Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế
Edit: Tiểu Ngư
Lâu Anh vẫn đang lúng túng với lời nói vừa rồi của cô, hiện tại thấy anh như vậy, sự lúng túng này bắt đầu từ từ biến mất.
Thích một người, anh ấy vui mừng, cô cũng vui mừng.
Gần mười phút trước khi bộ phim kết thúc, Hạ Thanh Xuyên đã dẫn Lâu Anh trước thời hạn.
Lúc này bộ phim chưa kết thúc, hành lang bên ngoài không có ai, Hạ Thanh Xuyên suy nghĩ, đem Lâu Anh kéo đến ven tường, vòng đứng giữa mình và tường.
“Anh Anh.” Anh tháo khẩu trang của cô xuống, dùng ngón cái vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô, giọng nói trở nên khàn khàn đến.
“Vâng.” Lâu Anh nhỏ giọng đáp, hàng lông mi rất dài rũ xuống, nhấp nháy.
Cô cảm thấy tình huống hiện tại có chút không đúng, nhưng cô giống như không biết phải làm gì ngoài việc nghe theo anh.
“Anh Anh.” Hạ Thanh Xuyên gọi một tiếng nữa, nhưng lần này khoảng cách của hắn càng ngày càng gần, trán của hai người sắp chạm vào nhau.
Lâu Anh cụp mắt thấp xuống, không dám nhìn anh.
“Anh Anh, làm bạn gái anh được không?” Cuối cùng Hạ Thanh Xuyên cũng nói ra những lời này.
Khuôn mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã khẩn trương lắm rồi.
Bàn tay đỡ tường nắm chặt thành quyền, thậm chí còn hơi run rẩy, nhưng hắn che giấu rất tốt, Lâu Anh bị lời nói của hắn khống chế không chú ý đến những chi tiết này.
Cô đã từng tưởng tượng đến cảnh anh nói câu này, nhưng khi thực sự đối mặt, cô vẫn không nhịn khỏi bế tắc.
Cô nên trả lời như thế nào, nói “Được” sao? Nhưng khi lời nói đến miệng, cô lại nói không ra.
Không phải hiện tại bọn họ đang trong mối quan hệ bạn trai bạn gái sao? Nếu không, thì nó là gì bây giờ.
“Nếu em không nói gì, anh sẽ coi như em đồng ý.” Hạ Thanh Xuyên nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ý kêu cô nhìn mình.
Lâu Anh nhìn thấy nhu tình hết lòng trong mắt anh, đột nhiên cô lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt anh, “Tôi cũng thích Hạ lão sư.”
Nói xong, giống như cô đã dùng hết toàn bộ dũng khí, cô muốn lùi về.
Hạ Thanh Xuyên không nghờ có thể nghe được lời tỏ tình của cô, hiện giờ sao hắn dễ dàng buông tha cho cô.
Cả người hắn đang trong trạng thái đều mờ mịt mơ mộng, nguyện vọng mà hắn luôn nghĩ tới cuối cũng đã trở thành sự thật, ngược lại khiến hắn không thể tin được.
“Anh Anh, anh đã dạy em rất nhiều cách diễn, nhưng anh quên dạy em một thứ.”
Đột nhiên nói sang chuyện khác, vẻ mặt của Lâu Anh vẫn đang trong trạng thái phát ngốc, thắc mắc nhìn anh, “Cái gì?”
“Cảnh hôn.” Hạ Thanh Xuyên phun ra hai từ này.
Nói xong, không chờ Lâu Anh có bất kỳ phản ứng gì, hắn đã cúi người phủ lên môi cô.
Hạ lão sư là một vị diễn viên tốt cực kỳ chuyên nghiệp, lúc này hắn đang hết lòng hỏi cô gái nhỏ trước mặt cảnh hôn nên diễn như thế nào.
Động tác của hắn có chút vội vàng nhưng rất ôn nhu, và có thể cảm nhận được sự trân trọng của hắn.
Lâu Anh trừng to đôi mắt nhìn anh, quá khiếp sợ thế cho nên quên cả cử động.
