Nói đến Đản Đản sau khi trở lại Phủ Công Chúa vẫn cười hì hì, Tư Vực giúp Thái Tử lo xong chuyện thi khoa cử liền trở về tẩm cung, nhìn lên đã thấy trăng sáng bầu trời, một ngày mệt nhọc, vốn là tâm tình không gợn sóng nhưng khi nhìn đến Đản Đản cười khúc khích nhìn mình lại thấy kỳ quặc.
"Ngươi đã cười cả đêm, còn không mau đi ngủ." Tư Vực nói.
"Hì hì! Hắc hắc! Tốt! Ngủ! Ngủ!" Đản Đản cười liền đá bay giày, cởi y phục đến chỉ còn lại nội bào bạch sắc, nhanh chóng bò lên giường.
Tư Vực ngồi ở mép giường nhìn Đản Đản một chút, không biết đây là muốn làm cái gì, không suy nghĩ nhiều liền xem thường, quay sang cởi bỏ ngoại bào.
"Hắc hắc! Vực Vực! Ta giúp ngươi cởi nha!" Đản Đản vừa nói đưa tay kéo đai lưng Tư Vực.
Tư Vực nhìn chằm chằm Đản Đản, đây không phải là giúp mình cởi thắt lưng, đây rõ ràng là muốn ôm mình! Tên bại hoại này, trong đầu muốn chuyện gì xấu đây!
"Hì hì! Vực Vực! Vực Vực!" Đản Đản vừa nói vừa ghé sát vào người Tư Vực, chu cái miệng nhỏ hướng tới Tư Vực, tay cũng không đứng đắn đặt lên ngang hông Tư Vực, tư thế này thật giống như gấu túi ôm thân cây, muốn gỡ ra cũng không được.
"Vực Vực! Vực Vực! Cho ta hôn một cái đi!" Đản Đản da mặt dày nói, nhưng là còn không chờ Tư Vực tỏ thái độ, cái miệng nhỏ liền hôn lên mặt Tư Vực , lưu lại một mảnh ướt át.
"Ngươi. . ." Tư Vực toàn thân run lên, nghĩ thầm tên vô lại này thật lưu manh, thế nhưng ngoài miệng một chút trách cứ đều không nói được.
"Vực Vực! Mặt của ngươi thật là mịn mà! Trắng trắng mịn mịn! . . . Ô a! Cho ta hôn thêm mấy cái nữa đi! Hắc hắc" Đản Đản ngoài miệng vừa nói, thật ra thì đều sớm hôn thêm mấy lần rồi.
"Ngươi! Ngươi là học cái này của ai! Mau buông ra!" Tư Vực vừa nói liền kéo Đản Đản ra, nhưng nào ngờ nàng giống như khối thuốc dán tựa như dán chặc mình không buông, phỏng chừng sẽ mặt dày mày dạn dính sát không thôi. Mấy hiệp sau, Tư Vực thật sự là không có kiên nhẫn, vì vậy hét lớn: "Ngươi xong chưa! Mau đi ngủ!"
"Hắc hắc! Hôn một cái nữa, một cái nữa thôi!" Đản Đản phát huy tính chất vô lại.
Thấy Đản Đản lại dính vào, Tư Vực liền theo phản xạ dùng sức đẩy ra, đẩy Đản Đản té đến cắm đầu! Vốn tưởng rằng Đản Đản sẽ thức thời ngoan ngoãn đi ngủ, ai ngờ nàng ngược lại là càng quyết tuyệt dính vào. Chỉ thấy Đản Đản bò dậy, quát to một tiếng "Hừ! Hôm nay lão nhân gia ta nhất định phải hôn ngươi!" Sau, liền mạnh mẽ nhào tới. Đây chính là sử dụng khí lực toàn thân, cộng thêm trọng lực bản thân cùng tăng tốc độ, lúc này Tư Vực ngồi ở trên giường do không chuẩn bị kịp bị đụng ngã! Ai kêu sau lúc Đản Đản ngã xuống đất bản thân mình lại đi lo chuyện cởi y phục chứ ? ! Bây giờ ngược lại hay rồi, Tư Vực mặc sa y gần như trong suốt, yếm, nội khố cũng có thể rõ ràng trông thấy, khiến kẻ đang áp ở trên người mình là Đản Đản mặt đỏ tới mang tai, trong lòng dâng trào, thở hổn hển nhìn chằm chằm Tư Vực, mà bên trong phòng ánh sáng le lói cũng khiến bầu không khí trở nên ái muội.
