Công Chúa, Ngoan Một Chút

Chương 23




Bàn tay đặt sau gáy Chúc Yểu nóng hừng hực.

Mũi cô tì vào lồng ngực rắn chắc của anh, mùi hương nam tính lập tức ập tới bao phủ, khác hẳn với khí chất hướng nội, lãnh đạm của anh, nó mãnh liệt và nồng cháy… Chúc Yểu ổn định lại hơi thở, hàng mi hơi run run, cảm giác như mọi thứ xung quanh không tồn tại, yên tĩnh đến vô cùng. Cô ngơ ngác đứng yên như một con rối, không biết phải làm thế nào. Về mặt này, cô thật sự không có kinh nghiệm.

Cô không rõ hàm ý của anh cho lắm, sao tự nhiên lại…

Làn da thiếu nữ mịn màng mềm mại một cách lạ lùng, bàn tay anh vô thức siết chặt hơn. Sắc mặt anh trước nay vẫn luôn ung dung bình thản, dường như không điều gì có thể ảnh hưởng đến mình. Ngày xưa lúc gặp mặt công chúa cũng như vậy. Trước là khoảng cách quân thần, sau là khoảng cách nam nữ, anh luôn đứng cách cô khá xa, giữ một cự ly nhất định.

Công chúa hoàng gia, cành vàng lá ngọc, ai cũng không thể nhúng chàm, huống chi là ôm cô vào lòng giống như bây giờ.

Nguyên Trạch là người lên tiếng trước. “Công chúa.”

Giọng của anh rất êm tai, không giống với giọng nói khàn khàn của những nam sinh trong tuổi dậy thì khác. Giọng của anh bình thường trong trẻo, lãnh đạm, ấy nhưng khi nói chuyện với cô thì dường như cố ý từ tốn, mang theo chút dịu dàng, giống như gió xuân nhẹ nhàng thoảng qua vậy. Đặc biệt là những lúc ở trên lớp, anh ép giọng thật nhỏ để nói chuyện với cô, cho dù đang giảng những bài toán khô khan phức tạp thì vẫn khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh.

Chúc Yểu đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng Tưởng Điềm Nha gọi cô. “Yểu Yểu…”

Chúc Yểu vội vàng tránh khỏi vòng tay Nguyên Trạch.

Tưởng Điềm Nha ôm những cuốn tiểu thuyết ngôn tình mới nhất trong thư viện, tìm thấy Chúc Yểu bèn vô cùng vui vẻ nói: “Yểu yểu, cuốn tiểu thuyết này hay lắm, gần đây mình cực mê kiểu nam chính bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nhiệt tình như lửa thế này. Theo mình ấy à…” Thấy bên cạnh Chúc Yểu còn có người, bàn tay đang lật trang sách của Tưởng Điềm Nha dừng lại, ánh mắt kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng mỉm cười, nói: “Lớp trưởng, cậu cũng ở đây à.”

Cô chào hỏi Nguyên Trạch, nhưng mắt thì lại nhìn Chúc Yểu.

Da Chúc Yểu rất trắng, dù là vào mùa nào thì cũng nõn nà búng ra sữa. Bây giờ cô đang cầm quyển sách, ra vẻ rất nghiêm túc nhưng thật ra mặt sớm đã ửng hồng như nhuộm ráng chiều.

Nguyên Trạch gật đầu đáp lại, sau đó nói với Chúc Yểu. “Cậu mượn sách trước đi.”

Nguyên Trạch vừa rời khỏi, Tưởng Điềm Nha lập nhào qua ôm chầm lấy Chúc Yểu, không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô, trong mắt tràn ngập nụ cười. Chúc Yểu nhìn vào mắt cô, biết cô có vô số kinh nghiệm lý thuyết từ việc đọc tiểu thuyết, chắc chắn đã nhận ra điều gì đó.

Vì thế tiểu công chúa xấu hổ đỏ bừng mặt, ra lệnh cho Tưởng Điềm Nha với ngữ điệu yếu ớt. “Không được cười nữa.”

