"Cô chủ, cô sốt rồi." Quản gia Triệu hốt hoảng nói.
Không nói thêm lời nào dư thừa lật đật xoay người chạy xuống dưới lầu chuẩn bị nước ấm cùng với khăn bông, bà sai người gọi bác sĩ riêng tới.
Chu Tịnh Hà cả người lúc nóng lúc lạnh, cả người nhỏ bé chui rúc sâu vào trong chăn thoáng chốc người ta nhìn vào chỉ thấy một cái đầu nhỏ đang ló ra ngoài để hít thở.
Cô đầu óc choáng váng, cả người nóng hổi, rất khó khăn cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Ở trường lúc này... Có một chàng trai cao ráo, không ai khác chính là Diệp Hạo Thần đang tiêu soái hai tay đút vào trong túi quần, sải chân thẳng tiến đến lớp 11a1.
Còn chưa vào đến cửa lớp đã bị một đám nữ sinh vây quanh, la hét cả lên.
"Anh Tiêu Ngôn, anh xuống đây có việc gì?" Một bạn nữ nắm lấy tay anh hỏi.
"Anh Ngôn, anh tìm em sao?" Một bạn nữ đeo nơ đỏ lại nói.
"Đừng có mơ, anh Ngôn là đến tìm tao." Bạn nữ mặc áo khoác xanh này phản bác lại bạn nữ đeo nơ đỏ kia
"Bớt ảo tưởng cho trời trong xanh đi má, anh Ngôn là của tao."
"Mày mới là con ảo tưởng, anh Ngôn là của tao mới đúng, hừ hừ."
"Của tao."
"Của tao."
"..."
Cuộc chiến ác liệt giữa các nữ sinh lại xảy ra không hồi kết, nguyên do gây chiến chỉ vì hai vấn đề: Anh đang tìm ai và anh là của ai.
Anh lúc này còn đang đặt dấu chấm hỏi trong đầu với câu hỏi: Rốt cuộc anh là của bọn họ khi nào. Cho đến khi anh bị kéo qua kéo lại, không chịu được nữa mới day day trán nói:" Anh tìm Tịnh Hà 11a1, các em có biết Hà ở đâu không?"
Một câu nói của anh đánh gãy hết những ảo tưởng và thắc mắc của các nữ sinh. Những nữ sinh khác dừng tay lại, ngơ ngác nhìn anh chưa kịp tiêu hoá câu hỏi lúc nãy.
Anh lại kiên nhẫn một lần nữa lặp lại câu hỏi:" Cho anh hỏi, có ai biết Tịnh Hà ở đâu không? Chu Tịnh Hà 11a1!"
"Em học chung lớp với cô ấy, hôm nay cô ấy nghỉ học rồi, vừa gọi đến báo nghe nói là bị cảm lạnh." Một bạn nữ sinh trong số đó nói.
"À, cảm ơn em." Anh cười cười xoay người khó khăn thoát ra khỏi đám nữ sinh đó mà đi mất. Để lại những nữ sinh la hét ầm ĩ phía sau lưng.
Anh tìm cô từ sáng đến bây giờ không thấy bóng dáng, thì ra là bị cảm lạnh nên nghỉ ở nhà.
Có phải vì tối hôm qua gió lạnh quá không? Anh vỗ một cái vào đầu mình. Hạo Thần ơi, là Hạo Thần, dù gì người ta cũng là con gái chân yếu tay mềm lúc đó anh nên cởi áo khoát đưa cô mặc mới phải. Lại nhìn chai nước cam lạnh lẽo đang bốc khói trong tay mình. Hiếm khi anh mới có ý tốt mua tặng cô, lại thành đi công cóc rồi?
Diệp Hạo Thần rải bước đều đều về phía trước, rất nhanh đã đi đến cổng trường trong vô vạn ánh mắt ngưỡng mộ của nữ sinh. Anh tiêu soái leo lên chiếc mô tô rời khỏi trường.
Anh nghĩ cô bị bệnh cũng là do lỗi của anh, mua chút sữa cùng trái cây mang qua cho cô cũng không có gì lạ.
Chiếc xe mô tô gia tăng tốc độ, rồi mất hút ở cuối đoạn đường.
