Bầu trời đột nhiên nổi cơn mưa phùn, Lâm Gia Lượng chạy vào trong chùa, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Rõ ràng lúc ra khỏi nhà còn nắng kia mà, sao bây giờ lại mưa nhỉ!"
Lâm Gia Lượng bước vào chưa được bao lâu thì mưa cũng trở nên lớn hơn, những vị khách hành hương cũng lần lượt kéo nhau vào để trú mưa.
Bên trong Phật đường sắp không chứa được thêm người nữa rồi, một người phụ nữ mặc chiếc áo bông màu xanh đậm không nhịn được mà than vãn: "Xem mưa rơi thế này chắc trong một chốc không tạnh được đâu."
Lời nói của bà ấy nhận được sự đồng tình của mọi người xung quanh: "Cơn mưa càng lúc càng lớn, sao chúng ta về được đây!"
"Đúng đó, trời mưa đường vốn dĩ đã trơn trượt, ngọn núi này còn dốc như vậy nữa..."
Âm thanh than phiền một lúc một nhiều, sư trụ trì của ngôi chùa dẫn theo vài tiểu hoà thượng đến và nói với mọi người: "Các vị thí chủ đừng gấp, nếu như mưa mãi không tạnh, chùa chúng tôi có chái nhà* có thể cho các vị thí chủ nghỉ ngơi."
Có lời hứa của trụ trì, tâm trạng của các vị khách hành hương cũng nguôi đi ít nhiều: "Thôi được, vậy thì làm phiền trụ trì rồi."
Chái nhà mà trụ trì nói không nhiều, mỗi hộ gia đình chỉ được chia một gian. Đợi đến lúc chia đến nhóm người Lâm Tri Ngải thì chỉ còn lại một gian mà thôi.
Trụ trì nhìn thấy binh lính phía sau lưng của Lâm Tri Ngải, bèn chau mày: "Là như thế này, dưới chân núi của chúng tôi còn có nơi để nghỉ ngơi, có thể để những người này nghỉ ngơi ở dưới chân núi được không."
Lâm Tri Ngải gật đầu, không hề có ý làm khó dễ trụ trì, bởi vì những người khác cũng được sắp xếp như vậy. Ở trên núi chỉ toàn là người già, phụ nữ và trẻ em, không đi nổi. Hộ vệ và binh lính đều ở dưới chân núi.
Thức ăn chay của các nhà sư đưa đến không hề ngon, Lâm Tri Ngải ăn được vài miếng thì đặt đũa xuống, quay về chái nhà.
Bên trong chái nhà chỉ có một chiếc giường nhỏ và hai chiếc ghế. Lâm Tri Ngải và Lâm lão thái thái ngủ ở trên chiếc giường nhỏ. Lâm Gia Lượng thì dùng hai chiếc ghế ghép thành một chiếc giường nhỏ đơn giản, nằm lên mà nghỉ ngơi.
Có thể là do tuổi tác đã cao, cộng thêm việc đi đường núi quá lâu, Lâm lão thái thái dường như là vừa nằm lên giường thì ngủ ngay.
Mưa ở bên ngoài càng lúc càng lớn, ào ạt ào ạt, không hề có dấu hiệu sẽ tạnh. Cùng với tiếng thở đều của Lâm lão thái thái, Lâm Tri Ngải chẳng buồn ngủ một chút nào.
Có thể là do trời đông quá lạnh, Lâm Tri Ngải bất giác ghé vào người của Lâm lão thái thái một chút.
Còn Lâm lão thái thái thì theo thói quen vỗ nhẹ lên lưng của Lâm Tri Ngải, còn mê man nói một câu: "Ngoan, mau ngủ đi! Ngày mai bà nội sẽ trả thù giúp con!"
Lâm Tri Ngải phải xác nhận một hồi lâu mới nghe rõ được Lâm lão thái thái đang nói gì. Cô ngẩn người, sau đó thì đỏ hoe đôi mắt.
Câu nói này là câu nói mà Lâm lão thái thái dùng để ru cô ngủ khi cô vừa đến thế giới này bị Hạ Linh mắng, rồi tìm đến Lâm lão thái thái mách.
Lâm Tri Ngải biết, Lâm lão thái thái thật lòng yêu thích mình, nếu không cũng sẽ không khóc vì mình, cũng không giúp mình trả thù.
Nhưng Lâm lão thái thái còn có người mà bà thích hơn, trước mặt bọn họ, bản thân Tri Ngải không đáng nhắc đến.
Trong sân đột nhiên có ánh lửa rọi đến, cùng với tiếng bước chân, Lâm Tri Ngải cảm thấy có gì đó không ổn nên vội bật ngồi dậy.
