Công Chúa, Ngoan Một Chút

Chương 53




Chân của Chúc Yểu bị trật, không quá nghiêm trọng, chừng hai tuần lễ là có thể hồi phục.

Chườm đá xong, từ phòng y tế đi ra, Chúc Yểu vịn tay Nguyên Trạch, đi khập khiễng, rất chậm.

Tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa đã trôi qua từ lâu, bây giờ trường học rất yên tĩnh. Chúc Yểu đi chậm rãi, nhớ tới cảnh chườm đá nên lộ chân trước mặt Nguyên Trạch khi nãy, mặt liền nóng lên… Thời đại này con gái lộ chân là rất bình thường nhưng vì Chúc Yểu có ký ức lúc còn ở Đại Ngụy nên luôn cảm thấy xấu hổ.

Im lặng chốc lát, cô lên tiếng: “Nguyên Trạch, hình như chuyện gì cậu cũng biết cả…” Lúc nãy trong phòng y tế, Nguyên Trạch nói chuyện và phối hợp băng bó với nhân viên y tế của trường rất thuần thục, còn ra dáng bác sĩ hơn cả nhân viên y tế.

Nguyên Trạch cẩn thận đỡ lấy cô, đáp: “Kiếp trước thần có biết chút ít về y học.”

Lúc ở Đại Ngụy, anh tuổi trẻ đã nắm giữ chức vụ quan trọng nên đương nhiên cũng có nhiều nguy hiểm rình rập. Học y cũng là một trong những biện pháp đề phòng. Làm quan gần mười năm, anh từng gặp vô số lần ám sát, có những lần biết trước, cũng có những lần không thể đề phòng, bị thương khá nhiều lần, nghiêm trọng nhất là trên chiến trường, một mũi tên xuyên qua ngực anh, chỉ cách trái tim chừng vài cen-ti-mét, suýt nữa là mất mạng. Khi ấy nếu anh chưa từng học y, không quyết đoán thì e là đã không sống nổi.

Chúc Yểu hơi ngạc nhiên, ánh mắt tràn ngập vẻ sùng bái. “Cậu thật là lợi hại.” Nghĩ tới mình, cô thấy hơi xấu hổ, giọng yếu đi. “Không giống mình, chẳng biết làm gì cả.”

Nguyên Trạch cong môi cười. “Thần có thể chăm sóc công chúa.”

Hả? Chúc Yểu ngẩng đầu nhìn anh.

“Cho nên công chúa không cần phải biết gì cả.” Anh nói nhẹ tênh.

……

Về đến phòng học, cô Ưng Úc Lưu đúng lúc đang đi ra. Chúc Yểu vội vàng chào: “Chào cô Ưng.”

Cô Ưng Úc Lưu đưa mắt lướt qua khuôn mặt của Nguyên Trạch và Chúc Yểu, hỏi thăm tình hình mắt cá chân của cô xong, xác định không nghiêm trọng thì mới yên tâm. Cuối cùng, cô hắng giọng, nói với thái độ rất nghiêm túc. “Cố gắng mà ôn thi, việc học là quan trọng nhất biết không?”

Cô Ưng Úc Lưu nói đầy ẩn ý. Lúc nãy Nguyên Trạch vội vã bế Chúc Yểu chạy vào phòng y tế đã bị rất nhiều học sinh nhìn thấy. Cô Ưng rất quan tâm đến Nguyên Trạch, mà mỗi giáo viên chủ nhiệm cao tay đều có những “gián điệp” nên cô cũng biết quan giờ giữa Nguyên Trạch và Chúc Yểu rất thân thiết… Sắp thi đại học đến nơi, nhiều khi quá cứng rắn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của học sinh.

Thành tích của Nguyên Trạch rất ổn định, cả thành tích của Chúc Yểu cũng có tiến bộ rất nhiều nên… xem tình hình, cô Ưng Úc Lưu chỉ nhắc nhở một câu thế thôi.

Chúc Yểu nhảy lò cò về chỗ ngồi, Nguyên Trạch kéo ghế ra cho cô. Chúc Yểu ngồi xuống, sau đó hỏi nhỏ: “Có phải cô chủ nhiệm… biết rồi không?” Học kỳ trước cô còn nói bóng nói gió cảnh cáo cô phải cố gắng học tập, không được làm ảnh hưởng đến Nguyên Trạch.

Nguyên Trạch gật đầu. “Ừ.”

Chúc Yểu nghi hoặc. “Mình cứ tưởng là nếu biết chuyện của hai chúng ta, chắc chắn cô Ưng sẽ mắng mình.”

Nguyên Trạch mỉm cười, sắc mặt ôn hòa. “Mắng cậu cái gì?” Đâu phải chuyện của một mình cô.

