Công Chúa Nghịch Thiên

Chương 12




14.

“Đế khí quá nặng, nhưng lại không có đế cách. Sớm muộn gì cũng rơi vào kết cục cửa nát nhà tan, chúng bạn xa lánh.”

Mệnh cách, mệnh cách, lại là mệnh cách.

Còn cửa nát nhà tan nữa, cũng không trợn to đôi mắt chó của hắn mà nhìn xem một chút, nàng lấy nhà ở đâu ra? Song thân đã chết, mẫu tộc bị liên lụy, những kẻ được gọi là huynh đệ tỷ muội ai mà không phải ngày nhớ đêm mong tìm cách làm sao để đem nàng từ trên vương vị kéo xuống?

Nếu bọn hắn thật sự có thể vong, nhất định nàng sẽ đại xá thiên hạ, ăn mừng linh đình!

“Căn bản không có mệnh cách đế vương, tại sao phải nghịch thiên mà đi? Cầm thứ không thuộc về ngươi, ngồi vào chỗ mà ngươi không nên ngồi, sẽ bị trời phạt!”

Cướp được chính là ta, có bản lĩnh từ trong tay của ta đoạt lại đi, mỗi ngày ngồi chờ ông trời đưa đồ tới tay như thế, bọn hắn có mệnh này, nàng nào có?

Còn nói trời phạt, nói giống như nàng yên lặng thành toàn như thế nào, trời sẽ đối tốt với nàng như thế ấy.

“Từ xưa tới nay nữ tử không thể cầm quyền, tẫn kê chi thần, quả thật quốc chi ác thương! Thần thỉnh nguyện bệ hạ trao quyền lại cho thái tử điện hạ.”

Bên cạnh ta mỗi ngày đều là những lời lải nhải của những kẻ gọi là quốc sư, thái phó, thường ngày chỉ nói những lời bẩn thỉu tổn hại, mấy thần tử này quả thực cả đám đều rảnh rỗi đến mức điên khùng, quả nhiên bổng lộc đã phát quá nhiều.

Mỗi ngày không đến “Khuyên can” một chút, thật giống như thể không chứng minh được bọn chúng thanh liêm trung thành như thế nào.

Thật muốn đem toàn bộ giết sạch.

Đáng tiếc vẫn còn chưa phải lúc.

Qua một lúc, những người kia rốt cuộc đã rời đi, trong ngự thư phòng chỉ còn lại nàng và Trì Liệt.

“Thật phiền, có muốn giết hết không?” Nam nhân che ở phía trước bàn trong ngự thư phòng, chỉ dựa vào cái bóng thoáng qua thôi cũng có thể thấy xương cốt hắn rất đẹp, nghiêng đầu, vừa lúc đối mặt với hàng mi dài rậm, nhẹ nhàng rung động giống như một tấm màn che lớp bụi mù, tràn đầy dã tĩnh nhưng lại không mất đi nhu tình.

Nhìn xuống, đôi mắt chim ưng như đang bùng cháy, giống như tùy thời đều có thể hiện ra răng nanh, tiếng nói gợi cảm càng thêm vẻ trêu chọc, tựa như một con sư tử con đang xù lông, biết sư tử dùng móng vuốt của nó cào vào trái tim ngươi như thế nào không?

Giống như Trì Liệt bây giờ đang “dỗ ngon dỗ ngọt” không sai biệt lắm.

Biết rõ là nguy hiểm, nhưng lại không thể thoát ra.

Văn Thần nghiêng mắt nhìn hắn, không khỏi cảm thán, tại sao một túi da tốt như thế lại nằm trên thân một gia hỏa đáng ghét như vậy? Thật sự là phung phí của trời.

Một tên nam tử Man tộc, vậy mà lại mê người đến thế.

Đáy mắt nàng có vài phần lạnh lẽo, không nhìn rõ cảm xúc, một bàn tay nắm lấy khuôn mặt hắn rồi tiến lại gần hôn lên: “Ngươi chỉ cần làm một vài động tác là so với tất cả đều mạnh hơn rồi, tiểu tâm can.”

