Công Chúa, Người Đi Đâu Rồi

Chương 8




22.

Ban đêm.

Ta đang chợp mắt ở thư phòng.

Đột nhiên cửa bị đá mà mở ra.

Thân hình tám thước to lớn của Bạch Chu gần như chặn mất cái cửa, vô cùng ngột ngạt.

Bộ dạng của y khiến cho ta cảm thấy mình như đang gặp ác mộng.

Ta vừa mới nằm mơ thấy Thẩm Thanh Bích đã chết....Mãi cho đến khi y nhổ ra một ngụm khí lạnh: "Chủ thượng."

Ta tỉnh dậy sau cơn mơ màng và ngồi dậy.

"Quân Thông Bắc đến viện trợ, hiện tại đang khai chiến ngoài thành. Cấm quân Bắc phủ đang bao vây phủ công chúa.

Đến rồi.

Nhiễm Mục bị người khác tấn công, chúng ta lại bị bao vây.

Đây là một trong những sóng gió nằm trong dự đoán của ta.

Nhìn xem, trước mặt ta Thái hậu nỗ lực bác bỏ chuyện ta mưu phản dường như đang nhường nhịn ta nhung lại lén lút điều động binh lính.

Hiện giờ cấm quân bao vây phủ, chỉ chờ chiến báo ngoài thành.
Chờ đến sáng sớm ngày mai, quận đội ngoài thành thắng trận bọn chúng sẽ xông vào phủ, bắt giữ ta.

Nếu như trận chiến kéo dài thì ta sẽ trở thành con tin.

Mà trong tính toán của bọn họ lại không có lựa chọn "thua trận".

Đây đều là mộng tưởng tươi đẹp của bọn họ.

Đối phuong đã ra tay, ta cũng nên đáp trả rồi.

Ta đứng dậy: "Nếu bọn chúng đã dám đánh, ta đương nhiên sẽ tiếp đón thật chu đáo."

Bạch Chu cũng khởi động, y liên tục xoay thanh đao to lớn trong tay mình

Ta rút song đao bên dưới bàn.

"Sẵn sàng đón khách."

"Rõ."

23.

Khi ta ra ngoài, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt trăng đang chiếu sáng rực rõ.

Ta nhanh chóng cúi đầy xuống nhìn những binh lính đã sẵn sàng xuất phát.

"Cung thủ."

"Rõ."

Mười cung thủ nhảy lên trên nóc nha, năm cung tên bay ra.

Người bên ngoài không ngờ chúng ta chỉ có trăm người mà dám động thủ, nhất thời rối lianj, tiếng chửi rủa vang lên không ngừng.
Ta cười khinh thường: "Mở cửa."

Khi cửa lớn được mở ra, thống lĩnh cấm quân chạy vọt vào bên trong.

Y nhìn ta nói như chó sủa bên tai: "Trưởng công chúa Vạn An! Hiện giờ toàn bộ cấm quân đã tiến công, người mau ra lệnh cho nam sủng của người nhanh chóng rút lui...."

Y mắng chửi đến mức miệng mình xì khói, y nói cấm quân có đến vạn quân, trong nháy mắt có thể g*i*ế*t sạch trăm tên trai lơ của ta.

Khuyên ta nhanh chóng đầu hàng...

Nói thật, cho tới bây giờ bản cung mới thấy qua một tên chủ tướng ngu xuân như vậy.

Y tưởng một vạn cấm quân là y có hậu thuẫn lớn.

Không nghĩ đến chính y là con chim lớn thí mạng.

Ta không nói lời nào.

Bạch Chu đã hết kiên nhẫn, một cước đá bay vỏ đao, một người một đao đi ra ngoài.

Vẻ mặt của thủ lĩnh cấm quân thay đổi, y vội vàng nâng thanh kiếm trong tay mình để chặn thanh đao đang tiến đến.
Nhưng mà sức lực của Bạch Chu vô cùng lớn, trảm đao lại sắc bén vô cùng, chém đứt thanh kiếm của y và đánh y bay ra ngoài.

