Bàn tay kia phất tà áo đen tuyền lướt qua mặt Y Ngạn, đưa thân xác cả hai vào trong gương Tinh Xá - bảo kính ngược thời gian, nhập về quá khứ. Chính Tinh Vương Minh đã trao đổi với Liễu Linh để có được nó, muốn cãi số mệnh, xóa đi trí nhớ của Y Ngạn, thay đổi những chuyện đã xảy ra, đánh thức rễ tình định sẵn trong tim nàng.
Nhưng, hắn có nào ngờ...
Hai con người trong bảo kính kia, được một luồng sáng bao quanh, rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
" Vào bảo kính của ta, mất hết kí ức !
Đi lại sự việc, không thể thay đổi ! "
Giọng nói trong bảo kính vang lên, là giọng nói một vị thượng tiên tạo ra nó, nhắc nhở Tinh Vương Minh và Tinh Y Ngạn, trước khi cả hai thật sự ngược về quá khứ, đều bị xóa kí ức, không chỉ riêng Y Ngạn, kế hoạch của hắn đều đổ sông đổ biển.
Số mệnh đã định sẵn, ông trời muốn hắn và nàng lần nữa trải qua những biến cố !
....
Tam giới hàng vạn năm, chia nhau 3 cõi, tiên, ma, nhân, mỗi cõi điều có kẻ đứng đầu trấn giữ, lần lượt là thiên đế, ma thần, và nhân đế. Cả ba cõi này đều duy trì hòa bình trong suốt hơn 15 vạn năm qua.
Thần Điện, Ma Vực, ma giới.
Luồng ánh sáng từ viên thạch thượng cổ, chạy vào cuồn cuộn trong người ma thần Tinh Vương Minh, kèm theo tiếng hét đau đớn từ hắn.
Cơ thể kia sắp không chịu nổi luồng sức mạnh lớn từ viên thạch, vầng trán rộng lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, hàng chân mày rậm nhíu liên tục, đôi mắt nhỏ phát sáng như đèn lồng, đôi tay hắn co giật, phần ngón co rút lên đỉnh điểm, làn da màu đồng nổi lên những đường gân xanh, gồng cơ chống chọi.
Đầu óc hắn, đau đớn tột cùng, như có hàng tá con kiến gặm nhấm tâm trí hắn, cắn răng chịu đựng, liều mạng sống, dùng hết thần lực hấp thụ hết sức mạnh.
" Aaaaaaaaa " hắn kêu thét lần cuối, ngửa cổ lên cao.
Cùng với tiếng kêu thét, một luồng sáng to lớn như cột chống trời, từ trên trời cao bổ xuống thân hắn, khiến đất trời rung chuyển, tam giới chấn động.
Thiến đế ở trên cao, quan sát hiện tượng, biết ma thần thành công lấy được sức mạnh thượng cổ, đứng ngồi không yên. Không chỉ riêng thiên giới, cả nhân giới cũng nhìn rõ được cảnh tượng hãi hùng ấy. Một mối họa được hình thành, tam giới đều phải khiếp sợ.
Tinh Vương Minh bị luồng khí vừa nóng vừa lạnh bao lấy cơ thể hắn, đưa hắn lơ lửng giữa không trung.
Đôi mắt rực lên thứ ánh sáng màu xanh nhạt, như viên ngọc bích, dần dần mờ đi, trả lại đôi ngươi đen thuần, luồng khí hoàn toàn tiêu biến, Tinh Vương Minh đáp đất, phun ra một ngụm máu, bên tai hắn bắt đầu vang lên giọng nói.
" Ma thần ! "
" Ai ? " hắn phản ứng, hỏi ngay lập tức, nhìn giáo giác khắp nơi, chỉ thấy mỗi mình hắn.
Giọng nói kia lại vang lên.
" Ma thần ! Ngươi đã trở thành kẻ mạnh nhất !
Tam giới này là của ngươi ! "
Tinh Vương Minh lắng tai nghe, giọng nói ấy phát ra từ trong tiềm thức của hắn, từ trong trí óc của hắn.
" Ngươi là ai ? Sao dám vào thân thể của ta ? " hắn phát cáu, quát tháo một mình trong phòng.
Hắn là ma thần, đứng đầu ma giới, kiêu hãnh chưa từng ngán ai, không kẻ nào không sợ hãi trước sức mạnh và sự lãnh khốc của hắn, vậy mà bây giờ lại có kẻ dám vào trong thân xác hắn.
" Ta là ngươi ! Là tâm ma của ngươi ! Là ngươi sinh ra ta !
Chúng ta là một thể ! " giọng nói kia đáp lời hắn, thanh âm rất rõ vang bên tai hắn.