"Vực, Vực Vực! Ngươi thật là đẹp mà!" Đản Đản có dấu hiệu chảy nước miếng.
Đản Đản nói một lời này cũng đủ khiến Tư Vực phải ngượng ngùng, nhất thời mặt đỏ lên. Lại nhìn thấy Đản Đản ngồi trên bụng của mình, hai tay còn chống hai bên hông thân thể, đánh giá thân thể mình từ trên xuống dưới, vẻ mặt là hận không được nhìn thấu y phục, Tư Vực mặt càng đỏ hơn, lúc này nàng mới ý thức được mấy ngày nay thân thể mình đều là 'biểu diễn' như vậy ở trước mặt Đản Đản, bất giác cả người khô nóng lên.
"Vực Vực! Y phục của ngươi cũng thật hấp dẫn a!" Đản Đản cái miệng nhỏ nhắn vừa nói, trên mặt hiện ngay một chữ "Sắc" .
Tư Vực thật là muốn chết mà, nghe mấy lời của Đản Đản mắc cở đến đòi mạng, xem ra lực công kích của ngôn ngữ vô cùng mãnh liệt!. Có điều là, Đản Đản cũng không phải là người biết tiết chế ngôn từ, nàng cũng không phải quân tử, gặp phải bất kỳ chuyện đều là động khẩu trước.
Lúc này Tư Vực còn đang vu vơ suy nghĩ về chuyện của Đản Đản, thì cái miệng nhỏ kia đã hoặc nặng hoặc nhẹ hôn lên xương quai xanh, bả vai đang ẩn sau lớp sa y của nàng.
"Đản Đản. . . Đừng. . ." Tư Vực mắc cở đến như quả bóng không hơi, thân thể có chút tê liệt hoàn toàn không cảm giác được nội công hùng hậu đã đi đâu.
Đản Đản chuyên tâm dồn chí vào chuyện hôn, đâu để ý Tư Vực nói gì, hôn lại hôn, cảm thấy còn chưa đủ, liền bắt đầu hôn lên chiếc cổ mịn màng của Tư Vực, hai tay lôi kéo sa y.
"Vực Vực! Cổ ngươi thật đẹp! Hương thật là thơm!" Đản Đản vừa nói tay đã cởi bỏ hết sa y của Tư Vực, "Ai nha! Vực Vực bả vai tròn trịa này, để cho ta ăn một chút xem a!"
Đản Đản ngậm lấy bả vai trắng nõn của Tư Vực , thỉnh thoảng lại cắn lại gặm, chỉ chốc lát liền để lại những bông hoa đỏ nho nhỏ. Tư Vực vốn cũng không biết phải nên làm sao lại bị Đản Đản liên tục công kích, cơ hồ mất đi ý thức, mà cái tay nhỏ của Đản lại phạm tội tựa như bắt lấy hai khối tròn trịa trước ngực Tư Vực, khiến Tư Vực không nhịn được kêu lên.
"Vực Vực! Thật là mềm a! Thật là lớn a! Ta một tay cũng không bắt hết được nha! A a!" Đản Đản xoa xoa nắn nắn, tà ý xông vào đầu óc, "Vực Vực! Cho ta nếm một chút đi!"
