Công Chúa Không Chịu Từ Hôn

Chương 9




Đinh Sênh thật sự muốn chuyển giới để cưới nhân vật chính.

***

24

Bây giờ với Đế Thương Hoè mà nói, nghe trộm một chút âm thanh trong phòng riêng của công chúa Chris ở buổi đấu giá, đúng là dễ đến mức không thể dễ hơn.

Hắn nghe thấy rõ ràng sau khi bông sen băng năm màu năm cánh lên sân, tiếng thở của công chúa điện hạ lập tức trở nên dồn dập.

Đế Thương Hoè nghe cậu nói với người bên cạnh rằng: “Đúng, ta muốn thứ này, nhất định phải giành được nó cho ta.”

Phải rồi, Chris là pháp sư hệ Băng, tất nhiên sẽ muốn có thứ này.

Đế Thương Hoè hi vọng biết bao rằng câu ấy là nói với bản thân mình. Vì câu nói ấy, hắn sẽ dâng cả thế giới lên cho công chúa của mình.

Hắn vô cùng đố kỵ với gã bị thịt sánh vai bên cạnh Chris, cũng chợt có phần hiểu được lòng căm thù của những kẻ theo đuổi Chris dành cho mình. Bên cạnh công chúa điện hạ độc nhất vô nhị, tựa bông hồng pha lê, sao có thể hiện hữu một kẻ rác rưởi như thế.

Nhưng bây giờ hắn không phải là kẻ rác rưởi nữa rồi.

Hắn có thể cho công chúa điện hạ của hắn tất cả những gì mà cậu mong muốn.

Đế Thương Hoè ngước mắt lên, bảo với Shirley ở bên cạnh: “Shirley, mua thứ này.”

Công chúa của hắn sẽ mãi xứng đáng có được những thứ tốt hơn.

25

Đinh Sênh không sao ngờ được rằng ở Đế quốc Ole, lại có thể gặp được người không muốn chiều lòng công chúa Chris cậu! Hơn nữa ra tay còn phóng khoáng thế nữa.

Đinh Sênh đổi cách nghĩ khác, đừng bảo là nhân vật chính đấy nhé? Tức thì tất cả mong mỏi trong cậu tắt ngúm.

Thánh Tây Tư cũng cảm thấy không sao ngẩng mặt lên được. Hiếm hoi lắm công chúa Chris bé bỏng mới đòi hỏi thứ gì đó với gã, vậy mà mình lại không mua được, đúng là bẽ mặt mà.

Có điều cái kẻ mà tranh đoạt với gã cũng giàu có quá nhỉ? Không ngờ sau cùng lại đồng ý trao đổi bằng ma dược cấp chín cộng thêm một hồn thú cấp năm. Đó đều là những thứ quý giá mà có tiền cũng chưa chắc đã mua được, vượt quá giá trị của sen băng năm màu năm cánh cực kỳ nhiều rồi.

Thật chẳng biết mọc đâu ra thằng nhà quê, vung tiền như rác vậy nữa.

Để vớt vát lại chút mặt mũi, Thánh Tây Tư vội vàng dỗ dành Đinh Sênh: “Điện hạ, bông sen băng năm màu năm cánh này vốn dĩ không được xem là món đồ cực phẩm, trên nó còn có sen băng bảy màu bảy sắc, cùng với sen băng chín màu chín cánh vạn năm mới nở một bông. Sau này tôi tìm bông sen bảy màu bảy cánh cho người được không?

Đinh Sênh hừ một tiếng. Thầm nói, ta đây cũng biết càng nhiều màu nhiều cánh thì càng tốt, quan trọng là anh nhắm tìm được chắc? Không nói việc khác, chỉ nói bây giờ nhân vật chính đã quay về rồi, anh giai à, chúng ta liệu còn mạng để đi tìm không?



Làm Chris nhiều năm, tính cách của cậu và tính cách của Chris bản gốc cũng ngày càng dung hoà. Chỉ một ánh mắt, một động tác nhỏ, cũng toát lên điệu bộ của công chúa một cách hoàn hảo.

