ngạn đang bứt rứt, nghe giọng của Tố Như, như tìm ra được ánh sáng, nàng bật người dậy ngay, ba chân bốn cẳng chạy ra mở cửa.
" Tố Như ! Mau vào đây ! "
Y Ngạn kéo ngay Tố Như vào trong, trước khi đóng cửa còn không quên ngó nghiêng xem xét xung quanh, bộ dạng lấm lét như đi ăn trộm, làm Tố Như bàng hoàng.
" Công chúa, người bị làm sao vậy ? " Tố Như cầm chén canh sâm, hai mắt nhìn chòng chọc vào cô nương lấm la lấm lét kia.
" Ta đâu có làm sao ! " Y Ngạn tắc lưỡi, kéo Tố Như ngồi xuống ngay.
Mấy đêm nay, nàng thường xuyên mất ngủ vì nhớ lang quân tương lai, Tố Như đêm nào cũng mang canh sâm đến, tẩm bổ, cho nàng an thần, còn ngồi lại trò chuyện cho đến khi công chúa nhỏ ngủ mới rời đi.
Y Ngạn vừa nhìn thấy chén canh, hiểu ý Tố Như, hấp tấp cầm lấy, hớp một hơi hết sạch.
* Cạch *
Nàng đặt mạnh cái chén sạch bong xuống bàn, đưa tay chùi mép miệng, lúc này gương mặt nàng vẫn không thay đổi, lấm lét khó hiểu.
Tố Như chứng kiến, phải thắc mắc thành lời.
" Công chúa, người thật sự ổn không ?
Sao người... " Tố Như chỉ tay vào đầu, xoay xoay ngón tay, như ám chỉ Y Ngạn thần trí không được bình thường.
Y Ngạn hiểu ngay, nhíu mày mỏng, khẽ vào tay Tố Như, bậm môi, rồi nàng chồm qua người Tố Như, thì thầm to nhỏ vào tai nha hoàn ấy.
" Ta không có bị sao hết...
Tố Như ta nhớ Hữu Bạch lắm...
Hay là... "
" Không được đâu ! " Tố Như la lên, sắc mặt tái mét, khua tay từ chối ngay.
Không cần Y Ngạn nói hết câu, Tố Như hiểu hết, càng biết tỏng kế hoạch trong đầu nàng, rõ ràng nàng lại muốn trốn ra nhân giới thăm người tình. Tố Như được lệnh phải trông chừng nàng cẩn trọng, làm sao dám để nàng đi.
Chỉ mới vừa nghe nàng nói nhớ Hữu Bạch, cơ thể Tố Như lập tức sinh phản ứng, lạnh toát, rùng mình lo sợ, không nghĩ nhiều phải ngăn nàng ngay.
" Công chúa, người đừng có trốn đi ! Ma thần biết được đánh chết em mất ! "
Tố Như líu lưỡi, năn nỉ công chúa nhỏ, mỗi lần nhớ đến Y Ngạn trốn sang nhân giới, cơ thể của Tố Như lại truyền đến cảm giác ớn lại, đau đớn bởi ma roi đánh vào chân thân hồ điệp.
Dù, nói Tố Như hết mực nuông chiều Y Ngạn, nhưng lần nào nàng trốn đi cũng khiến Tố Như chịu phạt te tua, còn suýt mất mạng, không sợ sao cho được.
" Công chúa, còn có mười mấy ngày nữa người gả đi rồi...cố gắng ở yên giùm em đi...
Người mà lén đi...cánh bướm của em chắc bị ma thần chặt xuống mất ! " Tố Như cực lực khuyên nhủ.
Thế nhưng, Tố Như có lòng nhắc nhở là chuyện của y, còn Y Ngạn, đang nhớ mong người tình, làm gì có đủ tâm trí nghe theo. Nàng lập tức làm mặt nặng mặt nhẹ, bĩu môi hờn dỗi, nắm lấy vạt áo của mình day day, rưng rưng tiếng than thở.
" Người ta nhớ Hữu Bạch lắm...
Không biết chàng ấy ở nhân giới có nhớ đến ta không ?
