Công Chúa Kiêu Ngạo!

Chương 14




Sáng hôm nay chẳng có cái nóng hừng hực của mùa hè, chẳng có ánh nắng chói chang chiếu rọi ngóc ngách, hôm nay không khí yên tĩnh trầm thấp đầy lạnh lẽo, những đám mây đen thi nhau kéo về, sắc trời biến chuyển hiện rõ xám xịt cả bầu trời.

Chu Tịnh Hà ểu oải nằm dài trên bàn, mặt bàn lạnh lẽo truyền đến bên mặt khiến cô không khỏi rùng mình. “Ột, ột…” cái bụng đánh trống biểu tình, a phải rồi sáng nay cô còn chưa ăn sáng bảo sao lại có cảm giác bản thân quên đi thứ gì đó. Cô liền lật đật lấy trong cặp ra một hộp sữa, cắm ống hút vào đưa đến bên miệng. Quả nhiên cái bụng nhỏ được no nê liền không biểu tình nữa, đầu óc cô cũng tỉnh táo lên được vài phần.

Không hiểu vì sao, cả ngày hôm nay cô có cảm giác không đúng lắm cảm giác như sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy? Là do cô xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá rồi, nên nhìn bầu trời liền cảm thấy như vậy sao? 

Quyết định không nghĩ ngợi nhiều nữa gục mặt xuống bàn mà ngủ. Tối hôm qua cô thức khuya đọc tiểu thuyết sáng nay lại bị tiếng ồn ào ngoài cửa làm tỉnh hẳn, vì thế cơ thể đầy mệt mỏi nhanh chóng liền đi vào giấc ngủ say.

Ngày hôm nay trống vắng đến lạ, cả giờ nghỉ trưa cô không thấy bóng dáng của Diệp Hạo Thần, đột nhiên không có ai làm phiền cô có chút không quen được. Có cảm giác hơi nhớ… anh. 

Chu Tịnh Hà xoa xoa cái mũi nhỏ đang vì lạnh mà đỏ lên của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng học trời đang đổ mưa, những hạt mưa “lộp độp” rơi xuống càng khiến không gian phòng học ít người này thêm tĩnh mịch, cô lấy tai nghe ra bật một bài nhạc tiếng anh nào đó giai điệu trầm bỗng du dương vang lên bên tai khiến tâm trạng cô cũng dịu hẳn đi.

Cô nghe nói công ty Chu Lỗi đang bàn chuyện hợp tác quan trọng, dự án lên đến vài chục tỷ, vì vậy ông đích thân ra mặt, chuẩn bị hợp đồng suốt một đêm sáng liền rời nhà từ sớm. Hình như cả thế giới này đều đang bận rộn, ngoại trừ cô? Có phải chăng cô cũng nên đi làm việc gì đó giúp ích cho xã hội không? 

Diệp Hạo Thần lúc này ở phòng âm nhạc, đôi bàn tay phiêu du trên phím đàn piano đàn đi đàn lại, tiếng đàn du dương phát ra từ phòng âm nhạc khiến không ít nữ sinh lấp ló ngoài cửa ngắm nhìn. Anh bóng lưng thẳng tắp áo sơ mi trắng, quần tây đen, cả người toát ra sức hút mãnh liệt đã kích hàng ngàn trái tim bé nhỏ của nữ sinh. 

Ngoại trừ tiếng đàn trầm bỗng vang lên, cũng không ít tiếng bàn tán của nữ sinh ở ngoài cửa. Những nữ sinh là fan cuồng của anh vẻ mặt cũng đầy ngạc nhiên, làm fan cuồng của anh từ mới vào trường chưa có ai từng nói Diệp Hạo Thần anh biết đàn piano lại đàn giỏi như vậy, khiến không ít người kinh sợ.

Diệp Hạo Thần thả hồn mây gió, ngón tay thanh tú di chuyển linh hoạt trên từng phím đàn, cảnh tượng đẹp đến mức khiến người khác không nhịn được mà nuốt nước miếng. Hôm nay anh quyết định đàn tỏ tình cô, mặc dù đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng anh cũng không muốn khinh suất, anh không muốn sai lầm nào xuất hiện trong màn tỏ tình đầy lãng mạn của anh.

Tiết học nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đến giờ ra về cô mệt mỏi lê thân bước đi. Trong đầu trống rỗng hoàn toàn, cả này hôm nay cô không nhìn thấy anh, trái tim nhỏ bé của cô nhớ anh đến sắp không chịu nỗi rồi, cô đã tìm khắp ngõ ngách của lớp anh rồi cũng không nhìn thấy bóng dáng anh đâu. 

“Tịnh Hà.” Anh mừng rỡ gọi cô, cuối cùng cũng gặp được cô rồi. Nếu không phải vì màn tỏ tình lãng mạn hại anh không nhìn thấy cô.

Chu Tịnh Hà còn đang buồn bã chưa được bao lâu liền nghe thấy tiếng người thương, gương mặt buồn bã hoàn toàn được thay vào gương mặt hớn hở vui vẻ. Cô nhìn anh đang chạy đến gần mình, không tự chủ được mở miệng hỏi: “Cả ngày hôm nay anh ở đâu? Tại sao tôi lại không thấy anh?”