Thánh Tây Tư thấy Chris không trả lời, cũng ngượng nghịu im miệng.

Đúng lúc ấy, một người đứng giữa lòng đường, cản lối đi của xe ngựa.

Bấy giờ xe ngựa vốn đang đi trong một ngõ nhỏ mà bề rộng chỉ có thể chứa vừa chỗ cho một cỗ xe, người ấy đứng phía trước, họ không thể đi được nữa.

Lửa giận trong lòng Thánh Tây Tư đang bốc lên hừng hực, lập tức cầm pháp trượng lao xuống.

Mặt mũi người kia bình thường, cao hơn Thánh Tây Tư nửa cái đầu, bấy giờ đương nhìn xuống gã hết sức đúng mực, nói: “Ta tên là Đế Thương Hoè, có một thứ muốn tặng cho công chúa.”

Lúc này Thành Tây Tư giận dữ quá đỗi. Năm năm qua gã đã không thể làm cho Chris rung động, cô công chúa này quả thực mềm hay cứng đều không ăn. Dĩ nhiên gã từng nghe nói câu chuyện của Chris và vị hôn phu vô dụng trước kia, đến nay có rất nhiều người ở Đế quốc Ole và Học viện Tinh Đức đều đoán rằng công chúa vẫn chưa quên được Đế Thương Hoè, mới chẳng chịu chấp nhận ai dẫu đã nhiều năm như thế trôi qua. Họ thầm nói không biết kẻ vô dụng nhà Đế Thương đó đã hạ lời nguyền gì cho công chúa.

Thánh Tây Tư vừa nghe tên hắn, ngọn lửa trong lòng đã bùng lên dữ dội, thầm nói kẻ rác rưởi nhà ngươi mà cũng dám quay về, lại còn muốn tặng đồ cho công chúa nữa, không có cửa đâu!

Nhác thấy bóng dáng của Đế Thương Hoè, Đinh Sênh kinh hãi. Trong bản gốc, năm năm sau nhân vật chính quay lại đã dịch dung để gặp người quen cũ, vẫn giả vờ mang dáng vẻ của một kẻ vô dụng. Những ai có vài phần thân thiện với hắn thì sau cùng đều được nhân vật chính báo đáp hoặc cất nhắc, kẻ cười chê chế nhạo thì đều chẳng có kết cục gì tốt. Hắn mà dịch dung đi gặp ai, thì về cơ bản đều là đi tính sổ.

Nhác thấy Thánh Thây Tư sắp sửa xông lên, Đinh Sênh vội quát gã dừng lại: “Không được động vào anh ấy!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng Đế Thương Hoè rung động. Hắn ngước mắt nhìn lên, nhưng qua lớp rèm xe bằng lông thiên nga, lại không nhìn thấy người bên trong.

Hắn cầm lòng chẳng đặng đi về phía trước hai bước, lại bị Thánh Tây Tư không cam lòng rút lui ngăn cản.

Trong lòng Đinh Sênh đảo quanh vô số suy nghĩ, cuối cùng cất giọng nói: “Đưa đồ cho ta, để anh ta đi.”

Cậu vẫn chưa biết bây giờ nhân vật chính ôm ý đồ gì, vẫn nên xử lý cẩn thận, đừng chọc vào hắn thì hơn. Trong bản gốc vì thời thơ ấu từng trải nghiệm cảm giác tự ti, nên nội tâm của nhân vật chính hết sức nhạy cảm và thận trọng, sau khi huyết mạch thức tỉnh đôi khi tính cách sẽ cực kỳ dị thường. Bây giờ mặt mày vui vẻ chào đón thì quá đỗi vồn vã, có khi lại bị nhân vật chính dán nhãn “không có ý tốt” thì nguy. Chẳng thà dựa theo tính cách vốn có của Chris, lấy nguyên tắc là “không chạm trán”, cứ thế mà xử lý thì hơn.

Đế Thương Hoè để mặc Thánh Tây Tư lấy chiếc hộp gỗ trong tay mình đi, đưa vào cho Chris vẫn ngồi trong xe không lộ diện. Hắn lẳng lặng lùi sang một bên, dựa vào tường đứng ngay ngắn.