Cũng không biết chàng ấy dạo này ra sao ? "
" Công chúa, người là thái tử phi của ngài ấy, đương nhiên sẽ nhớ người rồi !
Người đừng có lo quá, ngài ấy là thái tử, sống rất tốt ! " Tố Như hết lời dỗ ngọt Y Ngạn.
Công chúa nhỏ vẫn hờn dỗi, làm mình làm mẩy, nằm ườn lên giường, giãy nảy hai chân như cá mắc cạn, kêu gào lên như em bé khóc nhè.
" Huhu, ta nhớ Hữu Bạch...
Tố Như... " hai chân mảnh khảnh của nàng tung lên liên tục, làm cho tà váy phất phơ, để lộ nước da chân trắng nõn của nàng ra.
Cô nương giận dỗi vô cớ chẳng ai bằng, Tố Như hết cách, túm lấy chân Y Ngạn, mắt nhắm mắt mở, liều lần cuối.
" Được rồi ! Công chúa, đừng khóc nữa...
Người đến thăm thái tử đi !
Nhưng nhớ về sớm đó...ma thần mà phát hiện...lần này em chết chắc thật đó ! "
Chỉ chờ có thế, đúng như ý muốn, Y Ngạn đang hờn dỗi, lập tức thay đổi sắc mặt, bật dậy tươi cười nắm lấy tay Tố Như, thành khẩn cảm ơn, còn không quên để lại lời hứa.
" Em yên tâm !
Ta hứa chỉ đi 1 canh giờ thôi...không đi luôn đâu ! "
Dứt lời, Y Ngạn chẳng màn đến sắc mặt trắng bệch của Tố Như, cứ như thế biến mất tăm trong không khí.
Tố Như thấy nàng đi rồi, cũng nhanh chóng hóa thành hình dạng của Y Ngạn, thay nàng ngồi ở trong phòng, đánh lừa kẻ khác.
.....
Nhân giới chia làm 9 nước, đứng đầu là nước Ngô và nước Triệu, cùng nhau cai quản hòa bình giữa 9 nước, và hòa bình giữ thiên giới và ma giới.
Nước Ngô, là nơi của thái tử đương triều Hữu Bạch sinh sống, cũng là đất nước sau này Tinh Y Ngạn gả tới sẽ làm thái tử phi, cùng Hữu Bạch cai quản. Nơi này quốc thái dân an, dân chúng sống dưới trướng triều đại này vô cùng ấm no, hạnh phúc.
Hàn Phúc cung, cung Điện của thái tử Hữu Bạch.
Bên trong căn phòng đầy ánh nến soi sáng, màu xanh dương nhạt và màu trắng là màu chủ đạo bao phủ, phát ra âm thanh ho khan, đó là tiếng của một người nam nhân.
Hữu Bạch, thập nhất thải tử, y là người tài giỏi nhất trong 13 người con, thông thạo thiên thư, tinh thông võ thuật, còn là người có chí tu luyện, học thuật, sớm đã được vua cha chọn lên ngôi vị sau này.
Trước ánh nến rực sáng, Hữu Bạch ngồi đọc văn thư, dáng vẻ cực kì phong ưu, nho nhã. Gương mặt của y thanh tao, nhẹ nhàng, điểm thêm vài sợi tóc rũ xuống, trông hệt như một lãng tử, khiến không ít người nhìn phải điêu đứng với nhan sắc của y.
Bàn tay to không cầm văn thư của y cuộn tròn, che hờ trước miệng, phát ra tiếng ho trầm thấp, nghe có vẽ như Hữu Bạch đang bị nhiễm phong hàn.
Bỗng, một luồng gió mạnh thổi thẳng qua khung cửa sổ, ùa vào người Hữu Bạch, cơn gió này mang theo mùi hương của hoa cỏ, vừa ngửi môi mỏng của Hữu Bạch lập tức cong lên dịu ngọt.
" Ngạn Nhi, nàng lại lén ra ngoài sao ? " giọng nói trầm thấp của Hữu Bạch vang lên trong phòng vắng.
Ngay sau tiếng nói của y, cô nương mặc hồng y, hiện thân, choàng đôi tay mềm từ đằng sau lên cổ của Hữu Bạch, để gương mặt ma mị của nàng sát vào tai y, thỏ thẻ.
