Công Chúa, Ngoan Một Chút

Chương 4




Dưới sự canh chừng của Tưởng Điềm Nha, cuối cùng Chúc Yểu cũng chép xong bài tập về nhà môn toán đầy căng thẳng và thách thức.

Trong quá trình chép, Tưởng Điềm Nha nhìn bộ dáng lóng ngóng không quen của cô, không nhịn được bèn mở miệng hướng dẫn một cách rất thuần thục, như một tay lão luyện: “Bài này cậu đừng có chép y chang từng bước như vậy chứ, làm vậy cô giáo sẽ phát hiện ra. Mình đã lược bớt một bước, cậu phải thêm bước đó vào… Ai da, cái chỗ gạch bỏ đó là do mình làm sai, cậu không cần phải cố tình gạch theo đâu.”

Copy bài tập về nhà thôi mà cũng có nhiều mánh lới như vậy hả trời. Tiểu công chúa đến từ Đại Ngụy kia coi như là được mở mang tầm mắt.

Lúc chép đến bài cuối cùng, phòng học vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên nhốn nháo. Chúc Yểu tay vẫn cầm bút, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy bước vào, bắt đầu thu vở bài tập về nhà.

Đám nam sinh sớm đã ngoan ngoãn chuẩn bị xong bài tập toán, còn đám nữ sinh thì càng đỏ mặt, dâng cuốn vở bài tập bằng hai tay.

Chúc Yểu dừng tay lại, bỗng nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên mình nhìn thấy thái phó…

Lúc đó cô còn nhỏ, hai tay đang ôm một trái đào to bằng khuôn mặt mình. Đào này là do một nước chư hầu tiến cống, rất ngọt.

Cô ngoãn ngoãn ngồi sau bức bình phong đằng sau ngai vàng của phụ hoàng, trong điện thì đang tiến hành cuộc thi đình. Đề do đích thân hoàng đế ra, chủ yếu là hỏi về chính trị xã hội hoặc các điển tích trong sách sử xưa. Các cống sĩ viết bài xong, quan chủ khảo sẽ đọc lớn lên, cuối cùng do hoàng đế quyết định, tuyển chọn ra Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa. Kẻ sĩ đại đa số đều rất cổ hủ, tuy bụng đầy sách vở nhưng trong mắt của tiểu công chúa, ai nấy cũng đều cứng nhắc như khúc gỗ, chẳng khác nào mấy con ngỗng kêu quàng quạc dưới áo, huyên náo mà tẻ nhạt.

Duy chỉ có một chàng thiếu niên, mặt mày như ngọc, vóc dáng đĩnh đạc.

Giống như một nhành trúc xanh, xuất chúng hơn người.

Lúc đối mặt với uy phong của bậc đế vương mà vẫn ung dung bình thản, đối đáp trôi chảy, mỗi câu chữ đều rất đắt.

Tiểu công chúa chỉ mới tám tuổi khi đó làm sao nghe hiểu những vấn đề thời sự cùng những kiến thức văn vẻ uyên thâm, chỉ thấy chàng thiếu niên đẹp như thần tiên này có giọng nói rất êm ái, âm sắc nghe vào tai giống như là xuân về, tuyết tan. Mải mê ngắm nhìn, ngay cả quả đào ngọt như mật đang ôm trên tay cũng quên ăn, chỉ biết trừng to đôi mắt tròn xoe kia. Sau này Chúc Yểu mới biết, chàng thiếu niên này là cháu đích tôn của Nguyên Hầu – lão thần của ba triều vua, tên là Nguyên Trạch, tuổi vừa mười lăm.

Nghe nói cháu đích tôn của Nguyên Hầu năm tuổi biết làm văn, tinh thông kinh sử. Sau này tập võ, cưỡi ngựa bắn cung hay kiếm thuật đều xuất sắc hơn người. Văn võ song toàn, lại có khuôn mặt như thần tiên, chính là thành quả đắc ý nhất của vị Nguyên Hầu bình thường rất hà khắc kia.

Ngày xưa cô ngắm thái phó đến nỗi quên ăn đào, bây giờ cô ngắm thái phó đến nỗi quên chép bài tập. Mãi đến khi thu xong vở bài tập của tổ hai, Chúc Yểu mới hoàn hồn lại, lóng ngóng chép cho xong bài cuối cùng.

Đôi giày thể thao màu trắng đi đến bên cạnh Chúc Yểu. Cô ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt đầu tiên là một chồng vở thật cao, sau đó là những ngón tay thon dài của anh đặt trên đó. Móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, sáng bóng lên một màu khỏe mạnh. Anh cứ thế mà đứng trước mặt cô, cảm giác áp bức lập tức ùa tới. Giọng của anh lại rất ôn hòa và trong trẻo. “Nộp bài tập đi nào.”