Kết quả là Tưởng Điềm Nha cười càng to hơn, cảm thấy bộ dạng Chúc Yểu lúc này cực kỳ đáng yêu, nếu cô là con trai thì chắc cũng thích. Tưởng Điềm Nha nhoài mặt đến gần hơn, cố nén tò mò, nhẹ nhàng hỏi một câu. “Hôn chưa?”

Chúc Yểu quay mặt đi, không trả lời.

Tưởng Điềm Nha cũng quay mặt theo về phía đó, khoác lấy cánh tay cô nài nỉ. “Yểu Yểu, cậu nói đi mà, cảm giác thế nào.”

Có hôn đâu chứ. Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đỏ mặt, Chúc Yểu nhìn vào mắt tưởng điềm nha, giọng rất nghiêm túc. “Thật sự không có…” Dường như hơi thở của anh vẫn còn lưu lại trong không khí xung quanh, Chúc Yểu khẽ cắn môi, hơi cúi đầu, xấu hổ nói rất khẽ. “Chỉ… chỉ ôm một cái.”

……

Mãi đến buổi tối, lúc làm bài tập về nhà, trong đầu Chúc Yểu chỉ toàn là cái ôm trong thư viện hôm nay.

Bóng đèn dây tóc sáng choang, bộ váy ngủ có hoa rơi màu hồng nhạt khiến cô trông càng có vẻ ngoan hiền. Chúc Yểu cầm bút, mắt nhìn xa xăm, dường như đang trôi về phương nào. Lần trước còn có thể giải thích đó chỉ là trò chơi, anh bảo mình là bề tôi, bảo vệ cô là trách nhiệm của anh, nhưng hôm nay cô không thể tìm được lý do gì để giải thích. Anh không phải kiểu người sốc nổi, vậy chẳng phải là…

Chúc Yểu không dám nghĩ tiếp nữa, cô hít sâu một hơi, tạm thời dành đầu óc để suy nghĩ bài tập.

Gần 11 giờ, dưới lầu vang lên tiếng mở cửa, là Tiêu Minh Châu vừa tăng ca trở về. Bà đã ăn cơm ở ngoài, vào nhà cởi áo khoác ra là hỏi dì Phương. “Yểu Yểu ngủ chưa?”

Dì Phương cung kính nhận lấy áo khoác, nói tới Chúc Yểu thì rất thương. “Đèn trong phòng còn sáng, chắc là vẫn đang làm bài tập… Cô Yểu Yểu gần đây rất chăm chỉ.”

Tiêu Minh Châu thấy thương quá đỗi. Bất kể là ở Đại Ngụy hay ở hiện đại, con gái bà lúc nào cũng rất ngoan. Dù là công chúa hoàng gia nhưng trên người lại không có vẻ gì là kiêu căng hợm hĩnh. Có đôi khi bà nghĩ nếu con trai ngoan được một nửa con gái thì hay biết mấy.

Lúc Tiêu Minh Châu bước vào phòng khách thì nhìn thấy Chúc Tấn Ung đang ngồi trên sô pha xem tivi, bộ dáng rất nhàn nhã.

Đương nhiên Chúc Tấn Ung chú ý thấy Tiêu Minh Châu đã về, tuy mắt không nhìn thẳng về phía ấy nhưng thi thoảng vẫn lén liếc qua mấy cái. Ông không chủ động nói chuyện với vợ mà đợi bà lên tiếng, quở trách ông như thường lệ. Nhưng đợi mãi mà không thấy gì, chỉ nghe tiếng bà bước lên lầu.

Hừ. Chúc Tấn Ung lầu bầu nho nhỏ một câu, bực bội nhấn nút điều khiển tivi.

Tiêu Minh Châu đứng bên ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong không có động tĩnh gì, bà bèn mở cửa bước vào thì thấy cô con gái nhỏ đang nằm ngoài lên bàn.

Bà bước tới. Ánh đèn chiếu lên gương mặt ngọc ngà của cô, đôi mắt cô nhắm lại, hơi thở đều đều, ngủ rất ngon lành. Ánh mắt rơi vào bàn tay vẫn còn cầm bút của cô, Tiêu Minh Châu vô thức cau mày, sau đó rón rén lấy cây bút ra, ôm cô lên giường, đắp chăn lại, nhẹ nhàng dém kỹ từng góc.