Trước đó mấy ngày, Lâm thượng thư dâng lên cho nàng mấy mỹ nam còn chưa kịp đụng được mấy ngày, đã bị treo cổ ở bên ngoài cửa thành, tử trạng thê thảm, phái rất nhiều thần bộ đi tra xét đều không tra ra được hung thủ là ai, bị Đại Lý tự nói rằng từ khi nàng đăng cơ có đến nay, đây chính là đệ nhất kỳ án chưa được giải quyết.

Còn có một ít thế lực trong triều âm thầm cấu kết với hắn, liên tiếp tạo áp lực cho nàng để nàng sắc phong Liệt vương là vương phu, nếu không thì lại lấy lý do không hợp gì đó…Sự tình đáng ghét nhiều vô số kể.

“Lúc nào cũng không đáng yêu như thế, nàng định lúc nào đem ta phù chính đây?” Trì Liệt quay đầu, đôi mắt chim ưng xinh đẹp màu hổ phách nhiễm một tầng nhan sắc thâm trầm, nặng nề, hung ác nham hiểm, lại che dấu rất tốt.

Văn Thần liếc nhìn hắn rồi cự tuyệt, cũng không tức giận, trực tiếp tiến vào trong lồng ngực của hắn, đem hắn áp chế, chóp mũi đứng thẳng chạm vào nhau, môi son hé mở, hơi thở như lan: “Đợi đến lúc nào ngươi hầu hạ ta cảm thấy vui vẻ đã.”

Ngữ khí yếu ớt đặc biệt khiến người ta muốn phạm tội.

“Thật đúng là nghịch ngợm mà…” Trì Liệt bưng lấy gương mặt nàng lăn một vòng, liền đem Văn Thần đặt ở dưới thân, tinh tế hôn lên xương quai xanh đến như chỗ càng sâu hơn…

Hắn rất thích hôn lên cổ của nàng, trắng nõn, non nớt, những đường cong ưu mỹ, còn tản mát ra một mùi hương làm hắn thấy thoải mái. Da thịt trắng như tuyết, tinh tế mịn màng luôn làm cho người ta nhịn không được mà muốn chà đạp một chút, cắn xé một chút, đợi đến lúc nàng bị hắn làm đau, phát ra những tiếng rên rỉ dễ nghe đến cực điểm.

Vốn muốn sâu thêm một bước, ai ngờ đầu tóc đen của Văn Thần vô ý trượt xuống cản trở hắn, hắn không kiên nhẫn hất mấy sợi tóc ra, lại không nghĩ rằng càng quấn càng loạn, cuối cùng dứt khoát không còn hứng thú nữa.

Trêu chọc đến mức Văn Thần đang nằm dưới thân cười khanh khách không ngừng.

Nhìn vào mớ tóc rối tung kia, hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: “Để ta dạy ngươi cách thắt bím tóc nhé.” Trì Liệt nở ra một nụ cười tà tứ, lười biếng thản nhiên.

“Gì? Chính là mấy cái bím tóc rất xấu xí ở chỗ các ngươi đó phải không?” Văn Thần cảm thấy không ổn, vừa định hô lên liền bị người bế lên.

Nam nhân ôm nàng đến trước gương đồng, đáy mắt không che giấu được sự hứng thú nồng đậm, tay trái cầm cây lược gỗ, tay phải cầm lấy dây buộc tóc, dáng vẻ kích động hưng phấn: “Dị vực phong tình, rất đẹp đấy, không tin thì ta sẽ thử cho ngươi xem.”

Đang muốn lấy một cây trâm để cố định tóc của nàng một chút, không nghĩ tới —-

Trong hộp trang sức của Văn Thần, không có một cái gì hết!



Trên bàn trang điểm, ngoại trừ long quan, cái gì cũng không có.

