Công Chúa Đại Ân

Công Chúa Đại Ân - Chương 2




Tề Nghiên có thể cũng không muốn vận động, hắn im lặng một lúc, lật người nằm sang bên cạnh, sau đó vắt tay qua eo ta, không chút cảm xúc nói: “Ngủ đi.”

Một dáng vẻ bình tĩnh chẳng có ham muốn gì, giống như người vừa mới tốn sức trêu đùa ta không phải là hắn vậy.

Ta nghĩ một chút, lặng lẽ kéo cái chăn đắp cho bản thân, rồi lại nghĩ nghĩ, thuận tiện đắp cho Tề Nghiên luôn, sau đó nhắm mắt ngủ.

Tay Tề Nghiên tuy rất lạnh nhưng cơ thể thì lại rất ấm. Tiết xuân se lạnh, ta ngủ thế nào mà lại lăn vào lòng hắn, mơ thấy bản thân đang ôm một cái bếp lò lớn, vô cùng thoải mái.

Ngủ một giấc tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai, cung nữ nói với ta, Tề Nghiên phong ta làm Quý phi.

Muội ấy còn kích động hơn ta, “Nương nương, người chính là Quý phi đầu tiên của nô tỳ đó ạ!”

“Vậy những người tiến cung trước đó thì sao?”

Cung nữ nghẹn lại, “Đều không có chức vị gì… Nương nương người tuyệt đối đừng để ý ạ.”

Ta gật đầu, “Ừm, ta hiểu rồi.”

Có lẽ chính là chưa kịp chạm tới chức vị gì thì đã đến miền Tây phương rồi.

Tính ra, ta được làm Quý phi mới đến miền Tây phương, cũng coi như là tăng thể diện cho Ân quốc của ta rồi.

Có điều không biết Tề Nghiên tính khi nào thì mới giết ta.

Hắn rất bận, từ sau cái ngày ôm ta ngủ thì liên tục nửa tháng đều không đặt chân vào hậu cung một bước.

Đổi lại nếu là phụ hoàng ta, nửa tháng không lên triều mới là bình thường á.

Người trong cung hợm hĩnh, vừa mới bắt đầu tưởng ta được sủng ái, còn tâng bốc ta, sau này thấy ta chẳng qua cũng chỉ như vậy thì lần lượt bắt đầu lạnh nhạt với ta.

Cả ba ngày liền ăn uống đạm bạc, ta ngẫm nghĩ một chút, phân phó cho hai cung nữ tương đối nghe lời ta dọn dẹp mảnh đất trống phía trước cung của ta.

Cái này cũng phải nói một chút, bởi vì hậu cung của Tề Nghiên điêu tàn nên những cung điện này đều giống như lãnh cung vậy, cỏ dại mọc um tùm, thật là lãng phí mảnh đất tốt như vậy.

Ta lôi ra hạt giống đem đến từ Ân quốc, nhờ cung nữ trồng giúp ta, sau đó phân phó cho bọn họ tưới nước, bón phân, giẫy cỏ, v.v

Tiểu Thúy, là cũng nữ thân cận nhất của ta, đứng bên cạnh ta tò mò hỏi: “Nương nương, Bệ hạ đã rất lâu chưa đến thăm người, sao người vẫn vui vẻ vậy ạ?”

Ta nhìn chằm chằm mảnh đất trồng rau đó, liếm liếm môi, “Có người làm đất giúp ta, có thể không vui sao?”

Lúc trước ở Ân quốc, ta cũng không được yêu thương, thức ăn tự nhiên cũng sẽ chẳng ra gì, hơn nữa đền nhỏ yêu ma nhiều, những người trong cung của phụ hoàng ta còn quá đáng hơn những người của Tề Nghiên ở đây, vì vậy ta chỉ có thể tự trồng rau, thật sự là… rất khổ.

Bây giờ cuối cùng có thể đứng im chỉ tay năm ngón, quá là hạnh phúc luôn.