Nhìn một lúc lâu, Tiêu Minh Châu bèn sang thu dọn sách vở trên bàn. Lúc sắp xếp mấy bài kiểm tra, bà thấy tuy thành tích vẫn không quá lý tưởng nhưng so với trước kia đã tiến bộ thấy rõ. Xếp bài kiểm tra gọn gàng xong, tay bà chạm vào một cuốn vở ghi chép có bìa mềm, lúc đưa tay gấp lại, ánh mắt bỗng sững ra.

Bà cầm lên lật thêm vài trang.

Nét chữ trên đó nắn nót nhưng lại không mất sự rắn rỏi, rồng bay phượng múa rất có khí phách. Nét bút mạnh mẽ phóng khoáng thế này, hiển nhiên không phải là của con gái. Nét chữ nết người, Tiêu Minh Châu rất thích. Nhưng bà cũng biết con gái mình có tính cách khép kín, ở trường chỉ chơi thân với Tưởng Điềm Nha, không nghe nó nói hay chơi với bạn nam nào khác.

Có con gái là lo lắng thế đó…

Gấp cướn vở lại, Tiêu Minh Châu nhìn chiếc điện thoại di động nằm lặng im trên bàn, nghĩ ngợi một chốc, bà cầm lên, nhấn nút vào màn hình chính.

Màn hình thông báo nhập mật mã.

Tiêu Minh Châu cầm di động, mắt nhìn con gái đang ngủ ngon lành trên giường, ngẫm nghĩ một lúc rồi thả điện thoại xuống, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, khép cửa lại.

……

Chúc Hằng ở ký túc xá nên tùy vào tâm trạng mà về nhà, hôm nay cậu về nhà trong niềm vui hớn hở. Chúc Hằng vào trường bằng cách đặc biệt, cả trường gần như mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không trêu chọc con gái thầy Phùng hiệu trưởng nữa thì chuyện gì dễ giải quyết.

Chúc Hằng bình thưởng ở nhà chỉ biết chơi game, nhưng lần này Tiêu Minh Châu bước vào thì thấy chuyện xưa nay chưa từng có, đó là cậu đang nằm nhoài lên bàn làm bài tập.

Tiêu Minh Châu cứ ngỡ là mình hoa mắt, ngây người trong giây lát.

Thấy Tiêu Minh Châu bước vào, Chúc Hằng vui vẻ chào một tiếng. “Mẹ.” Sau đó giơ cây bút trên tay lên, giọng rất đắc ý. “Mẹ xem con trai mẹ hôm nay chăm chỉ biết bao.”

Tiêu Minh Châu cứ nghĩ là cậu giả vờ nhưng cũng không vạch trần, chỉ hỏi cậu chuyện Chúc Yểu. Chúc Hằng nghe xong, mắt bỗng trợn tròn lên, ngạc nhiên nói. “Không phải chứ… Đứa nào dám cua em gái ông.”

Danh xưng “đại ca Hành Dương” không phải là hư danh, không ai trong Hành Dương dám đắc tội với Chúc Hằng, vì thế đời sống học đường của Chúc Yểu vẫn luôn khá bình yên.

Tiêu Minh Châu không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tâm trạng của con gái nên nói: “Mấy ngày nay con để ý chút là được, đừng cho Yểu Yểu biết.”

Chúc Hằng mau mắn đồng ý. Tiêu Minh Châu liếc nhìn bàn học một cái, Chúc Hằng chột dạ dùng vở che xấp bài kiểm tra lại thật kín.

Tiêu Minh Châu tinh mắt, loáng thoáng nhìn thấy một chữ “Phùng”, thế là ánh mắt trở nên sắc sảo. “Dạo này con có còn quấn lấy con gái thầy Phùng nữa không đấy?”

Chúc Hằng căng thẳng nuốt nước miếng một cái, cười nói: “Làm gì có.” Giọng nhỏ dần. “Con gái đẹp đâu mà chả có, ai thèm nhìn con nhỏ mọt sách đó…”

…..

Thể dục giữa giờ vừa kết thúc, chỗ bán quà vặt trong trường đã chật kín người.

