Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế
Cuối cùng, không biết Hạ Thanh Xuyên đã nói gì với La đạo, nhưng kết quả cuối cùng biến thành hai người họ đi một mình.
Lễ phục đã được chuẩn bị từ lâu, Lâu gia có nhà thiết kế riêng, Lâu Anh có thể tùy chọn một bộ lễ phục từ phòng quần áo để mặc lên bước trên thảm đỏ.
Lâu Anh vừa mới làm xong tạo hình, và đang trên đường đi đến lễ trao giải, Hạ Thanh Xuyên đột nhiên gọi điện thoại cho cô.
“Màu son của em hôm nay là màu gì?” Anh nhìn chằm chằm vào màn hình hỏi.
Lâu Anh không biết tại sao anh lại hỏi câu này, nhưng cô vẫn nói sự thật cho anh biết.
“Anh có thể phân biệt được nhiều màu son như vậy không?” Cô có chút tò mò.
Giống như nhiều chàng trai, trong mắt họ chỉ có một màu son duy nhất.
“Anh không nhìn ra, nhưng anh sẽ nhớ kỹ lời em nói.” Hạ Thanh Xuyên nói như thế.
Lâu Anh cảm thấy lời này hơi kỳ lạ, cả người anh đều kỳ lạ.
Sau khi đến nơi, Hạ Thanh Xuyên xuống xe trước, đi đến cửa xe của Lâu Anh để đón cô, hai người đợi một lát mới bước lên thảm đỏ theo sự sắp xếp của ban tổ chức.
Chiếc váy của Lâu Anh hôm nay là một chiếc váy công chúa màu vàng, một bên vai, có một vòng hoa xếp ly trên vai, trên đó có một con bướm đang muốn giương cánh bay, con bướm được làm từ pha lê, rất rực rỡ và lộng lẫy.
Phần váy bên dưới rất lớn, đường eo cao, làn váy có ba tầng, trên mỗi tầng đều có hoa văn tinh xảo, trông phức tạp, nhưng chất liệu lại đặc biệt uyển chuyển nhẹ nhàng.
Lâu Anh hôm nay, trông tựa như một công chúa nhỏ, không, cô ấy vốn dĩ chính là một công chúa.
Liên hoan phim lần này được phát sóng trực tiếp từ một số network platform*, ngay khi Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh vừa xuất hiện trên thảm đỏ, máy quay liền nhắm ngay họ.
*Network platform: Nền tảng mạng
Hình ảnh truyền lên trên mạng, làm ra một vụ liếm màn hình.
【 Đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì……】
【 CP của tôi phát đường, hai người đi một mình bước trên thảm đỏ, không đi cùng đạo diễn. 】
【 Chỉ có tôi là người duy nhất yêu thích chiếc váy trên người Lâu Anh sao? Một chiếc công chúa thật đẹp, tôi cũng muốn, đẹp muốn chết. 】
Hai người khoác tay nhau, chào hỏi các fans truyền thông bên cạnh, rồi chậm rãi đi về phía bức tường ký tên.
Khi đi lên cầu thang, anh còn lịch thiệp xách làn váy của Lâu Anh lên để cô không dẫm vào. Vẻ mặt dịu dàng, không giấu được sự quan tâm và vui vẻ.
【 Nhìn ánh mắt của Hạ Thanh Xuyên đi, nếu hai người họ không có cái gì, tôi sẽ livestream ăn tường. 】
【 Tôi càng ngày càng cảm thấy bọn họ thật sự có gì đó……】
【 Phát đường nhanh lên, phát đường nhanh lên, tôi không thể chờ thêm nữa. 】
【 Không cần, nam thần của tôi thật sự phải cách xa tôi như vậy sao? 】
……
“Thanh Xuyên là bạn cũ của chúng ta, cậu cảm thấy biểu hiện lần này thế nào?” Người dẫn chương trình mỉm cười hỏi.
“So với trước có chút đột phá.”
“Là cảnh tình cảm có đột phá sao?” Người dẫn chương trêu chọc nói.