Cuối cùng Tề Nghiên nhớ đến ta là lúc ta đang ngồi xổm bên ruộng rau, phấn khởi vuốt ve những chồi non mới mọc.

Tiểu Thúy hốt hoảng vội vàng chạy đến, “Nương nương, Bệ hạ đến rồi!”

Âm thanh vừa dứt, một đôi ủng đen viền vàng xuất hiện bên cạnh những mầm xanh mới nhú.

Ta ngẩng đầu, hắn đứng ngược sáng, không rõ thần sắc gì, mở miệng chính là: “Nghe hạ nhân nói, nàng muốn…nuôi gà?”

Ồ, đúng là có chuyện này, bởi vì món mặn của ngự thiện phòng mang tới quả thực không hợp với ta, ta liền muốn nuôi vài con, vừa hay phía sau của cung điện có một khoảng đất trống thích hợp để nuôi gà.

Còn về chuyện vì sao ta biết nuôi gà? Có thể nói, đều là do cuộc sống ép buộc.

Ta nói ngắn gọn về kế hoạch nông nghiệp của mình cho Tề Nghiên, thì lại thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng lạnh hơn, dọa cho những cung nữ bên cạnh quỳ xuống hết.

“Vì sao không đến nói cho trẫm?” Ngữ khí của hắn vẫn rất là bình thường, thậm chí là lạnh hơn vài phần.

“Bệ hạ gần đây không phải đang bận việc triều chính sao?” Ta có chút không hiểu chuyện gì, “Hơn nữa đây đều là chuyện nhỏ.”

Lúc trước ở Ân quốc, phụ hoàng ta biết được chuyện này, cũng không quản ta, dù gì ông ấy có đến tám người con gái.

“Chuyện nhỏ?” Tề Nghiên giễu cợt một tiếng, “Chẳng lẽ Đại Tề ta sa sút đến mức phải để cho đường đường là Quý phi của mình trồng rau nuôi gà rồi sao?”

Nói rồi thái giám bên cạnh hắn liền đưa mắt ra hiệu với thuộc hạ, “Người của ngự thiện phòng làm việc chưa tận lực, bảo bọn họ đi chịu phạt đi.”

Tề Nghiên cẩn thận nhìn vẻ mặt ta, gọi tiểu thái giám lại, rồi quay qua hỏi ta: “Nhìn nàng có lời muốn nói, muốn cầu xin cho bọn họ?”

Ta không ngờ hắn luôn nhìn ta, ngẩn người một lúc, sau đó lắc đầu, “Không có, thần thiếp chỉ là tò mò, không biết Bệ hạ tính phạt bọn họ thế nào?”

Trong mắt hắn hiện thêm một tia hứng thú kì lạ, “Nàng muốn trẫm phạt bọn họ thế nào?”

Ngay lập tức ta cảm thấy tất cả mọi người đều đang căng thẳng nhìn ta.

Ta đắn đo mở miệng: “Hay là…để bọn họ giúp thần trồng rau và nuôi gà? Tính ra thì cũng đang thiếu nhân lực ạ.”

Tề Nghiên: “…”

Sau này Tiểu Thúy, người mà giống như vừa thoát khỏi cái chết nói với ta rằng, lúc trước chuyện như vậy cũng đã từng xảy ra.

Tề Nghiên hỏi những mỹ nhân đó phạt hạ nhân như thế nào.

Người mà cầu xin cho hạ nhân, liền bị giết chết; Người nói muốn phạt hạ nhân, thì liền dùng hình trước mặt nàng ta, sau đó mỹ nhân đã bị dọa chết khiếp.

Khuôn mặt của Tiểu Thúy tái nhợt khi diễn tả những cảnh đẫm máu đó với ta, rõ ràng là nghĩ lại vẫn còn rùng mình.

Còn ta nhìn thái giám của ngự thiện phòng đang giúp ta cho gà con ăn, chìm vào trầm tư.

Cái vị hoàng đế Tề quốc này, xem ra thật sự rất kỳ quái nha.