Chúc Yểu nộp cuốn vở bài tập đã chép đầy đủ cho anh.

Anh cụp mắt, đưa tay nhận lấy cuốn vở bài tập của cô, để lên cho ngay ngắn. Ngay sau đó, hàng mi ngước lên, Chúc Yểu không kịp chuẩn bị nên ánh mắt cô bị hút vào trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

Bốn mắt nhìn nhau, tiểu công chúa xưa nay vốn rất ít khi tiếp xúc với người khác giới lập tức đỏ bừng mặt, ngay cả tai cũng nóng phừng phừng.

……

Tiết đầu tiên là giờ học toán.

Cô giáo dạy môn toán tên là Tiêu Thục Tuyết, đã ngoài bốn mươi tuổi, đeo chiếc kính gọng đen, tóc bới thành một búi, nhìn có vẻ vừa nghiêm túc vừa trí tuệ.

Cô Tiêu vừa giảng xong một ví dụ về hàm số lũy thừa, vô thức nhìn về phía học sinh quan trọng nhất của mình.

Nguyên Trạch là lớp trưởng kiêm lớp phó phụ trách môn toán của lớp 12.9, cũng là niềm tự hào của họ.

Chàng trai mặt đẹp như ngọc, đôi mày thanh thoát. Mỗi lần nhìn anh, cô Tiêu lại không nhịn được mà cảm thán, sao trên đời lại có một học sinh hoàn mỹ đến nhường này. Học giỏi chưa nói, còn đẹp trai không ai bằng. Đúng là con cưng của trời, mà lại còn được cưng đến tận nóc nữa chứ.

Cô Tiêu hài lòng gật đầu, bỗng chú ý đến cô bé bên cạnh Nguyên Trạch.

Mặc dù Chúc Yểu nhờ lo lót mới được vào, thành tích không tốt lắm nên có nhiều giáo viên không thích cô nhưng cô Tiêu thì lại rất thích cô bé này. So với cậu anh Chúc Hằng, ngày nào cũng trốn học, đánh nhau thì Chúc Yểu quả là ngoan ngoãn hết sức.

Chỉ có một khuyết điểm, đó là không thích nói chuyện.

Cô Tiêu cũng chú ý đến bài tập toán của Chúc Yểu, viết rất nghiêm túc, chữ cũng rất nắn nót, có điều đáp án đều sai cả.

Áp lực học tập quá lớn làm cho cô bé này trở nên rất tự ti. Mỗi lần cô Tiêu lên lớp, giảng ví dụ xong, cho đề khác để luyện tập, lúc chuẩn bị gọi người lên giải thì cô bé này lại cúi đầu càng thấp hơn, sợ là mình sẽ chọn trúng cô.

Gắn bó với nghề giáo đã gần hai mươi năm, trong lòng các học sinh nghĩ gì, cô chỉ cần nhìn vào gáy chúng là đoán được.

Chúc Yểu vốn đã rất tự ti, nếu không biết làm thì cô Tiêu cũng sẽ không làm khó cô bé. Cô còn chuẩn bị tìm lúc nào thích hợp để trò chuyện với Chúc Yểu, làm công tác tư tưởng cho cô bé.

Lúc này đây, cô Tiêu vừa ra đề, chuẩn bị gọi học sinh lên giải bài tập thì nhìn thấy bên cạnh Nguyên Trạch, Chúc Yểu đang ngồi ngay ngắn, đầu ngẩng cao, vẻ mặt rất phấn chấn.

Trước đây không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại mới thấy cô bé tự tin rạng rỡ, đẹp đến khó tả thành lời.

Là thầy cô, thấy thế ai mà không vui. Cô Tiêu biết, đây là cơ hội để học sinh thể hiện mình.

Cô bé bình thường rất rụt rè này, hôm nay không giống thường ngày hễ chạm vào mắt cô là lại cúi đầu xuống nữa mà đôi mắt to tròn long lanh kia nhìn thẳng vào cô Tiêu, dường như còn đang mỉm cười.

Ánh mắt hiển nhiên là đang muốn nói: “Cô ơi, bài này em biết làm, để em xung phong.”

Cô Tiêu vốn muốn rèn luyện lòng tự tin cho cô bé này, bây giờ thấy học sinh ra vẻ rất muốn thể hiện như vậy, đương nhiên là hiểu ý.

Thế là cô mỉm cười, cầm viên phấn, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia, nói một cách tâm lý: “Chúc Yểu, bài này em lên làm đi.”

Hả?

Làm công chúa Đại Ngụy mười lăm năm, rất hiếm có người dám gọi thẳng tên của cô nên Chúc Yểu vẫn chưa hoàn toàn thích ứng lắm. Có điều lúc nãy ngồi dưới này nghe cô giáo dạy toán này giảng bài, mặc dù không hiểu nhưng cô cũng biết đây là một người thầy rất trí tuệ.