Tỷ tỷ, ngài còn giữ lại hộp trang sức này làm gì, còn làm cả bàn trang điểm nữa, nhưng bên trong chẳng có gì hết, chẳng lẽ ngươi làm mấy cái này chỉ là để bài trí thôi hay sao?

Thật là thê thảm, Văn Thần, ngươi là nữ nhân phải không? Không có son phấn bột nước coi như xong, nhưng ngay và cây trâm còn không có thì có phải là hơi quá phận không?

Nữ đế Văn triều thật sự quá nghèo…

Hắn trước đó tặng cho nàng nhiều trân bảo trang sức như vậy, tất cả đi đâu rồi?

Còn nữa, lần trước nàng đến tham dự hôn lễ của Văn Diệu có mang một cây trâm có dây tua rua, nó đâu rồi?

“Lấp đầy quốc khố.” Một câu nói nhẹ nhàng bay tới, giải thích rõ nghi vấn của Trì Liệt.

Ngươi thật đúng là một hoàng đế chuyên cần chính sự yêu dân như con, mấy tham quan ô lại kia mà thấy ngươi như thế này còn không phải xấu hổ tự sát sao?

Không có biện pháp, chỉ có thể dùng trang sức ở trên người mình.

Hắn thuần thục chuẩn bị, không có vẻ nóng nảy như ngày xưa nữa, thay vào đó là một sự kiên nhẫn chưa từng có, đây là mẫu thân đã dạy cho hắn, Man tộc nữ tử trưởng thành đều sẽ phải chải bím tóc.

Lệnh cho cung nhân mang đến một chút son phấn, bút vẽ mày cùng với y phục truyền thống của nữ tử Man tộc, sau đó Trì Liệt liền giống trống khua chiêng bắt đầu.

Phấn thơm, vẽ lông mày, điểm môi, họa mắt, hoa lửa…

Cuối cùng như vẽ rồng điểm mắt, phía trên đầu lông mày bên trái của nàng vẽ một con hồ điệp đang chuẩn bị tung cánh bay lên, nhan sắc đặc biệt, bộ dáng nhìn vào vô cùng mỹ lệ.

Nhìn về phía gương đồng, một đầu tóc đen đã được kết lại một chỗ tạo thành một bím tóc, quấn vào nhau rồi cột cao, phủ thêm tấm khăn mỏng trùm đầu, lại thả ra một vài bím tóc dài đến eo, khuyên tai thật dài rũ xuống đến tận xương quai xanh, trong gợi cảm lại thêm phần xa cách.

Vũ phục trên người giống như những đóa hoa nở rộ, bờ eo thon trần trụi thành thục gợi cảm, phía trên rốn treo một trân châu hình giọt nước, tinh xảo khéo léo. Làn váy được xẻ tà một bên chất liệu mềm mại, tựa như chỉ cần gió thổi qua liền tan, dường như có một làn gió nhẹ đang lượn lờ xung quanh.

Mũi chân kiễng lên, cổ chân đeo một cái lắc chân leng keng rung động.

Nếu như không nhìn khuôn mặt kia, có lẽ thật sự là một thiếu nữ xinh đẹp dị vực phong tình.

“Văn Thần, ngươi thật đẹp.” Trì Liệt thề, hắn nói những lời này là thật tình, vô luận nàng có tin hay không.

“Ngô…” Không dễ nhìn chút nào, nàng không thích cách ăn mặc theo phong cách dị vực như thế, giống như tiểu yêu tinh không trang trọng, không phù hợp với khí chất trang nhã cao quý đoan trang của nữ tử Đại Văn triều.

Hừ, đem nàng ăn mặc giống như tiểu yêu tinh thế này, chẳng lẽ trong lòng Trì Liệt, nàng chính là loại nữ nhân phóng túng không biết xấu hổ như vậy sao? Trên mặt đã có chút tức giận.