Đến khi xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, sau khi rời xa được một khoảng cách ngắn, hắn mới cầm lòng chẳng đặng gọi với theo cỗ xe: “Bạn cũ ghé thăm, công chúa ngay cả một lần gặp mặt cũng tiếc ư?”

Hắn nhớ cậu, muốn gặp cậu. Nhớ đến mức trái tim đớn đau.

Khoảnh khắc từ biệt năm năm trước kia, lại trở thành kỷ niệm lâu bền nhất trong suốt năm năm đằng đẵng.

Xe ngựa dừng lại.

Nhưng không ai xuống xe.

Rất lâu sau, trong xe mới truyền đến một giọng nói quen thuộc mà lại quá đỗi lạnh nhạt: “Chia cách hai bề, cần gì phải gặp lại.”

Tiếng lộc cộc vang lên, xe ngựa lại lần nữa đi về phía trước.

Đế Thương Hoè tưởng như không thể chịu đựng nổi, cúi đầu khuỵu một gối xuống đất. Hắn từng nghĩ đến vô vàn khả năng, nhưng chẳng ngờ được cậu lại không muốn gặp lại mình nữa.

Có lẽ hắn nên lường trước được mới phải. Công chúa của hắn vừa thất thường lại kiêu ngạo, có thể nhảy xuống từ ban công cao nghìn mét mà không cần bất cứ phép thuật nào vì hắn, thả chết cũng không chịu từ hôn. Vậy mà hắn, ngay trước mặt cậu, lại buông lời từ hôn một cách dễ dàng đến thế. Cho nên, dù có đau khổ nhiều hơn nữa, có lý do lớn lao hơn nữa, e rằng trong mắt cậu, mình cũng chỉ là kẻ phản bội không thể tha thứ. Trong lòng công chúa điện hạ, sẽ luôn là hắn bỏ rơi cậu trước. Người được yêu thương chiều chuộng từ nhỏ như công chúa Chris sao có thể tha thứ cho kẻ bỏ rơi mình.

Nếu có thể, hắn sẵn sàng dùng tất cả những gì hiện có để đánh đổi lại khoảng thời gian yên bình vẽ pháp trận trong thư viện cùng Chris. Nhưng hắn cũng hiểu hơn bất cứ ai rằng, bản thân mình ngày trước, không bảo vệ được cho công chúa điện hạ của hắn.

“Nhưng người không gặp không được đâu, điện hạ của tôi.” Đế Thương Hoè thủ thỉ, hắn đứng lên, nháy mắt khôi phục diện mạo hiện tại của mình, “Tôi tìm được cách giải lời nguyền của người rồi…”

26

Câu nói kia là để nhắc nhở Đế Thương Hoè, trước đây là anh chủ động từ hôn, đừng đổ lên đầu ta. Sau khi nói xong, Đinh Sênh cũng cảm thấy giọng mình trĩu xuống, trong lòng hơi lo lắng.

Nhân vật chính sẽ không ghi hận chứ?

Đinh Sênh bất an vuốt ve chiếc hộp trong tay, chỉ nhìn chiếc hộp thôi cũng biết là đồ tốt. Tuy trông bề ngoài bình thường, song chất liệu lại không phải hạng xoàng xĩnh, bên trên còn có hai cấm chú phép thuật hệ Băng bảo vệ, bảo đảm đồ vật bên trong luôn tươi mới như ban đầu. Cậu biết bây giờ nhân vật chính có tài sản phong phú hơn hẳn xưa kia, nhưng cũng chẳng đoán được hắn sẽ tặng cho vị hôn thê cũ là mình thứ gì.



Đinh Sênh về đến cung mới dè dặt mở hộp ra.

Ánh hào quang rực rỡ đập vào mặt suýt nữa thì khiến cậu hoa cả mắt.

Trong hộp có ba bông sen băng chín màu chín cánh.

27

Đinh Sênh thật sự muốn chuyển giới để cưới nhân vật chính.