Tư Vực lại cả kinh, đột nhiên cảm giác trước ngực chợt lạnh, yếm chẳng biết từ lúc nào đã bị Đản Đản lấy đi, còn bị nàng cầm lên ngửi một cái rồi tự đeo vào trên cổ của mình, sau đó lại cười gian tà cúi đầu xuống mút lấy điểm anh hồng trên khối tròn trịa.
" Ưm. . . A. . ." Tư Vực cảm thấy tựa như có luồng điện chạy qua vậy, toàn thân tê dại, một tay nắm chặc gối, một tay khác sờ lên đầu Đản Đản, lực độ vừa phải, rất rõ ràng không cố ý đẩy ra, Đản Đản trong lòng vui mừng, vô cùng hoan hỉ, không những càng thêm lớn gan ăn ô mai, tay lại còn mân mê một viên ô mai khác không buông, xoa xoa nắn nắn, khiến cho ô mai nho nhỏ dần dần tăng lớn, trở nên cương ngạnh, nhô cao vượt trội, từ phia đầu ngón tay mình đang mân mê, truyền lại từng cổ điện lưu.
"Đản Đản. . . Ân. . . Mau! . . . Mau. . . A!" Tư Vực cơ hồ chỉ nói ra được vài chữ ngắt quãng.
"Mau" sao? Đản Đản suy nghĩ, chợt ngẩng đầu lên, ha ha cười, lập tức vùi đầu dùng sức mút lấy, dùng sức xoa nắn. Ô mai ở trong miệng nàng ấm nóng, phảng phất đã sưng đỏ.
"A! ~~ a! ~~ Đản Đản! . . . Không phải. . . Không nói là! Ta! . . . A. . . Ta! . . . Ta sắp không chịu nổi! . . . Mau. . . Dừng lại! . . . A! . . ." Tư Vực kêu khổ 囧, hoàn toàn không chống cự nổi sự công kích của Đản Đản, Đản Đản lúc này mới biết vừa rồi Tư Vực không phải kêu nàng mau hơn chút nữa, mà là gọi nàng mau dừng lại. Đản Đản nghe lời này, không những không ngừng, ngược lại nổi giận: "Dừng lại? ! Không có cửa! Cầu ta đi!"
"Ưm a! ~~" Ánh mắt Tư Vực bắt đầu mê ly, rốt cuộc phải lấy tay đẩy Đản Đản ra, nhưng khí lực trên tay sớm đã không còn, lập tức bị Đản Đản bắt lấy, cũng gắt gao đè ở hai bên thân thể.
Tư Vực ngay cả một tia ngăn trở cuối cùng cũng đã thất thủ, nước mắt trực trào. Thế nhưng kẻ luôn luôn thương hương tiếc ngọc như Đản Đản hôn nay lại khác thường, tiếp tục công việc của nàng, khiến hai tay Tư Vực chỉ còn biết nắm chặc đệm trải giường hoặc gối mới có thể tìm được an ủi, mặc cho thân thể hai người trần trụi dây dưa.
Kèm theo tiếng rên rỉ của Tư Vực, Đản Đản không chỉ gia tăng lực độ, tốc độ đổi mau, còn biến đổi công phu miệng!