“Bệ hạ của ta, hôm nay có thể đừng xem những cái tấu chương chán ghét đó nữa được không? Thần muốn mời ngài đi kinh thành du ngoạn một phen.” Trì Liệt ôn nhu nắm tay nàng, khẽ khom người, tỏ ý mời, hơi thở nóng rực phun ở bên tai nàng: “Dù sao, ngài vẫn chỉ là một tiểu nữ hài, tâm tình vui chơi vẫn nên có.”

Nghe vậy, Văn Thần cười lạnh một tiếng, hỏi: “Ngươi đã chuẩn bị bao nhiêu người để hành thích ta?”

Trì Liệt quả thực bị chọc tức đến bật cười.

Nữ nhân chết bầm này.

“Trăm vạn đại quân. Mỗi một người đều là tinh binh trăm người chọn một, nữ vương, ngươi trốn không thoát đâu.” Nam nhân bá đạo siết chặt, giữ lấy eo của nàng, trong giọng nói mang theo một tia hung ác chưa từng có.

Hừ, khoa trương. Văn Thần kiêu ngạo hất đầu, đẩy Trì Liệt ra, liền cầm bút bắt đầu phê duyệt tấu chương. Chỉ bằng Trì Liệt mà có thể tập trung được trăm vạn đại quân? Nàng không tin đâu, ngay cả nàng còn chưa chắc có thể làm được.

Rượu mời không uống thì phải uống rượu phạt.

“Bệ hạ, thần cảm thấy ngài hình như còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình, thần không phải đang cùng bệ hạ thương lượng, thần — là đang ép cung.” Vừa dứt lời, liền một vòng tay ôm lấy Văn Thần, dùng sức đưa nàng vào trong ngực, nhịp tim mạnh mẽ hữu lực đang đập thình thịch rung động không ngừng.

Mạnh mẽ, nhưng lại không mất đi sự ôn nhu.

“Ngươi làm càn.” Văn Thần đột nhiên bị ôm lấy, bị mất trọng tâm, liền đưa tay ôm lấy cổ nam nhân.

“Vi thần có thể làm càn đến mức nào, bệ hạ cũng không phải chưa từng thử qua, làm gì mà phải rụt rè như vậy?”

“Ngươi…” Nàng trừng mắt.

Hắn kề sát bên tai nàng, thấp giọng nói: “Thần nhắc lại cho ngài một chút, tốt nhất là ngài nhanh ra lệnh cho mấy ám vệ đó lui ra đi, đến lúc có nhiều người đến, nếu để cho thần dân của ngài nhìn thấy nữ đế Văn triều của mình đang mang phục sức của Man tộc chúng ta, ngài nói… người ta sẽ có cảm tưởng như thế nào? Ngài vừa mới xây dựng được hình tượng chuyên cần chính sự, yêu dân như con, nhưng chỉ một chốc đã “bành” một tiếng, mọi thứ vỡ nát hết…” Trì Liệt còn làm ra thủ thế vỡ tung, chỉ sợ mình miêu tả không đủ hình tượng.

Nghe vậy, Văn Thần lần này dứt khoát đem mặt chôn ở trong khuỷu tay của hắn, nếu từ xa nhìn lại, thật giống như Trì Liệt đang ôm một tiểu tuyết hồ béo ị mà thôi.

Trời đã về đêm, trên con phố bày bán quà vặt của kinh thành, nhà nhà được thắp đèn sáng trưng. Những ngọn đèn được thắp sáng phát ra ánh sáng rực rỡ trải dài khắp cả dãy phố – phía trước cổng chính của hoàng cung đủ mọi màu sắc, kim bích giao ánh.

Văn Thần ban đầu còn đang miễn cưỡng, ngửi được mùi thơm của đồ ăn tươi cay nóng hổi, liền chạy tới trước mặt cửa hàng nhìn vào một hồi lâu, nhưng lại không có ý đi vào.

Rốt cuộc cũng có chút dáng vẻ của nữ hài.

Trì Liệt cười khẽ, hỏi: “Sao lại không đi vào?”

Ai ngờ được tiểu nữ vương lại vô cùng lạnh lùng quăng tới một câu: “Mấy cái tục vật kia, vẫn chưa có ai thay trẫm thử độc.”