Chúc Hằng ngồi bên bồn hoa dưới gốc cây, đôi giày thể thao bằng da giẫm trên nền gạch men màu xanh trắng. Chuyển kiếp đến đây, Chúc Hằng rất thích nhuộm tóc, mỗi tháng phải đến tiệm làm tóc vài lần, còn màu thì xanh lam có, xanh lá có, đỏ rực có, lúc hứng chí nhất còn nhuộm màu cầu vồng, kết quả vừa về đến nhà đã bị Chúc Tấn Ung đập cho một trận nhớ đời.

Dạo gần đây, cậu không nhuộm tóc nữa mà để tóc đen bình thường, chỉ cắt đầu tóc đơn giản mà rất chất, cộng thêm mặt mũi khôi ngô, mấy bạn nữ đi ngang qua thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn.

“Đại ca, anh nhìn xem đó chẳng phải Phùng…”

Trong miệng Chúc Hằng còn ngậm một cây kẹo mút vị ô mai, không cần đàn em bên cạnh lên tiếng cậu đã sớm nhìn thấy. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt gian tà, vẻ mặt cà lơ phất phơ, trông có vẻ rất lưu manh, cứ thế nhìn chằm chằm thật lâu với vẻ đầy hứng thú.

Dường như cô bạn bên cạnh nói gì đó với cô, cô cảnh giác nhìn về phía bên này một cái, sau đó hốt hoảng chạy đi mất.

“Đại ca, có đuổi theo không?”

Chúc Hằng giơ tay lên, bờ môi đẹp hé mở, sau đó ung dung thốt ra bốn chữ. “Đuổi cái con khỉ.”

Tiếp đó, từ trong cửa hàng, Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha bước ra.

Nhìn thấy em gái, ánh mắt Chúc Hằng lập tức trở nên rất cưng chiều. Cậu đứng dậy, hai tay đút vào túi quần rồi nhìn thấy đằng sau Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha còn có một cậu bạn trông rất thư sinh… Chúc Hằng thường ngày trốn học, đánh nhau, ngay cả bạn trong lớp mình còn không biết hết huống chi là bạn của Chúc Yểu. Cậu không khỏi cau mày, lầm bầm. “Thằng nhãi đó là ai vậy?”

Nhớ đến nhiệm vụ của mình, Chúc Hằng móc di động trong túi ra, giơ lên chụp một tấm.

Đến cầu thang lầu ba của tòa nhà số 4, cậu tiện tay kéo một nam sinh lại, hỏi: “Học lớp nào?”

Cậu bạn kia trông có vẻ khá thành thật, nhìn thấy Chúc Hằng liền lắp ba lắp bắp. “Lớp, lớp 12.9”

Vừa hay. Chúc Hằng xách cổ áo kéo cậu bạn kia vào trong góc. Chúc Hằng là đại ca Hành Dương, cậu bạn kia thấy cậu là mặt trắng bệch, lo sợ nói: “Có, có chuyện gì không?”

“Không có gì, chỉ muốn hỏi cậu một chuyện.” Chúc Hằng thả cổ áo cậu ta ra, còn chu đáo sửa sang lại cổ áo cho cậu, sau đó cho cậu xem bức ảnh trong di động. “Đây là ai? Có phải bình thường cậu ta rất thân thiết với em gái tôi không?”

Hả? Cậu bạn kia ngẩn ra, vừa nghe không phải đến tìm mình gây sự liền lập tức thả lỏng cơ thể. Cậu cúi đầu nhìn bức ảnh, nghiêm túc trả lời. “Đây là học sinh mới chuyển đến lớp chúng em, tên là Đường Việt, nghe nói thành tích rất tốt, từng tham gia thi đấu cờ vây và giành giải quán quân. Cùng Chúc Yểu… Chúc Yểu… hình như là quen từ trước, khá là thân thiết.”

Chúc Hằng tức đến nỗi văng tục một câu, giống như một con mèo sắp xù lông lên.

Cậu bạn kia sợ đến nỗi người run lên.

Chúc Hằng vỗ vỗ vào vai cậu để an ủi. “Cậu đừng căng thẳng…” Sau đó ánh mắt trở nên lạnh toát, uy hiếp trắng trợn. “Nếu để em gái tôi biết hôm nay tôi tìm cậu hỏi chuyện…”

“Anh yên… yên tâm đi, em không nói gì cả.”