" Tâm ma ! " Tinh Vương Minh chấn động, từ lúc hắn sinh ra trở thành ma thần, tâm ma sớm đã bị hắn triệt tiêu, giữa hòa bình cho tam giới, sao bây giờ lại hình thành tâm ma ?
Cơ thể hắn như có hai linh hồn điều khiển, thực hiện động tác khó hiểu trong vô thức, cứ như thân thể đang bị chia cho tâm ma kia dùng.
" Ngươi là ta ! Ta là ngươi, cùng thống nhất tam giới ! " tiếng hắn lại vang lên, càng lúc càng càn rỡ, tự do chế ngực cơ thể Tinh Vương Minh.
Hắn đau đớn, đầu óc như bị ai đó bóp chặt, hình dáng của hắn thay đổi theo dòng suy nghĩ, lúc hung dữ như ác quỷ, lúc điềm đạm, bên tai toàn văng vẳng tiếng của tâm ma, làn khói đen ồ ạt hiện ra bủa vây thân hắn. Là do hắn, cố chấp hấp thụ sức mạnh trong viên thạch thượng cổ, sinh ra tâm ma, sinh ra tà niệm.
" Không, không ! " miệng Tinh Vương Minh làu bàu không ngớt, đầu óc quay cuồng.
Chính vào lúc này, khi hắn sắp bị tâm ma điều khiển hoàn toàn, viên thạch lại bất ngờ toát ra thần khí, trấn áp tâm ma, để suy nghĩ của Tinh Vương Minh quay lại.
Mắt hắn, thấy rất rõ, viên thạch ấy hình thành một đóa hoa bỉ ngạn đỏ, toát ra thần khí ngút ngàn, chính thức này trấn áp tâm ma kia, không cho phần tà niệm làm hại nhân gian.
Tinh Vương Minh bắt ngay đóa hoa ấy, thạch thượng cổ lập tức tan biến trong không khí, đóa hoa vừa có linh khí kia tự dưng lại trở thành một đóa hoa bình thường.
Ma thần đủ thông minh để hiểu mọi chuyện, sức mạnh trong người hắn là mối họa của tam giới, đóa hoa kia là vật tạm thời trấn áp ma tâm của hắn. Để giữ cho tam giới hòa bình, Tinh Vương Minh chọn cách nuôi dưỡng hoa bỉ ngạn, cho nó hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt của đất trời, hấp thụ thần lực của hắn, giúp hắn đè nén tâm ma gây họa mỗi khi lên cơn. Rễ tình của cả hai sinh ra từ đó.
9 vạn năm sau.
" Công chúa ! Từ từ thôi ! " Tố Như - nha hoàn của Tinh Y Ngạn, ở sau hô lớn gọi nàng.
" Tố Như nhanh lên ! Ta bỏ em lại đấy ! " Y Ngạn hối thúc, hớn hở chạy ra Thần Điện.
Phía trước, ma thần cùng những thuộc hạ chuẩn bị lên Thượng Tam Đài - nơi tụ tập tiên, ma, nhân, mỗi khi luận chuyện, bất ngờ bị tiếng gọi của Y Ngạn cản bước.
" Ca ! " nàng hô lớn.
" Ngạn Nhi ! " Tinh Vương Minh nghiêm mặt, hướng mắt sang cô nương mặc hồng y, miệng cười toe toét, tung tăng chạy đến.
Y Ngạn nhảy bổ lên người hắn, ôm hắn một cái, hành động theo thói quen, những yêu ma khác trông thấy nàng vội vàng khụy gối, hành lễ.
" Công chúa ! "
" Ca, huynh lên Thượng Tam Đài sao ? " Y Ngạn ngoắt tay, âm thầm ra hiệu cho thuộc hạ đứng lên, khuôn miệng nhỏ cười tươi như hoa, hỏi chuyện.
Tinh Vương Minh đáp lạnh từ " ừm ", trước mặt chúng yêu, hắn luôn giữ nét ngoài lãnh đạm, tàn khốc, nghiêm nghị, kỉ cương, khiến kẻ nào gặp hắn cũng phải cúi lùi, trừ Tinh Y Ngạn, được hắn nuông chiều khi nàng còn là một đóa hoa.
Trái ngược với tính cách lạnh lùng của hắn, Y Ngạn hoạt bát, ngây thơ, giàu lòng nhân ái, và rất nhút nhát. Âu, cũng do nàng được ma thần bảo vệ từ bé, cưng như cưng trứng, không để cho nàng chịu thương chịu khổ dù chỉ một lần.