“Ha ha…” Độc chết ngươi luôn đi.

Trì Liệt cố nén xúc động muốn bóp chết Văn Thần, liền dắt tay nàng đi vào trong một góc rồi ngồi xuống, gọi một bát súp chua cay, uống trước một ngụm.

Vị chua cay nóng hổi lập tức làm bùng nổ vị giác, mùi thơm cứ vương vấn nơi đầu lưỡi, bụng dần có cảm giác nóng bừng lên, liền gọi thêm hai xiên thịt cay và trái cây ướp lạnh rồi đặt trước mặt Văn Thần.

Những xiên thịt cay được rưới một lớp nước sốt đậm đà, rắc thìa là, và trang trí một chút rau mùi lên đó, bày ở trên dĩa sứ màu trắng giống như những viên ngọc bích, sắc màu đậm đà, sắc hương vị toàn bộ đều có đủ.

Phía trên bát trái cây ướp lạnh rất nhiều đá viên cùng đá vụn, được phủ bên trên mấy loại trái cây tươi ngon không biết tên là gì, chua chua ngọt ngọt, vừa giải cay vừa giải khát.

Nhìn thấy Trì Liệt ăn một cách ngon lành như vậy, rốt cuộc Văn Thần cũng buông xuống cảnh giác, cầm đũa lên, chỉ là còn chưa kịp gắp lấy thì đã bị Trì Liệt ngăn lại.

“Ngươi làm sao thế?” Thanh âm khó chịu của nữ nhân lần đầu tiên nghe có vẻ ngọt ngào.

“Ai, bệ hạ, vẫn chưa được thử độc đâu, ngài không thể ăn được.”

“Trì Liệt, ngươi có biết quấy rầy hoàng đế Văn triều dùng bữa là chuyện cực kỳ đáng sợ không hả?” Hai mắt nàng phát lạnh, ánh mắt run lên, rất có dáng vẻ lúc ra lệnh cho triều thần ở trên triều.

“Xin mời bệ hạ.” Trì Liệt giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng: “Không đùa ngươi nữa, đừng có nghiêm túc như thế.”

Quả nhiên, cho dù người dân đến từ quốc gia nào đi chăng nữa thì việc ăn uống chắc chắn là điều quan trọng nhất trong cuộc đời.

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn cắn một cái, nước sốt chua chua cay cay theo đó chảy ra, trong phút chốc mùi thơm tràn ra bốn phía. Văn Thần dường như đã khám phá ra một đại lục mới, thậm chí nàng còn chẳng thèm quan tâm đến lễ nghi ăn uống, bắt đầu ăn như gió cuốn.

Trì Liệt nhìn nàng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng vì cay mà vẫn cố gắng ăn, dáng vẻ vô cùng khả ái, thực sự trông rất ngon miệng, tất cả nữ tử Văn triều khi ăn đều có dáng vẻ khả ái như vậy sao?

“A, nóng quá!” Bởi vì ăn quá nhanh, tiểu nữ vương bị phỏng.

“Làm sao ngươi lại ngốc như vậy, để ta thổi cho ngươi.” Trì Liệt cầm lấy cái xiên thịt bò kia, nhẹ nhàng thổi mấy lần, ngữ khí cưng chiều: “Được rồi, giờ thì có thể ăn được rồi.”

“Hừ.” Nàng xoay đầu sang chỗ khác.

“Sao lại không ăn?” Nữ nhân này, ai lại chọc tới nàng rồi vậy?

“Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc.”

A, thật đúng là một chút cũng không chịu thua, Trì Liệt bất đắc dĩ.

Tiếp sau đó, Văn Thần liền chơi rất vui vẻ.

Đầu tiên là ném phi tiêu, vì muốn thể hiện võ công cái thế của mình và khoác lác trước mặt mọi người, thế là nàng liền xuất khẩu cuồng ngôn, tuyên bố để Trì Liệt đứng làm bia ngắm, nàng bịt mắt ném phi tiêu cũng sẽ không mảy may làm thương tổn đến hắn.

Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao, Trì Liệt ngay lập tức liền hối hận vì đã mang Văn Thần ra đây chơi.

Đáng tiếc, đã quá muộn rồi.

Hắn đành phải ở dưới sự chờ đợi của tất cả mọi người bước lên “anh dũng hy sinh”.

Cuối cùng mặc dù ném rất tốt, nhưng vẫn có mấy cái phi tiêu cắm vào trên thân nam nhân, dọa đến mức Trì Liệt một thân mồ hôi lạnh, nếu không phải thân thể hắn cứng rắn, sợ rằng hắn đã sớm chết vì mất máu rồi!

Hắn coi như đã triệt để hiểu rõ, vì sao hoàng đế Văn triều từ trước đến nay đều anh minh thần võ như vậy, thập bát ban võ nghệ mọi thứ đều tinh thông, xem ra tất cả mọi thứ đều do thuộc hạ phụ trợ mới có thôi!

Nhưng mà nữ nhân đáng chết đó còn hếch cằm lên thật cao, cái mũi nhỏ hận không thể vểnh lên trời, đi qua phía trước mặt quần chúng tùy ý khoe khoang khoác lác.

“Oa —- tiểu tỷ tỷ thật lợi hại, khi trưởng thành người ta muốn được gả cho tỷ tỷ!”

“Ngươi tránh ra đi, ta là nam nhân, chỉ có nam nhân chúng ta sau này mới có thể gả cho tỷ tỷ được!”

“Ngươi, ngươi, ngươi có bản lĩnh thì cùng ta một chọi một xem thử!”

“Một chọi một thì một chọi một! Ta đường đường là nam nhi bảy thước còn sợ một tiểu nữ hài như ngươi sao?”

Vừa dứt lời, hắn liền bị tiểu nữ hài dắt hai đầu chó săn hù chạy.

“Hừ, không chịu nổi một kích.” Tiểu nữ hài học theo dáng vẻ của Văn Thần, nhếch cái mũi nhỏ lên trời.

“Ha ha —” Văn Thần phá lên cười, không phải loại nụ cười châm chọc như bình thường mà là cười sảng khoái, sạch sẽ trong suốt như thế.

Đây là lần đầu tiên Trì Liệt nhìn thấy nàng cười to thoải mái đến như vậy.

Sau đó, là đi dạo kỹ viện, nửa đường tiểu nữ vương sắc tâm nổi lên coi trọng mấy tiểu ca ca xinh đẹp, cho rằng đã đến lúc phải mở rộng hậu cung.

Nhưng mà, dưới ánh mắt uy hiếp của Trì Liệt, Văn Thần đành phải từ bỏ suy nghĩ của mình, lẩm bẩm trong lòng, sớm biết thế này thì đã mang theo ám vệ đến đây cướp người rồi.

Sau đó nữa, là du ngoạn trên thuyền hoa, nàng thừa dịp Trì Liệt không chú ý, giơ chân đạp Trì – không biết bơi – Liệt rơi xuống nước, nhìn nam nhân chật vật giãy dụa trong làn nước, thực sự quá sức đại khoái nhân tâm!

Nhưng ngay sau đó, bản thân nàng cũng bị kéo xuống nước, trong bóng đêm phủ xuống, những giọt nước rơi trên thân hai người, dịu dàng ôn nhu, mập mờ như vậy, cuối cùng dưới bóng đèn lồng sáng tỏ, tình không biết lúc nào đã nổi lên —

“A Thần, ta rất muốn ngươi.”

“Ừ, ta cũng vậy.”

Vì thế, hai người vội vàng ở dưới bầu không khí nóng bỏng mập mờ, ở trong nước cùng nhau điên cuồng một hồi.

………

Đoán đố đèn, Văn Thần thích xem sách, cơ hồ không cần tốn nhiều công sức đã thắng được phần thưởng, là một bình rượu đã ủ lâu năm, đựng ở trong một bình sứ thượng hạng màu trắng, trong ánh sáng lung linh còn có thể nhìn được rượu lưu động bên trong.