28

Không sai, cậu chính là người nông cạn thế đấy!

29

Sau khi tích luỹ thực lực nhất định, vì lời nguyền của Chris, Đế Thương Hoè lẻn vào liên minh phù thuỷ.

Sau quá trình nguy hiểm, hắn thành công thâu tóm toàn bộ liên minh phù thuỷ. Hay nói một cách chính xác hơn là thu hồi – bởi lẽ bản thân dòng tộc phù thuỷ, chính là tuỳ tùng của Ma thần.

Đế Thương Hoè của hiện tại, thành tựu về mặt nguyền rủa đã chẳng hề kém cạnh Vua phù thuỷ.

Hắn có thể nhận định rõ rệt lời nguyền trên người Chris chỉ còn hai tháng nữa là sẽ tự động biến mất hoàn toàn. Hắn cũng biết rõ, những lời năm xưa mà Hội trưởng giáo phái Elias ở Thánh đô nói chỉ toàn là dối trá.

Cho dù chỉ có hai tháng, hắn cũng không yên lòng được. Trong trí nhớ toàn là dáng vẻ đau đớn khi bị lời nguyền phát tác hành hạ của công chúa, sắc mặt tái nhợt, nằm trên giường, nhìn hắn một cách ấm ức, làn môi luôn đỏ thắm cũng mất đi vẻ rạng rỡ.

Giờ phút ấy, khi từ hôn và bước ra khỏi Đại điện, hắn đã từng thề rằng phải giải được lời nguyền cho cậu.

Đế Thương Hoè lẻn vào hoàng cung, như vào chốn không người.

Phòng ngủ của công chúa vắng tanh, đầy tớ gái đều đang gác đêm ở phòng ngoài – Chris không bao giờ thích người khác nhìn mình ngủ.

Lúc trông thấy Đế Thương Hoè mặt lạnh như băng khoác áo choàng đứng trước giường mình, Chris tức thì khiếp vía.

Mặt cậu thoáng chốc trắng bệch, run cầm cập hỏi: “Anh, anh đến đây làm gì…”

Khoé mắt đỏ hoe hệt như trong giấc chiêm bao của Đế Thương Hoè.

Đơn giản là bị doạ sợ.

Đế Thương Hoè không lên tiếng. Hắn chẳng biết phải giải thích như thế nào.

Hắn trực tiếp khuỵu một chân lên chiếc giường tinh xảo trải nệm dày dạn êm ái, trên phủ đăng ten hoa, đưa tay ôm lấy công chúa của hắn. Ôm thật chặt vào lồng ngực mình.

Chris nép mình trong lòng hắn, hết sức ngoan ngoãn, chẳng có nửa phần giãy giụa, song cơ thể khẽ run, như một chú bồ câu bé bỏng bị doạ sợ. Đôi mắt màu lan tử la sáng rõ của cậu nhìn thẳng vào hắn, thoáng hiện lên kinh hãi.

Đế Thương Hoè cúi đầu nhìn cậu, trong cặp mắt đen lắng đọng muôn vàn cảm xúc. Sau cùng hắn nhếch môi, lấy ra một bông tường vi màu xanh tím, để gần vào mũi Đinh Sênh.

Hoa “Ba giấc vô lo”, có mùi hương giúp người ngủ ngon.

Nhìn người thoáng chốc rơi vào giấc ngủ sâu, Đế Thương Hoè thu tầm mắt lại, cuối cùng bọc chặt Đinh Sênh vào trong chiếc áo choàng màu đen.

Hắn bế công chúa của mình, một lần nữa biến mất trong màn đêm.

Đế Thương Hoè đưa Chris về nhà của mình, phủ nhà Đế Thương ở Đế quốc Ole mà mấy năm nay vẫn luôn được người quản gia già và Thiến Thiến phụ trách trông coi.

Hắn cẩn thận đặt Chris lên giường mình. Mái tóc dài quăn nhẹ màu hạt dẻ dịu ngoan mà xoã tung trên ga giường màu trắng, khẽ khàng phất phơ. Ngọn đèn phép thuật màu vàng ấm áp phác lên những mảng sáng tối trên bộ đồ ngủ bằng lụa trắng của cậu.