Khiến người ta không ngờ chính là, Hạ Thanh Xuyên thật sự gật đầu, nghiêm túc trả lời, “Đúng vậy, tôi cảm thấy cảnh cảm tình so với lúc trước càng tự nhiên hơn.”
Câu nói này hơi ái muội, nhưng Hạ Thanh Xuyên cũng không quan tâm, hiện tại toàn thân anh đều viết “Nhanh đến đào tình cảm của tôi”, ước gì được lập tức công khai tình của mình.
Người dẫn chương tình không ngờ anh lại thành thật như vậy, trong lòng anh ta giật mình, nhưng sợ hỏi cái không nên hỏi làm đắc tội mọi người.
Cũng may thời gian phỏng vấn có hạn, anh ta không hỏi gì thêm, để hai người đi vào sân khấu.
“Vừa rồi là anh cố ý?” Lâu Anh nhỏ giọng hỏi.
“Anh chỉ ăn ngay nói thật.” Vẻ mặt của Hạ Thanh Xuyên bình tĩnh.
Anh lướt nhìn tạo hình hoàn hảo của cô, trong lòng có chút đáng tiếc, vì hiện tại không thể chạm vào, chỉ có thể chờ lễ trao giải kết thúc.
Các giải thưởng đầu không có gì để xem, nam nữ chính xuất sắc nhất là ở đoạn cuối.
Lâu Anh biết mình không thể đoạt giải, nhưng thật ra cô không có gánh nặng tâm lý, ngược lại cô có tâm trạng lo lắng thay Hạ Thanh Xuyên.
“Anh cảm thấy anh có thể đoạt giải không?” Cô lại gần anh hỏi nhỏ.
Hạ Thanh Xuyên thấy cô thò qua, ánh mắt tối sầm, càng thêm sâu không thấy đấy.
“Em cảm thấy thế nào?” Anh hỏi lại.
“Em cảm thấy có thể.” Cô rất tự tin trả lời, “Kỹ thuật diễn của anh tốt như vậy, phim này là đại nam chính, tình tiết cũng rất hấp dẫn, nhất định có thể đánh bại những người khác.”
“Lỡ như không lấy được giải thì sao?” Hạ Thanh Xuyên cười hỏi. Cô thật sự quá tin tưởng vào anh.
“Vậy thì chắc là họ bị mù, nếu không thì có gian lận trong đó.”
“Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu.” Hạ Thanh Xuyên nhìn cô trong lòng có chút ngứa, không nhịn được dùng tay chọc nhẹ vào mặt cô, thật mềm.
Lâu Anh vội vàng né đầu sang một bên, “Sẽ bị người khác nhìn thấy.”
Hạ Thanh Xuyên không hề lo lắng, “Thấy thì thấy thôi, chúng ta đâu phải làm chuyện gì xấu hổ đâu.”
Lâu Anh xem như biết tâm tư của anh, anh muốn công khai mối quan hệ của hai người.
Hạ Thanh Xuyên nhéo hai cái, phát hiện mặt cô bắt đầu đỏ lên, rõ ràng anh không hề dùng lực!
“Đúng là một cô gái khó tính.” Anh thấp giọng nỉ non một câu.
Lâu Anh cảm thấy mình rất bực bội, “Sao em lại khó tính?”
Tuy rằng cô không đặc biệt có thể chịu khổ, nhưng cô không nũng nịu.
Cô vẫn không biết Hạ Thanh Xuyên nói khó tính không phải là nói cô khó tính.
Hạ Thanh Xuyên nhìn cô và một cách đầy ẩn ý, nhưng anh không nói chuyện.
Thời gian trôi qua trong cuộc trò chuyện của hai người, sau khi giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất được trao, kế tiếp chính là nam nữ chính xuất sắc nhất.
Lâu Anh thở một cách rất cẩn thận, nín thở ngưng thần nhìn vào màn hình lớn, giống như hiện tại không phải đang trao giải nam chính xuất sắc nhất mà là nữ chính xuất sắc nhất.
Hạ Thanh Xuyên nhìn cô thật sự khẩn trương, anh không nhịn được trộm nắm tay cô ở bên dưới.