Lúc này ở nhà cô, vị bác sĩ mới rời khỏi không lâu bây giờ lại có người đến bấm chuông: "Ting toong... Ting toong"
Rất lâu cũng không có ai ra mở cửa. Anh kiên nhẫn bấm lại lần nữa, tay xách một túi nhỏ gồm sữa và rất nhiều trái cây. Triệu quản gia hấp tấp chạy ra mở cổng. Nhìn ngó chàng thanh niên có ngũ quan anh tuấn, hết sức hoàn hảo này thoáng chốc trong đầu hiện ra ba dấu chấm hỏi to đùng. Nhưng nhìn dáng bộ đồng phục học sinh trên người anh là cùng một trường với cô chủ, Triệu quản gia cũng không dám khinh xuất mà coi thường. Trường Sơ Ánh mà Chu Tịnh Hà đang học chỉ những người cao quý trong tầng lớp thượng lưu, không thì cũng là con nhà giàu mới có thể theo học.
Triệu quản gia nhìn thiếu niên trước mặt, uốn lưỡi bảy lần mới cân nhắc mở miệng hỏi: "Xin hỏi... Cậu tìm ai?"
"Tôi tới tìm Chu Tịnh Hà. Nghe nói cô ấy không khoẻ trong người nên nghỉ học, vì vậy tôi đến thăm bệnh." Diệp Hạo Thần đứng ở một bên cửa, có chút không được tự nhiên trả lời.
Quản gia Triệu như hiểu ý anh nói, cũng không làm khó dễ gì, dù gì cũng là phận tôi tớ không có quyền nhiều lời. Huống chi bà đã làm việc ở đây nhiều năm, cũng chứng kiến cô chủ trưởng thành như hôm nay, từ trước đến giờ cô chủ chỉ có duy nhất một người bạn hiện giờ lại xuất hiện thêm một anh chàng, trong lòng không khỏi vui mừng dùm cô chủ nhà bà. Triệu quản gia nép người sang một bên, đưa tay ra cung kính mời anh bước vào, sau đó khoá cổng, xoay người dẫn đường cho anh.
Đi qua vườn cây cối rộng lớn, Triệu quản gia và anh mới đến biệt thự nhà cô. Bước lên cầu thang dài dẵng, quản gia cuối người chỉ về một căn phòng duy nhất ở tầng này bên góc phải hành lang, không quên dặn dò.
"Đi đến một chút đó chính là phòng của tiểu thư. À còn nữa tôi phải dặn cậu. Bác sĩ vừa mới đến khám cho tiểu thư nói là tiểu thư bị cảm mạo, nếu có chuyện gì cậu nhớ bấm nút màu đỏ ngay đầu giường, lập tức sẽ có người hầu đến ngay."
"Được, cảm ơn quản gia." Anh gật đầu, chân không chần chừ bước đến phòng cô.
Cạch một cái, hơi ấm của máy sưởi trong căn phòng truyền đến xung kích với cái lạnh bên ngoài, anh nhanh nhẹn đóng cửa lại. Đi đến bên giường ngồi xuống. Tựa như nàng tiên giáng trần, cô nằm trên giường mắt khép hờ mệt mỏi, gương mặt hoàn mỹ không một chỗ thừa, nhịn không được anh bên đưa tay sờ một cái vào má cô. Làn da trơn mịn ấm nóng làm người ta mê luyến. Cảm giác nóng lạnh truyền đến bên tay làm anh bừng tỉnh không khỏi trách bản thân mình sốt cao như vậy, rốt cục hôm qua cô lạnh đến mức nào, sao lại không nói anh biết, anh có thể cởi áo khoác nhường cho cô mặc, như vậy thì hôm nay cũng không bị bệnh rồi.
"Cô gái ngốc." Không kìm được anh mắng yêu, lại cốc đầu cô một cái rất nhẹ nhàng. Cũng không nghĩ đến biểu hiện bây giờ của bản thân mình rất giống trẻ con.
Người trên giường dường như khó chịu nhăn mày "Ưm" lên một tiếng liền trở mình một, cả người quay về phía anh, lưng đối diện bức tường.
Nhìn cô một cái, không nhịn được nhìn thêm một lần nữa, càng nhìn càng nghiện đâm ra tim anh không khỏi đập nhanh. Được rồi anh thừa nhận lần đầu tiên gặp đã có hứng thú rất lớn đối với cô. Còn hứng thú cùng với sự cuống hút của cô mang đến như thế nào thì bí mật, những chương sau lại nói đi. Anh vươn tay vén lọn tóc sang sau tai cô, gương mặt điển trai cong môi mỉm cười.