Ngay cả dép còn chưa mang xong thì trong sân đã vang lên tiếng thét thảm thiết. Lâm Gia Lượng đưa mắt nhìn xuyên qua khe hở của khung cửa sổ, sợ hãi đến mức gương mặt trắng bệch, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: "Chị, hình như thổ phỉ xông vào rồi."
Lâm Tri Ngải chau mày, nhanh chóng lung lay Lâm lão thái thái vẫn còn say giấc ngủ: "Bà nội, có thổ phỉ, chúng ta mau chạy thôi!"
Lâm lão thái thái mơ màng mở mắt ra, còn hơi ngơ ngác: "Các con có nhìn nhầm không, dưới chân núi có binh lính và hộ vệ xem chừng! Sao thổ phỉ có thể vào được!"
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lâm lão thái thái lại yên tâm ngủ thiếp đi như vậy.
Lâm Tri Ngải nhìn qua khe hở, trông thấy bùn nhão trên chân của bọn thổ phỉ, bèn cau mày: "Chắc là bọn chúng trèo lên từ sau núi."
Nói là thổ phỉ thì cũng không đúng. Đám người này trông giống như nhóm người dân lưu lạc ở ngoại thành hơn, bộ dạng gầy guộc trơ xương, một tay đã có thể đẩy ngã.
Chỉ có điều trong tay của bọn họ có cầm vũ khí, có người cầm dao thái thức ăn, có người cầm lưỡi hái, còn có người cầm cả búa đến.
Lâm Tri Ngải đoán rằng những người dân lưu lạc này chắc là đói đến điên rồi nên mới nghĩ đến việc lên núi cướp bóc thế này để tìm đường sống.
Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nhặt lấy một cây gậy gỗ ở sau cửa và nghiêm túc nói với Lâm Gia Lượng: "Ở tiền viện còn có ánh lửa, mọi người đi xuống núi từ tiền viện đi, nhìn thấy binh lính của nhà họ Tống thì lập tức gọi họ lên núi chi viện."
Lâm Gia Lượng chau mày, giữ vai Lâm Tri Ngải lại, hối hả hỏi: "Cái gì mà mọi người? Vậy chị thì sao!"
"Tôi chặn hậu* cho cậu." Ánh mắt của Lâm Tri Ngải trở nên kiên định, nói xong từ mở cửa ra chặn trước mặt Lâm Gia Lượng và Lâm lão thái thái.
Một tên thổ phỉ cao gầy rất nhanh sau đó cũng nhìn thấy Lâm Tri Ngải, gã cầm một con dao bầu xông về phía Lâm Tri Ngải.
Lâm lão thái thái sợ chết khiếp, kéo tay của Lâm Gia Lượng chạy về phía sau, vừa chạy vừa nói: "Không phải chị con đã nói rồi sao, con bé sẽ chặn hậu giúp chúng ta, con còn ngây ra đó làm gì!"
Giọng nói của Lâm lão thái thái vang lên từ phía sau lưng của Lâm Tri Ngải, càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ đi, Lâm Tri Ngải chỉ làm thấy con tim mình nhói lại, nước mắt cũng không kìm được mà tuôn ra.
Tên thổ phỉ cao gầy kia cách Lâm Tri Ngải một lúc một gần, thế nhưng khi cô nhìn thấy hắn mặc trên người một chiếc áo ngoài mỏng manh, cùng với cơ thể gầy gộc chỉ còn da bọc xương, Lâm Tri Ngải dường như phải cắn răng lại mới giơ lên chiếc gậy gỗ rồi giáng xuống.
Tên thổ phỉ đó bị một gậy của Lâm Tri Ngải đánh gục dưới đất, máu từ trên đầu chảy xuống và tan mất vào trong lòng đất, chỉ còn giữ lại một vệt màu đỏ tươi.
Nhưng biểu cảm trên gương mặt người đàn ông cao gầy đó lại khiến cho người khác khó lòng hiểu nổi, tựa như đang buồn, đang rất bất lực hay trông như đang được giải thoát.
Lâm Tri Ngải lùi về sau vài bước, cây gậy trong tay xém chút thì không giữ chặt được nữa.
Nhưng càng lúc càng nhiều người đi về phía Lâm Tri Ngải, trong đôi mắt chứa đầy sự đe doạ.
Lâm Tri Ngải nuốt nước bọt, chỉ đành cầm lấy cây gậy trong tay ra sức mà vung lên.
Nhưng một phút bất cẩn, cây gậy đã bị cây dao bầu của một người đàn ông chặt đứt, Lâm Tri Ngải chỉ biết không ngừng lui về sau, khi cô bị dồn đến một bức tường, không cách nào lùi về sau được nữa.