Bạch Chu không ngừng lại mà hung hãn đánh đến tận tên cấm quân sau cùng mới dừng lại.

"Tướng quân."

Cấm quân tuyên bố đầu hàng.

Trong sân im lặng một lúc.

Ta liếc nhìn những tên ngốc này với vẻ ghê tởm

Xem ra sau cuộc phản loạn, những tên ngốc vô dụng của các thế gia đã lấp đầy các khoản trống bên trong triều.

Ta chỉ chọn một trăm người vào thành, đương nhiên những người này đều là được lựa chọn cẩn thận.

Bộ binh của ta, được trang bị áo giáp - đao, kiếm, chuyên đánh chém trên đường.

"G*i*ế*t hết cho ta."

*G*i*ế*t"

24.

Đêm hôm đó, các nhà trong kinh thành đều đóng cửa thật chặc.

Th*i th*ể tràn đường phố.

Máu chảy ra từ phía đông của phủ công chúa, chảy thành dòng đi ra bên ngoài và biến thành băng.

25.

Bình minh.

Cấm quân Bắc nha đã mất đi tướng lĩnh, cấm quân lại lâm vào cảnh đồ sát, đang dần rút lui.

Cho đến lúc này cấm quân Nam nha vẫn chưa hề động đậy.

Vậy thì cơ bản ta đã xác định được: Trì Kha chính là con sói mắt trắng ẩn sâu nhất và hung hãn nhất mà Thẩm Thanh Bích nuôi dưỡng.

Nên biết, trong kinh có ba ngàn cấm quân.

Bắc nha có một vạn quân được giấu trong hoàng cung.

Hai vạn quân nam nha đang ở phía nang hoàng cung, dưới sự chỉ huy của Từ thừa tướng cũng chính là Từ Kha.

Hiện giờ cấm quân Bắc nha đã bị tàn sát, nhưng y vẫn án binh bất động?

Có vẻ y đã có một kế hoạch lớn hơn nữa.

"Chủ thượng! Quân Bắc nha đã rút lui."

Bạch Chu tiến đến bên ta với thanh đao trong tay.

Ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt trời: "Xem ra Nhiễm Mục cũng thắng rồi."

Dù thế nào chúng ta cũng không thể lấy trăm đấu với vạn.

Quân Bắc nha đã bại trận và rút lui.

Điều này chỉ có thể giải thích một vấn đề.

Bên ngoài kinh thành còn một đội quân khác đang tiến đến kinh thành.

Lúc này bọn chúng sẽ tấn công nếu ta gửi tín hiêu trong thành, cho nên ta mới ra lệnh để cho bọn chúng rút lui.

Cung ngày càng được kéo căng.

Bạch Chu có chút lo lắng: "Chủ thượng, vẫn còn quân nam nha."

Ta cười nói: "Ngươi sợ cái gì. Binh thư có nói, phô trương thanh thế chính là phương pháp tốt nhất để đánh trận."

Ít hơn năm nghìn người.

Nhiễm Mục dẫn quân đánh quân Kinh Tây trước, sau lại chiến quân Thông Bắc.

Hai đội quân bảo vệ kinh thành đã bị đánh bại, khí thế mạnh mẽ mà chiếm lây bầu trời của kinh thành.

Hàng trăm, hàng nghìn người trong thành đã chiến đấu ác liệt suốt đêm mà không thua.

Ba lần.

Bọn chúng tưởng đã nắm chắc phần thắng nhưng lại thua ba lần liên tiếp.

Thái hậu đa mưu nhưng lại không nắm binh pháp, nhất định là đang hoảng sợ.

Về phần quân nam nha, bọn chúng sẽ rất khó xơi nên cần phải quan sát thêm.

Lão già Trì Kha này là một tên cáo già.

"Thẩm... Thẩm Thanh Ninh!"

Một giọng nữ chói tai vang lên.