Tay cô mềm mại, lúc này lại lạnh lẽo.
“…… Tốt nhất nam chính là Hạ Thanh Xuyên trong 《 Họa Quốc 》, xin chúc mừng.”
Trong khoảng khắc vị khách quý trao giải đọc tên Hạ Thanh Xuyên, Lâu Anh kinh ngặc quay đầu nhìn anh.
Đôi mắt to trắng đen ngấn nước trần đầy ánh sáng vui mừng, tựa như ngôi sao đang lập loè.
“Em biết là anh mà.”
Hạ Thanh Xuyên bị cô nhìn như vậy, cuối cùng không nhịn được ôm lấy người.
Cái ôm của anh không giống như một cái ôm lịch sự, ngược lại ôm rất chặt.
Lâu Anh nhìn thấy những người xung quanh, sợ anh sẽ làm ra hành động khác người, cô không nhịn được đẩy anh ra.
Lúc này Hạ Thanh Xuyên mới khôi phục lý trí từ từ buông cô ra, nở nụ cười xán lạn với cô, “Cũng may là anh không làm em thất vọng.”
Lâu Anh cảm thấy, động tác vừa rồi của anh nhất định bị tung lên mạng.
Đến lúc đó, phỏng chừng lại có một đợt nghị luận.
Hạ Thanh Xuyên lại ôm đạo diễn, rồi mới từ từ bước ưu nhã lên đài trao giải.
Bài phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải, đơn giản chính là cảm ơn ban giám khảo, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn mọi người trong đoàn phim.
“…… Cuối cùng, tôi cũng muốn cảm ơn nữ chính của tôi, Lâu Anh, không có cô ấy, tôi sẽ không biểu hiện xuất sắc như vậy.”
Khi Hạ Thanh Xuyên nói chuyện, ánh mắt khóa chặt vào Lâu Anh, bên trong chứa đầy tình cảm, giống như anh đang những lời âu yếm.
Lâu Anh nhịn xuống dục vọng mặt đỏ, cố gắng làm vẻ mặt đoan chính.
Cùng lúc đó, trên mạng nổ tung nồi:
【 Hạ Thanh Xuyên đây là đang thổ lộ sao? 】
【 Đây là muốn tạo tiết tấu công khai phải không? 】
【 Trời ạ, đêm nay đường quá nhiều, tôi bị ngọt chết mất. 】
【 Bùa đá, Hạ Thanh Xuyên nhất định là thích Lâu Anh, cái ánh mắt này không phải thích chứ là cái gì. 】
……
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều tập trung vào hai người, hoặc là đang trêu ghẹo, hoặc là đang xem kịch vui, hoặc là chúc phúc, hoặc là mơ hồ ghen ghét, nhưng Lâu Anh không hề để trong lòng, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên người anh.
Không phải là một lời tỏ tình, nhưng lại nói ra trong trường hợp long trọng như vậy, vẫn khiến người ta cảm động, tim đập nhanh.
Lâu Anh đột nhiên cảm thấy, công khai không có gì không tốt.
Hạ Thanh Xuyên nói xong cảm nghĩ liền xuống đài, anh trở lại chỗ ngồi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lâu Anh.
“Em có muốn nhìn một chút không?” Anh đưa chiếc cúp đưa cho cô.
Lâu Anh nhìn nó, không có gì đặc biệt, ngay cả tên còn không có khắc.
Bộ phim lọt vào danh sách nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là một bộ phim đang chiếu trên truyền hình, Lâu Anh không quá chú ý.
Chờ khách quý đọc tên nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, quả nhiên không phải là cô, mà là một ảnh hậu lâu năm trong giới.
Lâu Anh vỗ tay theo mọi người, trong mắt cô không có chút tiếc nuối.
“Em muốn lấy ảnh hậu không?” Hạ Thanh Xuyên ghé sát vào tai cô hỏi.
Lâu Anh ngoái đầu nhìn lại, anh không có dời đi, thiếu chút nữa cô hôn lên mặt anh, tức khắc ngã người về sau vì sợ quá.