Lâm Tri Ngải hít một hơi thật sâu, lấy ra một khẩu súng từ trong người của mình, đe doạ nói: "Các người đừng qua đây, qua thêm bước nữa tôi nổ súng đấy!"
Khẩu súng này là Tống Chu Thành tặng cho cô để phòng thân, sự xuất hiện của khẩu súng thật sự khiến cho nhóm dân lưu lạc ở trước mắt bắt đầu do dự, hai ánh mắt nhìn nhau, như thể đang thương lượng xem có nên tiếp tục hay không.
Thế nhưng có một người đàn ông trong số đó phát hiện ra chiếc vòng vàng trên tay Lâm Tri Ngải, đôi mắt như vụt sáng lên.
Những người khác cũng đưa mắt nhìn theo hướng tay của người đàn ông đó, bán đi chiếc vòng này đủ để bọn họ ăn một khoảng thời gian!
Nhóm dân lưu lạc đó lại bước gần Lâm Tri Ngải hơn, Lâm Tri Ngải nhắm mắt lại, bắt đầu phát súng đầu tiên của cô. Lâm Tri Ngải cũng không biết bắn vào đâu, cô chỉ nghe thấy một tiếng kêu lên thảm thiết.
Cùng với đó là nhiều tên dân lưu lạc tiến về phía Lâm Tri Ngải hơn, cô gần như là nhắm mắt mà bắn. Những vị khách hành hương khác biết được sự lợi hại của Lâm Tri Ngải, họ liên tục nấp phía sau lưng của cô.
Ở bên này dưới sự lôi kéo của Lâm lão thái thái, Lâm Gia Lượng đã đi khỏi đó rất xa.
Lâm Gia Lượng phải mất rất nhiều sức mới có thể vung tay của Lâm lão thái thái ra.
Gương mặt Lâm Gia Lượng nghiêm túc nhìn Lâm lão thái thái: "Bà nội, bà đi trước đi, con phải quay về cứu chị cả."
Lâm lão thái thái trừng mắt nhìn Lâm Gia Lượng, bà gần như gào lên thành tiếng: "Nhiều thổ phỉ như vậy, bọn chúng liều mạng như vậy, con định nộp mạng cho chúng à!"
Lâm Gia Lượng cau mày, giọng nói mang theo sự khó chịu: "Thế chúng ta cứ trơ mắt nhìn chị cả ở đó nộp mạng sao!"
Lâm lão thái thái cố kìm nén nước mắt của mình lại và nghiến răng nói với Lâm Gia Lượng: "Mạng của chị cả con là do bà cứu về, là do bà nuôi nấng nó lớn như này, bây giờ cứ xem như nó trả lại cho bà đi!"
Gương mặt Lâm Gia Lượng kinh ngạc nhìn Lâm lão thái thái, dường như không thể tin được bà có thể nói ra lời tuyệt tình đến vậy: "Bà nội, chị cả là do bà tự tay nuôi lớn, cho dù chỉ là con chó con mèo thì vẫn phải có tình cảm chứ!"
Lâm lão thái thái kéo tay áo của Lâm Gia Lượng, đăm đăm nhìn vào mắt của Lâm Gia Lượng: "Dù sao con cũng không được quay trở lại đó!"
Nếu như Lâm Tri Ngải thật sự chết đi, vậy thì phiền não của nhà họ Lâm cũng không còn nữa. Nói cho cùng cũng là thổ phỉ lên núi, không liên quan gì đến nhà họ Lâm, nhà họ Lâm của bà cũng là người bị hại thôi.
Ánh mắt Lâm Gia Lượng nhìn Lâm lão thái thái chất chứa sự thất vọng, hất bàn tay mà Lâm lão thái thái đang níu lấy cậu rồi chạy lên núi. Còn Lâm lão thái thái thấy thế cũng chỉ đành đuổi theo.
Đợi đến khi Lâm Gia Lượng chạy đến ngôi chùa đó thì đã nhìn thấy Lâm Tri Ngải một mình ngồi bệt xuống đất, máu cùng nước mưa hoà vào nhau chảy đầy cả sân.
Những người dân lưu lạc trước đó cũng ngả xuống đất, có một số đang còn mở mắt, có một số đã nhắm mắt lại, lồng ngực cũng không còn phập phồng của sự hô hấp.
Các vị khách hành hương đều trốn bên trong chái nhà của bọn họ, chỉ có trụ trì mang theo một nhóm tiểu hòa thượng đứng ở cửa, trên miệng khe khẽ niệm kinh văn.
Lâm Gia Lượng cố nén lại nỗi sợ của mình, đi đến trước mặt Lâm Tri Ngải, chầm chậm đưa tay ra, giọng nói run rẩy: "Chị... Chị sao vậy?"