Chu Tịnh Hà đang say giấc bỗng dưng cảm thấy khó chịu trong người, cô nhẹ nhàng mở mắt. Mở mắt rồi lại rất ngạc nhiên. Trợn to mắt nhìn Diệp Tiêu Ngôn, à không Diệp Hạo Thần sao anh ta lại ở đây? Có phải là do cô bệnh quá hoá quáng gà rồi không? Đời nào anh ta lại đến thăm cô được cơ chứ? Còn đang ngơ ngác thì người bên cạnh cũng nhận ra cô đã tỉnh.
Nở một nụ cười hết sức chói loá, anh nói: "Tỉnh rồi sao, cơ thể có chỗ nào khó chịu không?"
Nhìn anh khoé mắt cô giật giật, người này không phải hôm nay uống nhầm thuốc đó chứ, sao tự dưng lại quan tâm cô đến vậy? Không ổn, sắp tận thế rồi.
"Anh không phải là bị tôi lây bệnh đó chứ?" Chu Tịnh Hà không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại khó khăn mở miệng nghi hoặc hỏi.
Anh như hiểu ra cái gì đó, đi đến bên bàn rót cho cô một ly nước, đợi cô uống xong mới chậm rãi nói:" Đương nhiên là không phải? Anh có lòng tốt đến thăm em còn mua rất nhiều sữa và trái cây mong em sớm khỏi bệnh, em không có tý gì cảm động sao?"
Anh uỷ khuất đưa tay lau nước mắt. Cô nhìn cái bộ dáng này của anh cười một cái, lúc bấy giờ cô mới để ý trên người anh còn đang mặt đồng phục của trường, huống chi bây giờ cũng đang là giờ học, không phải là giờ ra về a? Bị suy nghĩ chi phối cô cũng không để ý cách anh xưng hô có chút khác ngày thường.
"Anh lại đúp tiết sao?"
Anh nở nụ cười trào phúng: "Giờ mới nhận ra? Anh uổng công mua nước cam cho em lại không thấy bóng dáng em đâu, đến lớp em nghe nói em bị bệnh lập tức qua đây với em ngay. Làm gì để ý là giờ học hay ra về."
Anh nhúng vai, lời nói tựa gió bay làm người ta có cảm giác anh đang nói một người không phải mình vậy, rất bình tĩnh. Đột nhiên cô cũng không biết phải đáp lại cái gì.
"Không cần quá cảm động đâu." Thấy cô im lặng, anh nở một nụ cười tiếp tục nói.
"Cảm động cái đầu anh, mau mau trở về trường học, năm nay anh cuối cấp rồi còn không..." Chu Tịnh Hà sau khi nghe xong không có một chút cảm động ngược lại còn nhăn mày bĩu môi nói.
Nhìn đôi môi anh đào ướt át của cô đang nói chuyện anh không kìm được cuối người xuống, chặn lại lời nói của cô hôn một cái. Cô còn đang định giáo huấn anh còn chưa nói xong thì bị một cái mềm mềm mát lạnh chặn lấy môi, lát sau mới định hình được bản thân đang bị cưỡng hôn, không khỏi trợn to mắt đẩy anh ra, rất tiếc sức lực nam nữ chênh lệch cô chỉ đành chịu trận. Lúc đầu anh chỉ định hôn phớt một cái, ai bảo cái miệng nhỏ của cô quá ngọt không đành lòng buông ra, đầu lưỡi anh tách hàm răng cô ra đánh thẳng vào bên trong mọi ngóc ngách của cô, hút lấy hương ngọt của cô, đến khi anh thấy cô dường như sắp chết vì bị ngạt thở thì anh cũng miễn cưỡng mà rời khỏi môi cô, khi lướt qua mũi anh truyền đến một mùi hương giống mùi sữa, không phải nước hoa, mùi rất nhẹ nhàng làm anh mê say.
Anh đứng bên giường tựa như thức tỉnh, có phải anh bị lây bệnh cô rồi không nên mới đi hôn cô? Cô ngồi trên giường cố gắng hít thở để bình ổn lại nhịp tim của ban thân mình, gương mặt hiện lên một tầng hồng không biết là do bị bệnh hay là đang ngượng, khi hít thở được như thường rồi cô lại hận không kiếm một cái lỗi để mà chui xuống. A a a anh ta cướp nụ hôn đầu của cô nha. A a a anh ta ỷ mạnh ức hiếp người bệnh như cô nha.
"Cảm ơn vì bữa ăn." Suy nghĩ trong lòng anh đã được che giấu rất tốt, anh nở nụ cười hết sức đểu cáng, mở miệng, giọng nói vô lại hết sức, không quên liếm môi tìm kiếm vị ngọt mà cô để lại.