Màn đêm buông xuống, ai cũng đã trở về phòng sau một ngày mệt mỏi vì tiệc tùng, Hắc Linh Kiều cũng không khác là mấy, đúng là tửu lượng của nàng rất cao nhưng mà nàng đã uống rất nhiều, có thể đứng vững mà trở về phòng thực là một kì tích rồi. Hôm nay là hôn lễ của Hắc Linh Kiều cùng Bạch Diệp Thanh, hoàng cung bạch quốc trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, hôm nay có rất rất nhiều người đến dự hôn lễ của cả hai.
Cả hoàng cung Bạch Quốc rực rỡ sắc đỏ của đèn lồng, vải đỏ và những chữ hỉ lớn, Hắc Linh Kiều cả ngày nóng lòng đến lạ thường, hôn lễ với Bạch Diệp Thanh, đến nằm mơ nàng cũng chưa nghĩ đến vậy mà chính ngày hôm nay Hắc Linh Kiều đứng đây, đối mặt với Bạch Diệp Thanh với danh nghĩa là tân lang. Chẳng một ai biết được là con tim Hắc Linh Kiều hồi hộp như muốn nổ tung vậy, ngay khi bái đường đôi chân nàng run đến mức muốn khuỵu xuống, xung quanh rất đông người chứng kiến, Hắc Linh Kiều không nghĩ rằng việc kết hôn hoàng tộc lại rắc rối đến vậy, hơn nữa nàng còn phải học rất nhiều thứ, trong đó còn có cả chuyện phòng the.
Mấy ngày gần đây không được gặp Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều nhớ nàng đến phát điên, hôm nay Bạch Diệp Thanh mặc một bộ hỉ phục đỏ thắm, nhưng khuôn mặt bị một tấm khăn che mất, Hắc Linh Kiều biết rõ Bạch Diệp Thanh hôm nay sẽ là người đẹp nhất thế gian này. Sau khi bái đường, một yến tiệc thực lớn được tổ chức trong hoàng cung, Bạch Diệp Thanh được người đưa về phòng còn Hắc Linh Kiều phải ở lại tiếp rượu tất cả các quan khách. Không chỉ có người Bạch Quốc, người của Chu Quốc, Thanh Quốc, Huyền Quốc đều đến, mỗi lời chúc phúc là một chén rượu đổ vào bụng, Hắc Linh Kiều đối với đám người lạ mặt này cố gắng nhận một chén rượu đáp lễ là xong, cái bụng khó chịu muốn ngất, thật là muốn mau trở về phòng để gặp Bạch Diệp Thanh.
Tiệc rượu đến muộn mới tàn, Hắc Linh Kiều cuối cùng cũng thoát, ôm đầu trở về phòng, cái đầu đang ung ung như muốn nổ tung vậy. Cửa phòng vừa mở ra, Hắc Linh Kiều lảo đảo bước vào, may mắn rằng ngày trước khi ở Hắc Đạo Hội nàng cùng đám nam nhân cũng nhiều lần uống đến say khướt nhưng lần này uống nhiều hơn cả, thật sự ngày hôm nay rất mệt mỏi.
Nhìn thấy một bóng hình ngồi khép nép bên giường ngủ, Hắc Linh Kiều mỉm cười từ từ tiến lại gần, nhưng mà trái tim của Hắc Linh Kiều bây giờ đập nhanh đến mức nàng không thể kiểm soát được, hồi hộp đến mức tỉnh rượu Hắc Linh Kiều đưa đôi tay run run lên cầm lấy tấm hồng khăn voan kia vén lên. Ngay lập tức đôi chân của Hắc Linh Kiều không trụ được nữa, ngã lăn ra đất khiến Bạch Diệp Thanh hốt hoảng đỡ lấy.
" Ngươi sao vậy?" Bạch Diệp Thanh lo lắng hỏi.