Trong khoảnh khắc, lại như đã xa cả một đời.



Năm xưa, có đôi khi Chris sẽ đến đây tìm mình. Thỉnh thoảng mình bận sắp xếp mục lục tra cứu sách vở không rảnh, cậu sẽ ngồi bên lặng lẽ chờ, không làm ồn cũng chẳng quấy nhiễu, mệt mỏi sẽ tựa lên giường mình nghỉ ngơi, chẳng biết thiếp đi tự bao giờ. Khi đó hắn ngoảnh đầu lại nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhất thời nghệt ra, cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ đành đờ đẫn ngồi bên chờ công chúa tỉnh lại.

Để khích lệ bản thân, ghi nhớ những nỗi nhục nhã, quyết chí tự lực tự cường, hắn vẫn luôn chọn ván giường cứng cáp và chẳng có mảy may cảm giác thoải mái. Mà kể từ ngày đó, hắn đã trải lên giường mình chiếc đệm bằng lông thiên nga thoải mái nhất. Hắn vẫn nhớ rằng người trong lòng chưa từng nghỉ ngơi trên nó.

Dường như đang lo sẽ làm phiền công chúa đã ngủ say, Đế Thương Hoè khẽ khàng ngồi xuống bên giường. Tay phải hắn đỡ Đinh Sênh dậy để cậu ngồi tựa vào lòng mình, tay trái triệu ra lưỡi dao sắc, mạnh bạo cắt một vết lên cổ tay mình.

Máu tươi lập tức tuôn ra.

Hắn đưa cổ tay đến bên môi Chris, dỗ cậu uống từng chút từng chút máu tươi.

Với tư cách là chủ nhân của tộc phù thuỷ, dòng máu Ma thần đã được giải trừ phong ấn là thứ hữu hiệu nhất để kiềm chế cũng như ngăn cản tất cả các lời nguyền.

Đế Thương Hoè có thể cảm nhận được lời nguyền trên người Chris phai nhạt dần sau mỗi lần cậu nuốt máu tươi xuống, đến khi hoàn toàn biến mất.

Hắn định rút cổ tay về, song Đinh Sênh lại đeo đuổi không tha.

Với một người thường như Chris, máu của Đế Thương Hoè thậm chí còn mê hoặc hơn cả thuốc phiện thượng hạng.

Đế Thương Hoè cau mày, lau đi vệt máu còn vương bên má Đinh Sênh, thấp giọng nói: “Thứ này với người cũng chẳng có gì tốt lành, không được tham ăn.”

Đinh Sênh chủ động cọ mặt vào lòng bàn tay hắn, bấy giờ đôi mắt màu tím rưng rưng nước đã mở ra, bên trong vẫn còn mơ màng, nhưng lại đầy ắp van nài và nịnh nọt, hệt một con mèo nhõng nhẽo.

Đế Thương Hoè cau mày, bất chấp tránh khỏi cậu, từ trên giường đứng dậy.

Song Đinh Sênh không cam lòng, thút thít bám lấy, vòng hai cánh tay lên cổ hắn, thì thầm gọi hắn: “Đế Thương…”

Đế Thương Hoè đứng đó, nhắm mắt, lại chủ động đưa cổ tay ra, nhẹ giọng vỗ về: “Thêm một ít thôi, không thể nhiều hơn được nữa…”

Máu của Ma thần, nguồn cơn mê hoặc lòng người.

Đinh Sênh háu ăn mỉm cười, lại bất thình lình nghiêng người đặt lên môi Đế Thương Hoè một nụ hôn.

Đế Thương Hoè sững người.

“Điện hạ, đây chẳng qua chỉ là tác dụng của máu Ma thần, người sẽ hối hận.”

“Ta cũng thế.”

Nhìn đôi mắt mà lòng mình nghìn lần mong nhớ, hắn cười, chậm rãi nói.

Sau đó hắn cúi người ấn xuống.