Diệp Hạo Thần nghe giọng nói chứa đầy sự quan tâm của cô cả người mềm nhũn, nhìn cô cười cười nháy mắt một cái bảo: “Bí mật.”

Hừm, bí mật cái gì chứ? 

“Đừng bảo với tôi rằng anh đúp tiết nhé?” Chu Tịnh Hà đột nhiên ngẩng ra, tức giận hỏi.

Anh nghe giọng nói tức giận của cô, vột vàng xua tay gấp gáp nói: “Không có, không có cả ngày hôm nay anh luôn ở trường. Nào đi theo anh, anh có bất ngờ dành cho em.”

Anh nắm lấy tay cô kéo đi. Cô ngây ngốc mặc cho anh kéo đi đến phòng âm nhạc. Anh định tỏ tình cô ngoài trời với nến và hoa hồng rực rỡ rốt cuộc ông trời lại không thương anh, lại cho trời mưa tầm tã đến lúc này vẫn chưa dứt. Diệp Hạo Thần đặt cô ngồi ở cái ghế gần đó, nhanh chóng đi đến cạnh chiếc đàn piano, ngón tay thoăn thoắt gõ trên phím đàn, giọng hát uy vũ của anh cũng vang lên.

“Anh không tin rằng yêu

Sẽ hạnh phúc mãi mãi bên nhau

Những ký ức dù thật nồng ấm

Sẽ chỉ còn lại nỗi đau

Biết cứ thế sẽ thật buồn lắm

Nên trái tim không thể yêu

Tháng ngày trôi qua lặng lẽ riêng anh mà thôi 

Nhưng khi anh gặp em

Bỗng quên hết thế giới xung quanh

Những hạnh phúc mình từng say đắm

Nay chỉ cần có mỗi em

Dù cuộc đời còn bao sóng gió

Khi em cười bỗng thấy con tim được bình yên 

Và anh như sống lại 

Chỉ mong bên em và nói với em 

Từ nay anh mong bình minh cùng nhau thức giấc 

Cảm ơn đời đã cho anh gặp em

Mình sẽ tay cầm tay dạo chơi khắp chốn

Đắm say cùng nhau xây giấc mơ 

Dù mai đây bên đời anh còn ai đi nữa 

Trái tim này chỉ riêng mình em 

Một mình em thôi 

Là người duy nhất trên đời 

Anh đã yêu em thật rồi.

Dù cuộc đời còn bao sóng gió 

Khi em cười bỗng thấy con tim được bình yên 

Và anh thấy được như sống lại 

Chỉ mong bên em và nói với em 

Từ nay cho anh vì em làm điều duy nhất 

Yêu em và sẽ yêu nhiều hơn 

Dù mua đông lạnh hay mùa xuân ấm áp 

Anh vẫn sẽ luôn che chở em 

Dù mai đây bên đời em chẳng còn ai nữa 

Hãy tin rằng vẫn luôn còn anh 

Mình già bên nhau 

Cầm tay đến cuối cuộc đời 

You"re my only one.

Dẫu biết nếu chỉ có yêu thôi 

Thì mình khó bước hết cuộc đời 

Nhưng cùng hi vọng 

Nuôi bao mơ mộng 

Ta cùng nhau sánh đôi…”

[ Anh Yêu Em Thật Rồi. – Gin Tuấn Kiệt ]

Cô thả hồn theo những câu hát và những phím đàn du dương trầm bỗng của anh. Bài hát ngừng lại khiến cô có chút tiếc nuối. 

Diệp Hạo Thần đứng lên, đôi chân dài sải bước đến chỗ cô đang ngồi trống ngực đập “thình thịch” như muốn nhảy ra ngoài. Cô cũng hồi hợp không kém, ngước mắt đầy mong đợi. 

“Chu Tịnh Hà, anh… anh yêu…”

“Tiêu Ngôn, thì ra là anh ở đây sao?” Còn chưa đợi anh nói hết câu, từ bên ngoài cửa phòng âm nhạc, bóng dáng một cô gái tóc màu hạt dẻ xuất hiện cắt ngang lời nói của anh, trên tay còn cầm chiếc dù đang ướt đẫm. 

“Sao cô lại ở đây?” Diệp Hạo Thần khó chịu nhìn người phụ nữ đang phá hỏng buổi tỏ tình lãng mạn của mình kia liền muốn nghiền nát cô ta ra thành trăm mảnh.

Cô gái kia bị Diệp Hạo Thần nhìn bằng ánh mắt như vậy, trong lòng có chút buồn bã nói: “Em tới Diệp gia kiếm anh, bác trai bác gái nói anh vẫn chưa về, nên em cất công đến trường tìm anh.”

Anh không để cô ta vào trong mắt, lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì nữa, thì về đi.”

Cô gái đó nghe lời anh nói bỗng cảm thấy bi thương, đây là lần đầu tiên cô ta cất công đi tìm một người, sẽ không nghĩ lại gặp phải lời nói này, cô gái đó quay người nhìn Chu Tịnh Hà đang ở cuối phòng ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra, ánh mắt cô ta lóe sáng đột nhiên kêu to:

“Hà ngốc?”