Hạ Thanh Xuyên nhanh chóng đưa tay vòng qua cổ cô, “Anh đáng sợ vậy sao?”
Đây là chuyện đáng sợ sao có thể không đáng sợ chứ?
Lâu Anh phát hiện người này ngày càng thêm không kiêng nể gì, máy quay có thể thỉnh thoảng lướt qua đây, anh còn quá mức như vậy.
“Anh không biết người dọa người sẽ hù chết người sao?” Cô tức giận nói.
“Nói bậy bạ gì đó.” Trong miệng không có rào cản.
Khi hai người đang nói chuyện, sân khấu đã đến phần trao giải cuối cùng, giải thượng bộ phim xuất sắc nhất.
《 Họa Quốc 》 cũng lọt vào danh sách đề cử, nhưng có thể đoạt được giải không vẫn là một dấu hỏi chấm, phải xem độ yêu thích của giám khảo.
Hơn nữa, so với những bộ phim thuần văn nghệ, thì《 Họa Quốc 》 có vài phần thương mại hóa.
Hai người ngừng nói chuyện, cùng nhau nhìn lên sân khấu.
“…… Bộ phim xuất sắc nhất thuộc vào 《 Hoa Trên Cánh Đồng Hoang Vu 》”
Không phải là《 Họa Quốc 》, Lâu Anh có chút mất mát, nhưng trên mặt cô không nhìn ra được gì.
“Anh đã sớm đoán được, 《 Họa Quốc 》 vẫn còn khiếm khuyết.” Hạ Thanh Xuyên thấp thấp an ủi cô.
“Em sợ anh sẽ thất vọng.”
“Không phải anh đã cầm giải thưởng rồi sao? Anh không thể quá tham lam.” Giọng điệu của Hạ Thanh Xuyên rất bình thản, hiển nhiên là chấp nhận sự thật.
Sau khi giải thưởng cuối cùng được trao, người dẫn chương trình phát biểu đôi lời và kết thúc sự kiện.
Lâu Anh bị Hạ Thanh Xuyên nắm tay đi ra ngoài, không biết anh muốn đưa cô đi đâu, còn đi gấp như vậy.
“Chúng ta đi làm gì vậy?” Cô không nhịn được hỏi, nhìn con đường này, không phải là ra gara hay cửa chính!
Hạ Thanh Xuyên không quay đầu lại nhìn cô, mà chỉ kéo người đi ra ngoài, hành động gian trông rất có vài phần sốt ruột.
Lâu Anh càng nghi ngờ, hiện tại bọn họ đáng lẽ nên đi chúc mừng với La đạo và mọi người? Nếu không thì là đi về!
Khi cô đang đi vào cõi thần tiên, thì anh đột nhiên ngừng lại, cô không để ý liền đụng vào lưng anh.
Còn chưa kịp nói gì, anh đã cúi người hôn xuống, say đắm lại vội vàng.
Anh dùng một tay ôm lấy vòng em thon thả của cô, một tay khác đặt ở trên cổ để cố định không cho cô nhúc nhích.
Ở đây là một hành lang an tĩnh, xung quanh không có một bóng người, Hạ Thanh Xuyên cố ý chọn một như như vậy để không bị người khác nhìn thấy.
Thật ra anh không quan tâm có người khác nhìn thấy, mấu chốt là cô gái nhỏ trong lòng sẽ khó chịu.
Ngay từ đầu Lâu Anh bị động tác bất ngờ của anh làm cho khiếp sợ, nhưng sau đó cô tự hỏi tại sao anh ấy lại đưa mình đến đây.
Nhận thấy đã là lúc này mà cô vẫn có tâm trạng nghĩ chuyện khác, Hạ Thanh Xuyên cắn môi cô để trừng phạt, “Chuyên tâm đi.” Ngay sau đó anh hôn càng sâu hơn.
Hai người đang đắm chìm trong thân mật không chú ý đến, ở chỗ rẽ có một bóng hình âm thầm quan sát bọn họ.
Lâu Anh dần dần bị anh lôi kéo trong triền miên, cô quên luôn mình vừa nghĩ gì.