" Không thể đứng vững trước dung nhan tuyệt mỹ của ngươi" Hắc Linh Kiều nhìn Bạch Diệp Thanh cười đến không ngậm được miệng. Làn da trắng nõn, hai mắt to tròn, đôi môi căng mọng đỏ thắm, chính là mùi hương của nàng thơm đến mức khiến Hắc Linh Kiều say hơn cả ngàn vò rượu ngoài kia.
Cứ ngỡ Hắc Linh Kiều bị nhiễm phong hàn, bất thình lình ngã xuống thật sự tim của Bạch Diệp Thanh như chậm một nhịp, sợ hãi đỡ người kia dậy nhưng không ngờ chỉ vì lý do này.
" Đứa ngốc, ta còn tưởng ngươi bị làm sao? Uống nhiều rượu đến hư đầu óc rồi phải không?" Bạch Diệp Thanh véo má Hắc Linh Kiều trách móc.
"Thanh nhi, hôm nay ngươi thực sự rất xinh đẹp, ta đúng là có phúc lớn mới có thể lấy được ngươi" Hắc Linh Kiều xoa má Bạch Diệp Thanh sung sướng đến phát khóc.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh cũng không khỏi cảm động, đôi môi ngay lập tức đặt lên môi người kia, cả hai triền miên một hồi lâu Bạch Diệp Thanh mới nhớ ra còn một công việc cuối cùng.
Đỡ Hắc Linh Kiều dậy, Bạch Diệp Thanh kéo nàng ra chiếc bàn trong phòng, bên trên đã được chuẩn bị một bình rượu đỏ cùng hai chiếc ly nhỏ, Bạch Diệp Thanh rót rượu sau đó đưa cho Hắc Linh Kiều một ly, cả hai vòng qua tay nhau một hơi uống cạn ly rượu. Cuối cùng mọi thủ tục cũng được hoàn tất, Hắc Linh Kiều còn đang vui mừng bởi vì sắp được đi ngủ, cởi ngoại bào, cởi giày một khắc đã leo lên giường chui vào bên trong, đắp chăn mà muốn say giấc, nhưng vẫn không quên dang hai tay muốn đón Bạch Diệp Thanh vào lòng.
Sau khi cởi bỏ lớp y phục bên ngoài cùng những món đồ trang sức trên người, Bạch Diệp Thanh cũng nhanh chóng lên giường, chui vào trong lòng ngực Hắc Linh Kiều ấm áp ôm lấy, vui mừng còn chưa hết Bạch Diệp Thanh ngước mắt lên nhìn Hắc Linh Kiều, nàng muốn ngủ?.
"Ngươi cứ như vậy đi ngủ?" Lửa giận đang nhen nhóm.
"Không phải mọi thủ tục đều đã xong sao? đầu ta rất đau, ta thật sự muốn ngủ" Nghe câu trả lời thản nhiên của Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh tức đến nghẹn họng.
Hắc Linh Kiều đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì chợt nhận ra đôi môi mình dường như có thứ gì đó đè lên thực ấm áp khiến nàng giật mình, Bạch Diệp Thanh vươn người hôn lấy Hắc Linh Kiều, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở đôi môi của đối phương, len lỏi tìm vào bên trong. Với hành động này của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều cũng không lạ gì nữa, nàng bây giờ thực sự rất buồn ngủ, nên để mặc Bạch Diệp Thanh đang hôn lấy mình, Hắc Linh Kiều không thể ngờ Bạch Diệp Thanh tự mình cởi hết y phục của nàng, lúc nhận ra thì trên người Bạch Diệp Thanh chỉ còn chiếc yếm trắng mỏng. Hắc Linh Kiều giật mình sau đó đôi tay ngay lập tức che đi khuôn mặt mình không dám nhìn thân thể trắng nõn là của Bạch Diệp Thanh.
"Ngươi còn phải để ta tự làm những gì nữa đây?" Bạch Diệp Thanh nhìn bộ dạng nhút nhát của Hắc Linh Kiều kia thì buồn chán, lửa giận đã cháy bùng lên.