Nhìn dưới ánh trăng hoàn toàn không thể giống như dưới ánh sao trời.

Đêm khuya, những đèn lồng trên đường lần lượt được thổi tắt, Văn Thần và Trì Liệt đi trên con phố thưa thớt người, bóng đêm mông lung.

“Được rồi, thần đã bồi bệ hạ chơi suốt cả một ngày rồi, cho phép thần tổng kết sổ sách một chút, tổng cộng là năm trăm hai mươi mốt lượng bạc, không biết là bệ hạ dùng ngân phiếu hay bạc trắng để thanh toán đây?” Nam nhân lấy ra một tờ giấy mỏng, nhân tiện lấy ra thêm một cái bàn tính nhỏ và tính toán.

Văn Thần sửng sốt, cừ thật, thì ra đang đứng ở chỗ này chờ đợi nàng đây.

“Không phải là ngươi mời trẫm ra ngoài chơi à? Còn nữa, đi chơi, làm gì có chuyện nữ nhân phải trả tiền…” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng lúc càng nhỏ, thậm chí còn ra vẻ khả ái nắm mấy ngón tay.

Mặc dù nàng là nữ đế, quốc khố Văn triều lại tràn đầy, nhưng tràn đầy chính là quốc khố, còn tiểu kim khố riêng của nàng vẫn rất túng quẫn….Nếu biết trước như thế này thì lúc nãy không chơi đến mức phóng túng như vậy….

“Không được, ngay cả thân huynh đệ cũng phải tính toán sổ sách rõ ràng.” Trì Liệt quả quyết cự tuyệt, tỏ vẻ mình sẽ không bị xoay vòng vòng: “Nếu không thì, thần cho bệ hạ lập phiếu nợ, còn nhiều thời gian, chúng ta — từ từ rồi trả lại cũng được.”

“Trì Liệt! Ngươi…”

“Bệ hạ, hay là ngài hôn ta một cái, hôn một chút thì miễn cho ngài một lượng bạc.”

“Ngươi muốn ăn đòn à?”

Thế là hai người vừa đánh vừa nháo về tới hoàng cung.

Ban đêm, Văn Thần cùng Trì Liệt ngồi trên nóc nhà ngắm sao.

“Tại sao đêm hôm khuya khoắt như thế này lại muốn lên nóc nhà ngắm sao? Đi ngủ không phải tốt hơn sao?” Trì Liệt một thân áo ngủ, ngáp một cái, làu bàu nói.

“Leo lên nóc nhà ngắm sao là chuyện những người yêu nhau đều muốn cùng nhau trải qua, trong thoại bản tử đều viết như thế.” Văn Thần cầm lấy bình rượu thắng được, ngửa đầu uống một ngụm.

“Vậy, ta với ngươi tính là hai người đang yêu sao?” Trì Liệt nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt chim ưng màu hổ phách nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Văn Thần ngừng nói, lúc này Trì Liệt quá thâm tình, nóng rực đến mức nàng không thở nổi.

Nhìn thấy nữ nhân trầm mặc, Trì Liệt cười cười, giống như cũng không quá kinh ngạc: “Không sao, chỉ cần ta thích ngươi là đủ rồi.”

Nàng im lặng thở dài một hơi.

“Này, Trì Liệt, đốt pháo hoa cho ta xem đi.”

“Làm sao thế?”

“Nam nhân Văn triều chúng ta đều đốt pháo hoa cho nữ tử mà họ thích, đây là tập tục.”

“Mấy người nữ tử Văn triều các ngươi thật phiền phức.” Trì Liệt đáp, sau đó dừng một chút: “Không, chỉ cần là nữ nhân thì đều phiền phức như nhau.”

Mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng không phải vẫn ngoan ngoãn đi sao?

Nhưng rồi đã qua thật lâu, vẫn chưa thấy hắn trở về.