" Hữu Bạch, sao chàng biết là ta vậy ? " tiếng Y Ngạn nỉ non, ngọt ngào hơn cả kẹo đường.
" Còn có yêu nữ nào xuất hiện mà mang theo mùi thơm như nàng không ? "
Hữu Bạch mỉm cười, cuộn tròn văn thư đang độc, gõ nhẹ vào đầu Y Ngạn, làm nàng giật mình, buông tay khỏi người Hữu Bạch, xoa lấy đầu mình, giận dỗi.
" Hữu Bạch, sao chàng đánh ta ? " Y Ngạn bĩu môi, nhăn mặt nhăn mày chẳng khác gì một bà cụ.
" Ngạn Nhi, nàng đó !
Lại cãi lời ca ca ra đây phải không ? " Hữu Bạch nghiêm mặt, gằn giọng quở trách Y Ngạn ngay.
Cô nương vừa gặp người tình, chưa vui được được bao nhiêu, bị gõ đầu, bực bội chẳng thèm trả lời, vùng vằng ngồi đối diện với Hữu Bạch, lườm mắt.
Nam nhân trước mặt nàng, vốn đã quen cách nàng giận dỗi, chưa bao giờ Hữu Bạch thấy khó chịu, ngược lại giống với Tinh Vương Minh, rất yêu chiều Y Ngạn. Biết, bản thân vừa làm nàng giận, sợ không dỗ nàng nhanh sẽ khóc, rơi những giọt lệ như hạt lựu, lúc đó càng khó dỗ dành nàng hơn.
Hữu Bạch đặt ngay văn thư đang đọc dở xuống bàn, nhấc mông sang ngồi cạnh Y Ngạn, xoay người nàng đối diện với y, hạ mình dỗ ngọt cô nương.
" Ngạn Nhi...
Đừng có giận ta...
Ta đang lo cho nàng đấy ! Nàng trốn như vậy ma thần biết được lại phạt nàng ! "
" Người ta nhớ chàng mới cất công đến tìm...chàng lại gõ đầu ta... " tiếng Y Ngạn rưng rức, giận lẫy chẳng buồn nhìn Hữu Bạch.
Mỗi lần nàng giận điều day day vạt áo của mình, Hữu Bạch tinh ý, kéo tay nàng lên, để ngón tay nhỏ thon, tự gõ vào đầu y.
Ngay tức thì, Y Ngạn hoảng hốt, vội vàng rút tay mình, hắng giọng với Hữu Bạch.
" Hữu Bạch, sao lại dùng tay ta đánh lên đầu chàng chứ ? "
" Ngạn Nhi, nàng đang giận ta mà !
Ta cho nàng đánh lại ta...đánh đến khi nào nàng thấy vui thì thôi... " Hữu Bạch dẻo mồm, rót mật vào tai cô nương ngây thơ.
Đương nhiên, lời nói và hành động ngọt ngào như vậy, Y Ngạn làm sao có thể giận, huống chi nàng lại yêu Hữu Bạch, đâu nỡ lòng làm y bị thương. Thế là, Y Ngạn đành tạm thời hết giận y, rút tay mình trượt xuống gương mặt nho nhã kia, áp thật chặt vào hai má ấm áp.
" Ta không giận nữa...
Hữu Bạch, sao trông chàng lại ốm đi rồi ? " Y Ngạn vừa nói, vừa nhướng người lại gần, quan sát sắc diện của Hữu Bạch.
Y không giấu, trên mặt nặn ra nụ cười ôn nhu, nói rõ với nàng.
" Dạo gần đây phụ hoàng sức khỏe không tốt, ta thay người quản vị triều chính...có phần hơi cực nhọc...
Cho nên...ta bị nhiễm chút phong hàn thôi... "
" Chàng bệnh sao ? Có đau chỗ nào không ?
Để ta xem ? " Y Ngạn cuống cuồng, nghiêng qua nghiêng lại khuôn mặt của Hữu Bạch, còn đặt tay lên vầng trán rộng, cảm nhận.