" Thanh nhi nàng làm gì vậy?" Hắc Linh Kiều vẫn che mặt không dám nhìn.
" Nhìn ta!!!........ Ngươi không biết làm gì tiếp theo sao?" Bạch Diệp Thanh lớn giọng quát nhưng sau đó giọng nói thực sự chán nản.
Bởi vì thanh âm của Bạch Diệp Thanh rất lớn nên Hắc Linh Kiều sợ hãi lập tức buông đôi tay ra, hai mắt liền dán lên thân thể nuột nà trắng nõn của đối phương. Không khí xung quanh căn phòng nóng đến lạ thường, hơn nữa tất cả đồ vật trong phòng đều một màu đỏ lại càng khiến nguyên khí trong người Hắc Linh Kiều như muốn bốc hỏa, đột nhiên Hắc Linh Kiều cảm thấy trên mũi mình có gì đó thực ấm áp, sau đó vài giọt máu nhỏ xuống. Vội vàng Hắc Linh Kiều đưa tay lên mũi, lập tức quệt phải một vệt màu đỏ, nàng hốt hoảng ngước cổ lên, không hiểu tại sao máu mũi lại chảy ra nhiều đến vậy.
Bạch Diệp Thanh nhìn thấy những giọt máu đỏ tươi rơi xuống, sợ hãi lấy một chiếc khăn ở đầu giường nhanh chóng lau máu cho Hắc Linh Kiều, sau đó bóp nhẹ sống mũi để máu ngưng chảy ra. Một hồi lâu sau máu cũng không còn nữa Bạch Diệp Thanh cũng thở phào an tâm, còn Hắc Linh Kiều lúc này mới hồi phục thần trí nhìn Bạch Diệp Thanh xấu hổ.
"Ngươi mệt nhọc rồi thì ngủ đi" Giọng nói của Bạch Diệp Thanh mang theo một tia đau lòng còn lại là tức giận.
Nói xong, Bạch Diệp Thanh nằm xuống ngay cạnh Hắc Linh Kiều đắp chăn muốn ngủ.
Bởi vì khi nãy đầu óc choáng váng cộng thêm cơn buồn ngủ nên Hắc Linh Kiều không nhớ được những gì mình phải làm trong đêm tân hôn, nhưng sau khi đổ máu thì trong đầu chợt nhớ lại lời của đại tỷ dạy nàng. Đêm tân hôn chính là đêm đẹp nhất cuộc đời của một nữ nhân vậy nên việc tiếp theo đó chính là... Hắc Linh Kiều nhớ lại khuôn mặt liền đỏ đến lợi hại, nhìn bộ dạng lạnh lùng của Bạch Diệp Thanh nàng mới nhận ra mình vừa đắc tội lớn.
"Thanh nhi..." Hắc Linh Kiều quay sang muốn ôm Bạch Diệp Thanh.
"Đừng đụng ta, mau ngủ" Bạch Diệp Thanh giọng điệu tức giận đến mức khiến Hắc Linh Kiều thấy sợ hãi.
Xong rồi, kiếp này coi như bỏ.
"Thanh nhi, ta sai rồi, cho ta sửa chữa được không?" Hắc Linh Kiều liên tục kéo Bạch Diệp Thanh quay về phía mình.
" Ngươi vừa hống ta đòi ngủ, ta không muốn phiền ngươi" Bạch Diệp Thanh vẫn tức giận đến mức quay lưng không muốn nhìn thấy người kia.
Mọi lời nói của Hắc Linh Kiều bất chợt trở nên vô nghĩa.
"Máu!!! tại sao lại tiếp tục chảy?" Hắc Linh Kiều bất chợt la lên.
Đúng như dự đoán của Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh vội vàng quay sang khuôn mặt lo lắng đến trắng bệch.