Cái gì xuân cung đồ chứ! Chuyện phòng the bạch giải cái gì chứ! Đều là chuyện lý thuyết trên giấy, dùng cho người bất đồng như hai nàng e là không thể, mấy loại sách này Tư Vực khẳng định cũng xem không ít (là 'binh pháp' của Phụ Hoàng ngày nào đó), nếu Đản Đản hoàn toàn giống như trong mấy quyển sách này mà nói, vậy khẳng định Tư Vực đã có chuẩn bị liền đổi khách thành chủ, thế cho nên, bộ chiến thuật này là Đản Đản chú tâm vì Tư Vực mà thiết kế. Nụ hôn nhanh nhẹn, khiến nàng chưa kịp cảm thụ, vì vậy càng thêm trông đợi, lực độ vuốt ve thân thể mạnh mẽ, mau, chính xác! Thật ra thì Đản Đản biết, Tư Vực chính là một nữ nhân siêu cấp hung dữ, lúc bình thời lúc khi dễ người ta thì đã biết. Cho nên, lúc này Đản Đản không có chút nào thương xót dùng sức xoa nắn da thịt Tư Vực, đem vuốt ve đổi thành mạnh tay xoa nắn, ngực cũng dùng lực nắn bóp, thậm chí là dày xéo, da thịt sau lưng sắp bị nàng hung hãn xốc lên, nàng cho rằng đây là yêu thương cuồng nhiệt, cái gì gọi là hỏa dục đốt cháy người? Không phải là dùng lực mới đỏ sao? Không phải là đỏ mới có thể có cảm giác nóng sao? Đến nổi cái mông xinh đẹp của Tư Vực, cũng bị Đản Đản xem là đối tượng mà tàn phá. Chỉ thấy Đản Đản bắt đầu đi xuống, vòng qua thân thể Tư Vực, một tay nắm một mảnh trước ngực, dùng sức xoa bóp, miệng hôn lên bụng bằng phẳng của Tư Vực, khiến Tư Vực dùng lực dưới chân nhô cao bụng lên đón lấy những nụ hôn cuồng nhiệt của Đản Đản, phần hạ thể bắt đầu bị đôi tay tinh quái xoa nắn, thời gian không lâu, một cổ sóng nhiệt liền từ nơi đó tuôn trào.
Theo tiếng kêu tê tâm liệt phế của Tư Vực, Đản Đản xem như cũng dừng lại, leo đến trước mặt Tư Vực, dùng thân thể dán vào người Tư Vực, mặt đầy xấu cười nói:
"Sao lại chưa chịu cầu ta? Ha ha! À! Chẳng lẽ là. . . Vực Vực còn muốn. . . Hắc hắc!"
Lấy được ít thời gian nghỉ ngơi, ý thức Tư Vực cuối cùng đã hơi khôi phục, có điều khôi phục ý thức, đồng nghĩa với việc ngượng ngùng cũng sẽ theo tới. Mắt thấy Đản Đản gian trá nhìn mình, còn bị Đản Đản thưởng thức thân thể của mình, hận không thể chết trăm lần. Chỉ thấy trên người mình chổ nào mắt có thể nhìn thấy được đều chi chít ấn ký, mà kẻ phạm tội còn đang có cảm giác thành tựu to lớn nói: "Vực Vực! Ngươi biết không? Tiểu ô mai ngươi ăn thật hảo! Còn có bụng ngươi nữa, làm cho ta có loại cảm giác đặc thù nga! Cái đó. . . Hắc hắc! Ta có phải rất lợi hại hay không! Nơi đó của ngươi cũng đều ướt!"
"Ngươi. . . Ngươi cái tên tiểu bại hoại này! Muốn ta cầu ngươi? ! Nằm mơ!" Tư Vực thở hổn hển quát lên. Nhìn Tư Vực khuôn mặt hồng hồng, có chút xấu hổ, có chút tránh né, còn có chút biểu tình mong đợi, Đản Đản nhìn đến ngây người, thân thể không chút phản ứng, ngơ ngác nhìn Tư Vực, bất giác nuốt nước miếng một cái. Chỉ có điều, Tư Vực không chịu khuất phục lại càng làm cho Đản Đản muốn chinh phục. Chú ý tới vẻ khác thường của Đản Đản, Tư Vực cũng tỉnh táo lại nhìn chằm chằm tên tiểu tử này. Thế là, một vòng chinh chiến mới lại bắt đầu, cho đến khi có chuyện đột nhiên xuất hiện, nhưng lại nằm trong dự liệu ..... bị đau . . .
"Ân a! ~~ a!" Tư Vực hơi cau mày, toàn thân căng thẳng, từ từ cảm nhận thứ đang tiến vào hạ thể mình.