Chúc Yểu chớp mắt, nhìn gương mặt ôn hòa của anh, trả lời rất thẳng thắn: “Đương nhiên là cảm thấy mình làm hư cậu.” Nguyên Trạch là học sinh giỏi nhất khối, còn cô trước kia là học sinh yếu nhất khối, đương nhiên mọi người sẽ cho rằng cô làm ảnh hưởng đến việc học của anh.

Chúc Yểu đưa tay muốn cầm bình uống nước, Nguyên Trạch mở nắp ra cho cô rồi mới đưa qua. Sau đó, anh nhẹ nhàng nói một câu: “Yên tâm đi, không hư được đâu.”

……

Chuông tan trường vang lên, Chúc Yểu nghênh ngang đi lên lầu hai.

Ở đầu cầu thang, Phùng Tinh Vãn đeo cặp bước xuống lầu, vừa đi vừa nói chuyện với Từ Điềm, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nhẹ, giọng nói cũng rất thanh thót. Đang bàn đến một bài toán, vì quá tập trung nên cô không nhìn thấy có người đang đi lên. Mãi đến khi đối diện nhau, Phùng Tinh Vãn nhìn rõ là ai, cô lập tức cuống cuồng, mặt tái nhợt đi.

Một giây trước đó còn đang tươi cười.

Miệng Chúc Hằng ngậm một que kẹo, mắt hơi cụp xuống, bộ dáng như vừa tỉnh ngủ. Cậu nhíu mày, giọng rất lạnh nhạt. “Nói xem, có phải cậu học được phép đổi mặt không hả?”

Phùng Tinh Vãn có vẻ ngơ ngác, không hiểu cậu đang nói gì, có điều trong vô thức vẫn cảm thấy sợ hãi nên cứ nép sát vào Từ Điềm.

Chúc Hằng cười xùy một tiếng. “Yên tâm đi, tôi không đến để tìm cậu…” Chúc Hằng rất sĩ diện, mỗi lần gặp Phùng Tinh Vãn đều thấy cô nhìn mình như gặp thú dữ, y hệt như kiếp trước, thật bực mình. Ấy thế mà cậu lại cứ thích trêu ghẹo cô… Mất mặt nên đương nhiên thái độ của Chúc Hằng không được tốt lắm, lần này dù có mặc đồng phục thì cũng ra dáng đại ca côn đồ.

Đút hai tay vào túi, nhướng mày lên, cậu bảo; “Tránh ra, đừng chắn đường.”

Đến thở thôi cũng không dám thở mạnh, Phùng Tinh Vãn cụp mắt xuống, nhìn mũi chân mình. Nghe Chúc Hằng nói thế, cô lập tức nhích sang một bên, chủ động nhường đường.

Chúc Hằng liếc xéo cô một cái, giơ chân ra, một bước leo hai bậc thang, lên thẳng lầu ba.

Phùng Tinh Vãn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

——

Chúc Hằng đi thẳng lên lớp 12.9. Các bạn từ trong lớp đi ra, thấy cậu đều vội vàng lùi lại một bước, sau đó xách cặp lẩn ra bằng lối cửa sau. Chúc Hằng hoàn toàn không để ý đến họ mà đi thẳng đến dãy bàn cuối cùng, đưa tay gõ nhẹ lên bàn, giọng rất cưng chiều. “Đừng làm bài nữa, mặt trời lặn rồi kìa.”

Nguyên Trạch đang giảng bài cho Chúc Yểu, đúng lúc cũng vừa xong. Chúc Yểu ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy anh trai mình, thế là cô nhoẻn miệng cười. “Anh, sao anh lại lên đây?”

Nguyên Trạch từ từ đặt bút xuống.

Chúc Hằng nhìn Nguyên Trạch, theo bản năng vẫn thấy kính sợ. Cậu trả lời: “Chẳng phải chân em bị trật sao, lên xuống lầu bất tiện lắm, để anh cõng em.” Chỉ trong một buổi chiều, chuyện Nguyên Trạch bế Chúc Yểu vào phòng y tế đã lan truyền khắp trường. Bạn trong lớp bị thương, thân là lớp trưởng, bế bạn mình thì cũng là chuyện nên làm. Nhưng Chúc Hằng biết quan hệ giữa hai người, cảm thấy dù sao đây cũng là trường học, nên tém tém bớt lại.

Không nói thêm lời nào, Chúc Hằng liền giúp cô dọn dẹp sách bút, nhét vào trong cặp.

Chúc Yểu nhìn Nguyên Trạch, bảo: “Vậy… vậy mình đi trước đây.

“Ừ.”

Chúc Hằng cúi người xuống, nhẹ nhàng cõng Chúc Yểu lên, đắc ý nhìn Nguyên Trạch ở phía sau rồi đi khỏi phòng học.

Nguyên Trạch nhìn theo bóng lưng của hai anh em, ánh mắt rất bình thản.