Nhưng đó chỉ là một chiêu trò của Hắc Linh Kiều, ngay khi Bạch Diệp Thanh vừa quay sang, Hắc Linh Kiều liền không để người kia chạy thoát, đôi môi đặt lên đôi môi kia chặn lại, không lâu sau đầu lưỡi cũng cạy mở khuôn miệng người kia, xâm nhập tìm kiếm. Ban đầu biết mình bị lừa Bạch Diệp Thanh giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhưng bị Hắc Linh Kiều giữ chặt nên nàng không thể làm gì khác, cuối cùng cũng phải khuất phục nụ hôn kia.
Bạch Diệp Thanh không còn cự tuyệt nữa mà hoàn toàn đáp lại nụ hôn nồng nàn ấy.
" Bại hoại, dám lừa cả ta" Bạch Diệp Thanh cắn môi dưới của Hắc Linh Kiều tức giận.
Hắc Linh Kiều chỉ dám cười khổ, một hồi sau bỗng nhiên cả hai rơi vào khoảng lặng, nhưng không khí xung quanh theo sắc đỏ mà dần nóng lên, Hắc Linh Kiều nhìn người Bạch Diệp Thanh chỉ còn hai mảnh vải mỏng bên trên và bên dưới, da thịt gần như đã lộ ra hết phần lớn, mặt của cả hai đều đỏ rực như ánh hoàng hôn.
Hôm trước đại tỷ kia ném cho Hắc Linh Kiều một quyển sách, trong đó...trong đó có rất nhiều tư thế, vừa mới lật trang đầu tiên Hắc Linh Kiều đã hoảng loạn khi nhìn thấy bức họa trên sách. Sau đó phải thu hết dũng khí mới có thể đọc những dòng chữ trên đó, càng đọc cơ thể càng rạo rực y hệt như bây giờ. Nhưng cái mà Hắc Linh Kiều bận tâm nhất chính là ở trang cuối cùng có một dòng chữ " Nếu không thể làm đối phương thăng hoa thì đúng là vô dụng :D".
Bạch Diệp Thanh nhìn Hắc Linh Kiều đang suy nghĩ gì đó rất lâu mà không làm gì khác thì thở dài, đêm nay không biết đã phải thở dài bao nhiêu lần rồi.
" Thanh nhi.... Ta....ta có thể..." Hắc Linh Kiều ấp úng.
" Ngươi đã là phu quân của ta bây giờ vẫn còn phải hỏi điều này sao?" Bạch Diệp Thanh ngán ngẩm đáp.
" Nhưng mà ta chưa bao giờ làm việc này, hay là ngươi dạy ta ...." Hắc Linh Kiều lo lắng đến nội thương mất.
" Ngươi đùa ta đấy à?" Bạch Diệp Thanh tức giận nói lớn.
Chính là Bạch Diệp Thanh một lần nữa hết hi vọng với con người kia, đem chăn đắp lên kín đầu muốn đi ngủ.
Không thể tiếp tục như thế này, Hắc Linh Kiều liền chui vào trong chăn tìm kiếm Bạch Diệp Thanh mà ôm lấy nhưng chỉ nhận lại được sự lạnh lùng của người kia.
Trong lúc lộn xộn, đôi tay của Hắc Linh Kiều chạm vào hai khỏa mềm mại trên ngực Bạch Diệp Thanh, đôi tay liền nóng đến sợ, khí nóng lan ra khắp cả cơ thể. Hắc Linh Kiều dùng sức kéo Bạch Diệp Thanh lại mặc người kia chống cự, môi nhanh nhẹn cưỡng hôn người kia, cơ thể của Bạch Diệp Thanh bỗng mềm nhũn ra, bởi vì trên thân, một bàn tay không yên vị mà chạy khắp cơ thể nàng.
Hắc Linh Kiều nhớ lại những gì ghi trong quyển sách đó, từng bước từng bước làm theo.
---------au-------
Chương sau mới H nha 🤭