"Đau không?" Đản Đản khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ hỏi, cũng nhẹ nhàng ngậm vành tai Tư Vực, ngón tay cố sống cố chết vẫn không lấy ra, "Cầu ta đi! Cầu ta ta sẽ để cho ngươi thoải mái, hắc hắc!"
" Ưm. . . A. . ." Tư Vực bị đau mồ hôi cũng chảy ra, ngón tay Đản Đản ở trong đó vòng tới vòng lui.
"Vực Vực! Ngươi nhìn ngươi đi đã chảy đầy mồ hôi rồi!" Đản Đản vừa nói vừa dùng đầu lưỡi liếm lấy, "Sao hả? Thật đúng là nhịn giỏi, không biết còn có thể nhịn được như vậy hay không. . ."
Vừa nói, Đản Đản thoáng di chuyển ngón tay, liền khiến cho giòng điện càng mãnh liệt truyền đi. Không biết là khoái cảm hay là hành hạ, Tư Vực cũng sắp không chịu nổi,
"Cầu ngươi. . ." Thanh âm Tư Vực nhỏ như muỗi kêu cũng không thể khiến tiểu ác ma Đản Đản hài lòng.
"Vực Vực là đang nói gì a? Ta hình như không có nghe rõ." Đản Đản nói.
Lúc này Tư Vực là vừa tức vừa giận, lại là ngượng ngùng, nhưng không làm gì được Đản Đản mặc cho nàng tàn phá cả người mình, không biết làm sao chỉ có thể.....
"Cầu ngươi! Ta cầu ngươi!" Tư Vực hét lớn.
"Hắc hắc! Nói sớm không phải tốt hơn sao! Chỉ có điều. . . Vực Vực là cầu ta làm gì chứ? Là ôn nhu một chút hay là thô lỗ một chút, hay là cái gì khác?" Đản Đản cười cười, được voi đòi tiên, mà công phu trên tay lại thêm phần xấu xa.
"Ngươi! Ngươi! Tên khốn kiếp này! Ta nói cho ngươi! . . . Ưm!" Tư Vực toàn thân co quắp, giãy dụa, "Ta tuyệt đối không tha cho ngươi! . . . Ưm! ~~ ưm!"
"Đau lắm hả?" Đản Đản hôn lên ấn đường Tư Vực một cái hỏi.
" Ân." Tư Vực không còn khí lực đáp lời.
"Nhắm mắt lại, ôm lấy ta." Đản Đản ôn nhu nói.
" Ân." Tư Vực đáp lời ngoan ngoãn nhắm đôi mắt mỹ lệ lại, cánh tay ôm lấy cổ Đản Đản, mà Đản Đản cũng đem hạ thân của mình dán chặc ở nơi đó của Tư Vực, mang hai thân thể lại gần thêm. Tiếp. . .
"Ưm! ~ a! . . ."
"Vực Vực! . . . Vực Vực!"
" Ân. . . ưm! ~ "
"Ta yêu ngươi! Vực Vực!"
"Ân! ~ Đản Đản! . . . Ta. . . ưm a! ! ! ~~ ta yêu ngươi! . . ."
Một lời cuồng loạn, Tư Vực chỉ cảm thấy có thứ gì len lỏi vào thân thể mình rồi biến mất không thấy. Hai người đều đã kiệt sức, Đản Đản thở hổn hển nặng nề từng ngụm, đầu vùi ở cổ Tư Vực, ngậm lấy xương quai xanh của nàng. Nằm sát trong lòng của tiểu bại hoại, lúc này Tư Vực chỉ cảm thấy hạnh phúc, dây dưa giữa ước chừng cũng ba bốn cái giờ. Nhìn lại trên giường, những điểm đỏ tán lạc như cánh hồng đó chính là những cánh hoa hạnh phúc, hay là vì trong lòng người ngắm cũng đang nở rộ một đóa hoa.
Các nàng, ôm nhau ngủ. . .
----------------------------------------------------------------------