…..

Cũng phải, Văn Thần tự cười nhạo chính mình, cầm lấy bình rượu đã nguội lạnh ở bên cạnh ngửa đầu dốc một ngụm, một nữ nhân lãnh huyết vô tình như nàng, trong mắt chỉ có thiên thu bá nghiệp, có tư cách gì để yêu cầu sự ấm áp đây.

Nàng lại chỉ còn lại chính mình.

Thật sự có chút cô độc…

Thôi vậy, coi như đây chính là cái giá phải trả để được ngồi lên cao.

“Uống rượu lạnh có hại cho thân thể.”

“Ai quan tâm chứ, ta không phải chỉ là một nam nhân nho nhỏ…” Hơi thở nóng rực, thật là ấm áp.

“A Thần, nhìn lên trời đi.” Là Trì Liệt đã trở lại.

Hắn không có từ bỏ nàng.

Sau khi nàng đã vứt bỏ hắn lần này đến lần khác, hắn vẫn không từ bỏ nàng, dứt khoát kiên quyết, vẫn theo nàng đi qua xuân hạ thu đông.

Thì ra đến cuối cùng, vẫn chỉ có ngươi nhớ kỹ ta.

…….

Một màn pháo hoa tráng lệ nhất thời bừng sáng cả bầu trời, ánh sáng lộng lẫy hoa mỹ, phảng phất như có thể đốt cháy cả bầu trời đêm, những hạt sáng li ti như phủ một tầng lại một tầng.

Pháo hoa kia có hình dạng….

“Chính là phượng hoàng…”

“Tiểu công chúa, chúc mừng ngươi rốt cuộc dục hỏa trùng sinh, còn nữa, hy vọng cả quãng đời còn lại của ngươi luôn luôn vui vẻ hạnh phúc.” Trì Liệt đứng dưới màn sáng tráng lệ của pháo hoa, đôi mắt thâm thúy phản chiếu hình ảnh của chính nàng.

Dẫu biết rằng không thể là mãi mãi, nhưng Văn Thần vẫn rất muốn tin tưởng, chỉ lúc này là tốt rồi, không cần phải gánh vác bất cứ cái gì nữa, không cần phải ngờ vực vô căn cứ nữa.

Lần đâu tiên trong đời được chúc phúc, thì ra cảm giác lại hạnh phúc đến như vậy.

Băng tuyết trong lòng tựa hồ như tan ra…

“Thật đẹp.” Nàng cất lời tán thưởng từ đáy lòng.

“Trì Liệt.”

“Sao?”

“Hôm nay ta rất vui.” Thật sự, từ khi nàng sinh ra cho đến nay, đây chính là ngày nàng cảm thấy hạnh phúc nhất.

Nàng mỉm cười, trong mắt tràn đầy nhu tình, gió đêm thổi qua, cuốn lên làn tóc đen của nàng, không biết từ lúc nào nàng đã tháo bím tóc ra, quả nhiên, nữ vương Văn triều thích hợp với tóc đen bay bay như vậy.

Văn Thần đã từng cười rất nhiều, nhưng chưa từng có một nụ cười ôn nhu dịu dàng như lúc này, không còn châm chọc, không còn cười lạnh hay là ôm bụng cười sảng khoái như lúc nãy, lúc này chỉ là nụ cười điềm tĩnh, vô cùng ôn nhu.

Nếu như nàng không phải sinh ra trong vương thất, nếu như lúc nàng và hắn gặp nhau không phải trải qua âm mưu tính toán nhiều như vậy, có lẽ nàng sẽ là một tiểu thư khuê các ở sâu trong khuê phòng, ôn nhu hiền thục chờ đợi một người đến yêu nàng, thương nàng, trân quý nàng, mà không phải là người giống như hắn…

Đáng tiếc, trên đời này rốt cuộc vẫn không có chữ nếu như.

“Vui vẻ là được rồi.” Hắn ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói.

Sẽ không còn những ngày như thế này nữa.

…..