Lâm lão thái thái chậm hơn một bước khi nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông, cùng với cây gậy gỗ và khẩu súng ở bên cạnh chân của Lâm Tri Ngải, bà sợ hãi thét lên, chỉ tay vào Lâm Tri Ngải và gào lên: "Cô là một con yêu quái! Không ngờ cô đã giết hết bọn họ rồi ư!"
Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn xuống bàn tay nhuộm đỏ máu tươi, rồi lại đưa mắt nhìn những vị khách hành hương sau lưng mình, thành công nhìn ra được sự hoảng sợ từ trong đôi mắt của họ.
Lâm Tri Ngải bật cười nhạt, nước mắt cứ thế tuôn trào, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồi. Cô như lại quay về nơi hoàng cung máu chảy thành sông đó, tiếng chém giết của thị vệ, tiếng cầu cứu của nha hoàn vang vọng bên tai cô.
Lâm lão thái thái vẫn đang ở đó hét lên Lâm Tri Ngải là một con yêu quái, Lâm Tri Ngải bất giác rơi vào sự hoài nghi của chính mình.
Nhiều người đã chết như vậy rồi, tại sao chỉ mình cô còn sống, sao chỉ còn mỗi cô vẫn còn nhớ, không lẽ cô thật sự là yêu quái sao?
"Tri Ngải, em không sao chứ!" Một âm thanh quen thuộc vang lên, Lâm Tri Ngải quay đầu nhìn, không ngờ lại trông thấy bóng dáng của Tống Chu Thành.
Lâm Tri Ngải còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, vô thức buộc miệng hỏi: "Sao anh lại đến đây? Là em đang nằm mơ sao?"
Tống Chu Thành đi đến trước mặt của Lâm Tri Ngải, giúp Lâm Tri Ngải lau đi nước mắt, đau xót ôm chầm cô vào lòng: "Anh đến đón em về nhà."
Tống Chu Thành quay về nhà họ Tống, mới biết được Lâm Tri Ngải vẫn chưa về nhà. Mí mắt phải liên tục giật khiến cho anh vô cùng lo lắng, Tống Chu Thành đội mưa cưỡi ngựa đến, khi đến dưới chân núi thì nhìn thấy ánh lửa.
Trước mắt Lâm Tri Ngải xuất hiện một mảng sáng, thế nhưng cảnh tượng máu chảy thành sông kia vẫn như in vào trong đầu cô, không cách nào mất đi.
Lâm Tri Ngải dường như nghe thấy tiếng của phụ hoàng, của mẫu hậu, tiếng của hoàng huynh hoàng tỷ, mọi người đều đang gọi tên của cô.
Nơi đây cuối cùng cũng không phải là nhà của cô!
Lâm Tri Ngải mỉm cười với Tống Chu Thành, nước mắt không ngừng tuôn ra từ khoé mắt.
"Em không phải là yêu quái!" Đây là câu nói cuối cùng của Lâm Tri Ngải, nói xong thì cô lập tức ngả vào lòng của Tống Chu Thành, như là đang ngủ vậy. . Truyện Khác
Tống Chu Thành cau mày, vội cởi chiếc áo tơi ra và cuộn lấy người của Lâm Tri Ngải. Anh bế Lâm Tri Ngải rồi đứng lên, khi đi ngang qua Lâm lão thái thái, đôi mắt trở nên sắc bén như một mũi dao.
"Nếu như Tri Ngải xảy ra chuyện gì, nhà họ Lâm các người tốt nhất là ở nhà đợi dùng cái chết để tạ tội đi!"
Nếu như anh không nghe nhầm thì từ lúc anh bước vào thì Lâm lão thái thái cứ liên tục gọi Lâm Tri Ngải là yêu quái!
Ở thời thế loạn lạc giết chóc này, vốn dĩ chẳng cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì, nắm đấm mới là quy luật lớn nhất.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cảm ơn vì sự nghiêm khắc mà Tống Trạch dành cho mình, ít nhất khiến cho anh có một chút năng lực để bảo vệ Lâm Tri Ngải!
—----
[Chú thích]
*Chái nhà - 厢房: Hiểu đơn giản, chái nhà là phần “mở rộng” hoặc kéo dài thêm của ngôi nhà chính. Chái nhà thường thấp hơn nhà chính để đảm bảo yếu tố phong thủy, đồng thời kéo dài chiều rộng tương đương của ngôi nhà. Chái nhà dùng để tạo thêm không gian sinh hoạt cho các thành viên trong gia đình, hoặc trở thành nơi cất trữ, lưu trữ đồ đạc.
*Chặn hậu - 断后: Đi sau cùng để chặn địch.