" Ca, huynh đi hỏi thê tử phải không ? "
Trước mặt chúng yêu, Y Ngạn không ngại hỏi thẳng. Biết được, tam giới vì để giữ hòa bình, quyết định chỉ hôn cho nhau.
Thánh nữ hồ tộc - Liễu Linh được thiên đế chọn gả cho ma thần, Y Ngạn được chọn gả cho thái tử nhân giới - Hữu Bạch, và công chúa của nhân giới gả lên thiên giới, tạo mối giao hữu chặt chẽ cho ba giới.
Hôm nay, ngày Tinh Vương Minh lên Thượng Tam Đài quyết định chuyện đại sự, Y Ngạn vui thay cho ca ca, cũng vui cho mình, bám ra tới tận Thần Điện, đưa tiễn chân hắn lên Thượng Tam Đài.
" Ca, chóng chọn ngày sớm sớm nhé ! Muội muốn có tẩu tẩu lắm rồi ! "
Y Ngạn làm nũng, cười tít hai mắt, chiếc vòng tay ngọc nàng đeo theo hành động quơ quơ ở bên dưới, âm vang.
" Ngạn Nhi ! " Tinh Vương Minh nhíu mày, ngân dài gọi Y Ngạn.
Ngay lập tức, gương mặt đang hớn hở kia méo mó, sợ ánh mắt dò xét đó, cúi đầu lúi húi sang chỗ khác, Tinh Vương Minh khoanh hai tay trước ngực, cao giọng tra hỏi.
" Muội mong tẩu tẩu hay mong ngày sớm được gả cho Hữu Bạch ? "
Ma thần biết tỏng tính tình Y Ngạn, còn biết rõ luôn cả tâm tư của nàng, tiểu cô nương trước mặt hắn đang nóng lòng muốn có chồng hơn là việc ca ca nàng lấy vợ.
" Muội... "
Y Ngạn nói không nên lời, bị Tinh Vương Minh nắm thóp, ngượng ngùng ra mặt, xoay người bẽn lẽn một bên, nàng đưa hai ngón tay trỏ lên trước ngực, xoắn xoắn vào nhau.
Tinh Vương Minh hơi nghiêng người, hai tay vẫn giữ yên vị trước ngực, giữ bộ dạng lạnh lùng, chồm qua chỗ Y Ngạn, đưa mắt xem nàng e ngại, khóe miệng của hắn nhếch lên tà mị.
" Ngạn Nhi, muội ở Thần Điện ngoan ngoãn đi !
Khi về ta sẽ cho muội biết kết quả ! " hắn nghiêm giọng.
Dứt lời, không đợi Y Ngạn lên tiếng, hắn xoay người độc đoán, cùng chúng yêu phất tay một cái bay vút mất tăm lên cao.
Y Ngạn ngẩn đầu, thấy ma thần đi xa, gương mặt liền hớn hở, kéo tay Tố Như, thì thầm to nhỏ.
" Tố Như, mau ! Chúng ta lên Thượng Tam Đài xem tình hình ! "
" Công chúa, không được đâu !
Ma thần có dặn người phải ở lại Thần Điện mà ! "
Tố Như lắc đầu, mỗi lần nghe Tinh Y Ngạn lén ra khỏi ma giới, lòng lo sợ nơm nớp, lần nào nàng trốn đi cả hai đều bị ma thần bắt về, trách phạt, quỳ ở Thần Điện đến hai chân tê dại.
Nghĩ đến đó, Tố Như đã thấy lạnh sống lưng, chưa kể những lần Tố Như còn bị Tinh Vương Minh cho thưởng thức ma roi của hắn, suýt nữa hồn siêu phách lạc.
* Ực * Tố Như nuốt một ngụm khí lạnh, không dám nhớ tiếp, níu lấy tay Y Ngạn, thành khẩn cầu xin.
" Công chúa à, người đừng đi ! Nô tì xin người đó ! "
Y Ngạn làm mặt nặng mặt nhẹ, gạt tay Tố Như ra, tính nuông chiều quen rồi, thích là làm, không ai ngăn được nàng.
" Vậy em ở đây đi ! Ta một mình lên đó !
Nếu có bị phát hiện thì mình ta tự chịu phạt ! " Y Ngạn giận dỗi, không cho Tố Như càm ràm, thoáng chốc biến mất tăm, đuổi theo xe giao long chở Tinh Vương Minh.
Mỗi lần hắn huy hoàng xuất hiện, trời đất điều hình thành hiện tượng, mây đen kéo đến, sấm chớp khắp nơi, hắn ngồi chễm chệ trên xe giao long, để chúng chở đến Thượng Tam Đài, phía sau còn có vô số chúng yêu, hô hào sự uy phong của hắn.