Chúc Hằng cong môi cười, hài lòng vỗ vai cậu ta. “Được rồi, về học tiếp đi.”

……

Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha vừa bước vào phòng học thì gặp Nguyên Trạch đang đi ra. Tầm mắt chạm vào nhau, cô vội vã thu mắt lại, sau đó vội vội vàng vàng trở về chỗ ngồi.

Tưởng Điềm Nha đi theo, ngồi xuống bên cạnh cô, thì thầm. “Căn cứ vào kinh nghiệm thức xuyên đêm đọc xong cuốn tiểu thuyết kia của mình, bạn mới và cậu thân thiết với nhau như vậy, không quá ba hôm lớp trưởng sẽ không nhịn nổi, sau đó nổi cơn ghen…”

“Ừm…”

Chúc Yểu vội bịt chặt miệng của Tưởng Điềm Nha, không cho cô nói linh tinh nữa. Bịt một lát cô mới thả ra, hối thúc. “Mau về ôn bài đi.”

……

Trong nhà vệ sinh nam, Trình Gia Úy sốt ruột thay cho Nguyên Trạch. “Haiz, cậu không để ý sao, bạn mới cứ theo sau bạn cùng bạn của cậu như là cái đuôi vậy, hễ có cơ hội là nói chuyện với cô ấy. Mình nói cậu đó…” Cậu quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Nguyên Trạch, nghi hoặc hỏi: “Cậu thật sự không lo lắng chút nào sao?”

Bình thường trong lớp cũng có người có ý với Chúc Yểu, bọn con trai cũng thường lén bàn luận xôn xao cho nên ai mến ai mọi người đều biết cả. Triệu Khiêm Trác thể hiện rõ ràng nhất, có điều mọi mặt đều thua xa Nguyên Trạch nên không trực tiếp theo đuổi Chúc Yểu, Trình Gia Úy đương nhiên không lo lắng gì. Nhưng bạn mới thì khác, dáng vẻ thư sinh, vừa mới đến đã có rất nhiều bạn nữ các lớp khác đến thám thính, xem ra bộ dạng thư sinh ẻo lả ấy vẫn rất được bọn con ái ưa thích.

Tiếng chuông báo sắp vào lớp vang lên, bọn con trai lục tục kéo nhau ra ngoài, nhà vệ sinh nhanh chóng trở nên vắng vẻ, tiếng của Trình Gia Úy cũng trở nên vang dội hơn. “Nói chung là mình nói đến đây thôi, cậu chú ý một chút đi.”

Trình Gia Úy đi khỏi, Nguyên Trạch đứng tại chỗ im lặng trong giây lát rồi đi ra, đến chỗ vòi nước để rửa tay.

Vừa hay Đường Việt cũng đang rửa bình nước. Xung quanh không có ai, lúc Nguyên Trạch đi đến, cậu liếc mắt cái là thấy. Cậu vừa rửa bình vừa nghiêng đầu qua nhìn một cái. Tuy đối phương cao lớn hơn nhưng trong lòng cậu không e ngại chút nào, nói từ tốn nhưng rất thẳng thắn. “Lần đầu tiên nhìn thấy Chúc Yểu, mình đã thích cô ấy…”

Nguyên Trạch dừng tay lại.

Đường Việt tiếp tục nói: “Lúc đó, mình cảm thấy cô ấy giống như một tiểu tiên nữ. Mình biết cậu cũng thích cô ấy…” Mắt cậu nhìn chằm chằm vào Nguyên Trạch, nói từng chữ rất dõng dạc. “Mình sẽ cạnh tranh công bằng với cậu.”

Mặt Nguyên Trạch không có biểu cảm gì, hàng mi cụp xuống, khuôn mặt đẹp từng đường nét. Bàn tay với những đốt đều đặn được nước xối rửa, ngón tay trắng trẻo thon dài, rắn chắc mạnh mẽ.

Sau đó, anh từ từ đóng vòi nước lại, tiếng nước im bặt.

Anh không nhìn Đường Việt, mím môi, giọng rất lãnh đạm. “E là không công bằng được đâu.”