*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ôi chao, hoàng thất làm vậy là để di chuyển sự chú ý của quần chúng, đẩy Lâm Minh Phong ra làm bia đỡ đạn." Đạo diễn tỏ ra vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nói: "Đáng thương quá đi."
"Hắn không xứng đáng hả?" Trợ lý nói nhỏ.
Nên nhớ Trang Sinh Hiểu Mộng chính là bảng hiệu sống của chương trình bọn họ, là lưu lượng biết đi. Lâm Minh Phong cố tình bôi đen cô ấy, dư luận tiêu cực ba lần bốn lượt nhằm vào Trang Sinh Hiểu Mộng đều có bút tích của hắn.
Kỳ thật toàn bộ thành viên trong tổ chương trình đều ước gì hắn logout sớm một chút.
Giờ phút này Lâm Minh Phong đang vô cùng mẫn cảm, thấy nhân viên tổ chương trình đi ngang qua nở nụ cười thì nghi ngờ không biết bọn họ có đang nghi ngờ hắn hay không.
Giờ lại thấy đạo diễn và trợ lý xì xào bàn tán thì lại nghi ngờ không biết họ có đang thầm nói sau lưng hắn hay không.
DTV
"Câm mồm!"
"Các người có tư cách gì để nói ta?"
Lâm Minh Phong phản ứng ngược lại, hắn lao tới trước mặt đạo diễn. Cuối cùng cũng không khống chế được cảm xúc trong lòng: "Không phải người ăn nói khép nép xin ta tham gia vào chương trình là các người à?"
"Các ngươi đã nói sẽ cho ta đãi ngộ tốt hơn lúc phát sóng trực tiếp mà?"
"Kết quả thì sao? Làm giả phát sóng tiếp rồi đẩy ta ra chặn súng! Cũng vì để bảo vệ con tiện nhân Trang Sinh Hiểu Mộng kia!"
"Các người đã quên lúc đó đã cầu xin ta thế nào rồi à? Là các ngươi hại c.h.ế.t ta! Các ngươi cũng là một đám đê tiện. Đồ c.h.ế.t tiệt! Các ngươi đều là đám c.h.ế.t tiệt!"
Lâm Minh Phong hoàn toàn mất hết lý trí và hình tượng, vô cùng tức giận và điên cuồng mắng tổ chương trình, sau đó vung tay đ.ấ.m về phía mấy người đạo diễn.
Đạo diễn sợ hãi ôm lấy cơ thể gần trăm cân của mình. Trợ lý cũng sợ hãi vội vàng ôm đạo diễn.
Nắm đ.ấ.m gầy gò không hề làm lay động được người đạo diễn chút nào, ngược lại bởi vì quá dùng sức mà hắn bị hất ngược ngã sấp xuống đất. Lâm Minh Phong ngã co quắp dưới đất, run rẩy hô lên một câu: "Trang Sinh Hiểu Mộng, các ngươi là đồ đáng chết, đồ đáng chết!"
Trợ lý cực kỳ chấn động: "Bác sĩ, mau gọi bác sĩ, có người mắc bệnh rồi!"
"Hắt xì!" Trang Sinh Hiểu Mộng đang hít đất không hiểu sao đột nhiên hắt xì một cái, suýt nữa thì ngã đập mặt xuống đất.
"Mười hai...” Sở Tầm ngừng đếm: "Không thoải mái chỗ nào à?"
"Không, chắc là nhiều bụi bặm quá." Trang Sinh Hiểu Mộng đứng dậy xoa cánh tay đau nhức, nhìn về phía Sở Tầm đang tỏ ra ôn hòa, bèn thuận miệng nói: "Ta phát hiện anh làm gì cũng không toát mồ hôi." Sở Tầm nói: "Ừ, là do đã được thiết lập khi chỉnh sửa gen."
Trang Sinh Hiểu Mộng: "Nghe thật ngầu."
Cô lật lại ký ức cũng không tìm được bao nhiêu kiến thức có liên quan.
"Trang bị kỹ thuật chỉnh sửa gen bây giờ đã rất ổn định rồi." Nói xong, ánh mắt Sở Tầm nhìn về phía Trang Sinh Hiểu Mộng đã hơi thay đổi: "Nếu cô muốn thì chỉnh sửa gen cũng có thể cải thiện thể chất của cô."
Nhưng trong ấn tượng kỹ thuật này cần rất nhiều tiền, hiện tại cô mới tới xã hội Tinh Tế nên chắc chỉ có thể lĩnh tiền cứu trợ sống cho qua ngày.
Năm chủ nhân thân thể này được mười sáu tuổi đã nghe tới kỹ thuật chỉnh sửa gen từ miệng giáo viên dạy riêng. Vì thế đã đòi làm loại kỹ thuật giải phẫu, nhưng lúc đó hoàng đế lại lấy lý do quá trình phẫu thuật vô cùng đau đớn để từ chối cô.
Trang Sinh Hiểu Mộng hỏi: "Năm năm trước làm ca phẫu thuật này đau đớn lắm sao?"
Sở Tầm nói: "Không đau, cũng không có di chứng."
Trang Sinh Hiểu Mộng tin tưởng Sở Tầm không lừa gạt cô, vậy không lẽ hoàng đế đã lừa chủ nhân thân thể này sao?
Tạm thời không tìm được lý do, Trang Sinh Hiểu Mộng cũng không suy nghĩ quá lâu.
“Thôi, ta vẫn nên tự rèn luyện thì hơn."
Báo cáo nội dung vi phạm
Xem bình luận