Cảm giác mềm mại và ấm áp trên môi đã nhắc nhở cô về tình huống hiện tại của hai người, đầu óc cô phục hồi tinh thần lại, nhưng cơ thể cô vân đang trong trạng thái vừa rồi.
Hơi thở của anh hoàn toàn bao vây cô, giữa hơi thở có hương vị êm dịu và tươi mát của anh, đôi môi mềm mại ở trên là môi anh, còn có hơi thở của hai người.
Hắn chỉ nhẹ nhàng gặm cắn lướt qua trên môi cô, nhưng hắn không có tiến thêm bước nữa.
Qua một lúc lâu, Lâu Anh dường như có thể nhúc nhích, không nhịn được đẩy vào ngực hắn.
Hạ Thanh Xuyên phát hiện được sự kháng cự của cô gái nhỏ, cho nên lần đầu tiên hắn không dám càn rỡ dọa cô sợ, chỉ có thể miễn cưỡng rời khỏi môi cô, chỉ là trong mắt một tia đáng tiếc lướt qua.
Xem ra sau này phải hôn cô ấy nhiều hơn để cô ấy quen mới được, nếu không, khi nào……
Lần đầu tiên Lâu Anh tiếp xúc thân mặt với người khác giới, khuôn mặt cô đã sớm đỏ hơn một chút so với ánh hoàng hôn, lỗ tai cô đã cháy thành hồng ngọc tốt nhất..
Hạ Thanh Xuyên nhìn đến tâm ngứa, không nhịn được hôn lên mặt cô, lúc rời đi, còn cố ý cọ cọ vành tai của cô, khiến cô gái nhỏ run rẩy.
Trên người cô có một mùi thơm ngọt ngào, hình như là mùi trái cây, khiến người ta rất thèm ăn, muốn đem cô ăn vào bụng.
Lâu Anh vẫn đang đắm chìm trong sự ngại ngùng do hành động thân mật mang lại, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô nhớ lại lời nói khi nãy của anh.
“Anh vừa mới nói dạy em cảnh hôn, vậy anh rất có kinh nghiệm?” Lâu Anh phồng mắt lên chất vấn, còn có chút ủy khuất nhỏ.
Cô rõ ràng chưa từng thấy có cảnh hôn trong phim của anh, cho dù có cũng là quay tá vị*, hiện tại, anh biểu hiện thuần thục như vậy, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ anh đã từng hôn người khác.
*Tá vị: kiểu mượn góc quay nhìn giống hai người hôn nhau nhưng thật ra không có hôn.
Cô không có cố ý hỏi anh ấy có bạn gái cũ hay không, dù sao anh ấy đã gần 26, còn ưu tú như vậy, sao có thể không có cô gái nào thích anh, nếu như nói có vài mối tình cũng là bình thường.
Nhưng cô vẫn rất ủy khuất, hơn nữa nghĩ đến khả năng anh từng hôn qua người khác, trong lòng cô nghẹn muốn chết.
Sự ghen tuông của Lâu Anh không cần quá rõ ràng, Hạ Thanh Xuyên đã đoán được điều đó khi nghe cô hỏi câu này.
Tuy nhiên, hắn không lập tức làm sáng tỏ, dù sao dáng vẻ ghen tuông này của cô cũng rất đáng yêu, hơn nữa, nếu không phải quan tâm, sao cô ấy lại ghen được?
Không thể không nói, dáng vẻ ghen tuông của Lâu Anh khiến Hạ Thanh Xuyên rất thỏa mãn, cho hắn biết là mình cũng được quan tâm.
Lâu Anh nhìn thấy anh mỉm cười nhìn mình nhưng không nói lời nào, trong lòng cô càng thêm chua xót, cảm thấy khả năng anh trải qua chuyện này rất lớn.
Nụ cười trên mặt hắn sụp đổ, miệng anh gần như bẹp thành một con vịt.
Hạ Thanh Xuyên không dám trêu chọc quá mức, nếu cô gái nhỏ thật sự buồn, hắn có thể sẽ mất nhiều hơn.