Tiểu công chúa rất lễ phép, đứng dậy, ngẩng đầu lên.

Sau đó nhìn cô giáo, dùng giọng nói ngọt ngào, thẳng thắn và thoải mái trả lời: “Dạ thưa cô, em không biết làm bài này ạ.”

Hì…

Có ai đó bật cười. Không chỉ một người.

Gần như tất cả các anh mắt đều đổ dồn vào Chúc Yểu, mà thần thái cô vẫn tư nhiên như thường.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu xiên vào.

Dáng người cô nhỏ nhắn mảnh mai, lại mềm mại đáng yêu.

Gương mặt trắng nõn như tỏa sáng, hàng mi dài và rậm chớp chớp như bướm đang vỗ cánh. Cô gái bình thường nép mình trong góc lớp, lặng lẽ đến mức như người vô hình lúc này tưởng chừng như đang phát sáng.

“Sao hôm nay Chúc Yểu khác với bình thường thế nhỉ?”

Có vài bạn học đang lén xì xào.

Cậu học sinh bên cạnh Hứa Du Du ở bàn trước không nén được thì thầm một câu: “Thật dễ thương.”

Học sinh lớp chọn gần như là có thói quen chuẩn bị bài trước. Trên lớp, thành tích chính là địa vị của bạn. Lên lớp, đối mặt với những câu hỏi của thầy cô, nếu trả lời tốt thì sẽ được khen, các bạn cũng sẽ ngưỡng mộ. Nếu không trả lời được, tuy thầy cô không nói gì nhưng vẫn tự cảm thấy rất xấu hổ.

Giống như Chúc Yểu, trả lời không biết với một thần thái rất tự nhiên, hiển nhiên là khác hoàn toàn với đám học sinh cá biệt, trả lời không biết với bộ dáng điếc không sợ súng.

Cô nói không biết, chẳng ai có ý chê cười cô mà ngược lại sẽ vô thức nghĩ, phải chăng mình giảng chưa được rõ ràng lắm.

Hả? Cô Tiêu hơi há hốc mồm, ngẩn ra một chặp. Nhìn gương mặt hơi mỉm cười của Chúc Yểu, cô không nhịn được phải tự hỏi mình, phải chăng đề cho khó quá.

Cô giáo đáng kính hoàn hồn lại.

“Các em yên lặng.”

Cô Tiêu tằng hắng một tiếng, đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, nói tiếp: “Thôi vậy, bạn Chúc Yểu ngồi xuống…” Sau đó nhìn đám học sinh ngồi ở hàng giữa. “Có em nào muốn xung phong lên giải bài này không?”

Cuối cùng Lâm Chỉ Y giơ tay lên: “Thưa cô, em ạ.”

Cô Tiêu gật đầu, bảo Lâm Chỉ Y lên làm bài.

“Những bạn khác làm vào vở bài tập của mình đi, năm phút sau cô giảng lại.”

Chúc Yểu sửa sang lại bộ đồng phục rộng thùng thình, ngồi xuống, đánh bạo liếc mắt nhìn chàng trai bên cạnh mình. Từ góc của cô nhìn sang, một bên mặt của anh góc cạnh rõ ràng.

Anh cúi đầu. Những lọn tóc đen che mất phần trán. Mắt cụp xuống, không nhìn rõ thần thái.

Nhưng lúc nãy… có phải anh đã bật cười?

Chúc Yểu nhíu mày.

Hay là cô nhìn lầm nhỉ?

Cô không dám xác định, cảm thấy hình như là vậy. Nhưng không nhìn rõ, nên cũng không nghĩ ngợi nữa.

Cô thu mắt về. Lấy từ trong hộp bút ra một cây bút đen, chép đề trên bảng vào, chuẩn bị giải.

“Không hổ là lâm Chỉ Y, liếc một cái là biết ngay phải giải thế nào, làm nhanh thật.”

Có bạn nào đó cảm thán.

Lâm Chỉ Y thành tích tốt, quan hệ cũng tốt, ngoại hình xinh xắn, là hoa khôi được cả Hành Dương công nhận, nghe nói còn chơi đàn piano rất hay, từ nhỏ đã là “con nhà người ta” mà các bậc phụ huynh hay nói.

Nét chữ trên bảng nắn nót ngay ngắn. Đề luyện tập tuy không khó, nhưng bài này giải một cách trôi chảy, từng bước rõ ràng khiến cô Tiêu hài lòng gật đầu, bảo Lâm Chỉ Y trở về chỗ ngồi.

Rất nhanh, các bạn khác cũng lần lượt giải xong bài tập.

“Được rồi, giờ cô giảng bài. Hai bạn ngồi cùng bàn đổi vở cho nhau, giúp nhau chữa bài.”