Bảy ngày trước.
Huấn Sinh may mắn tìm thấy Hắc Linh Kiều trước đoàn quân của Đường Liên Thành, nhìn những vết thương trên người của nàng Huấn Sinh không khỏi xót xa. Một nữ nhân làm sao có thể chịu đựng được những vết chém lớn như này, một vệt dài chéo lưng, trên cổ thì hằn đỏ những vết dây thừng, một bên má vẫn còn rỉ máu, ngoài ra còn vô số những vết thương lớn nhỏ ở khắp thân thể, phải mau chóng đưa nàng về y quán nếu không nàng sẽ không qua khỏi mất.
Nhấc thân thể của Hắc Linh Kiều lên, Huấn Sinh cõng được nàng về, cũng may đây là thân nữ nhi nên cũng không quá nặng, nhờ một người đến y quán khám bệnh giúp mình đỡ nàng xuống trước tiên là phải xử lý vết chém trên lưng trước.
Trịnh Lan sau khi được đưa về hoàng cung, mọi người đều vây quanh giường bệnh của nàng, đợi mãi tiểu công chúa mới tỉnh lại, thật may mắn đại phu nói nàng chỉ là quá sợ hãi nên mới ngất xỉu còn thân thể thì không bị thương tổn gì cả.
Vừa tỉnh dậy nhìn thấy mọi người vây quanh mình, tiểu công chúa liền khóc lớn, nhớ đến mọi thứ vừa xảy ra nàng nắm chặt lấy tay của hoàng huynh run rẩy khóc, một tiểu công chúa hằng ngày năng động, vui vẻ bây giờ khóc đến sưng đỏ cả đôi mắt, sợ rằng mọi chuyện này sẽ khiến nàng bị ám ảnh về sau.
Bởi vì Trịnh Lan còn nhỏ, mọi người không dám gợi lại mọi chuyện vừa xảy ra mặc dù Chu Đế rất muốn biết ai đã cứu mạng nàng. Theo lời Đường Liên Thành, kể lại có một người đến trước đoàn quân của hắn không những thế còn gây ra một vụ thảm sát, những tên bắt cóc đều bị giết một cách rất dã man.
Đêm đến Trịnh Lan vì vẫn còn ám ảnh ngày hôm đó nên đã nói là muốn ngủ cùng hoàng a di.
Tất nhiên Bạch Diệp Thanh ngay lập tức đồng ý, sau khi mọi người trở về phòng của mình, Trịnh Lan liền bám chặt lấy cánh tay của Bạch Diệp Thanh bởi nàng vẫn còn rất sợ hãi. Ôm lấy tiểu công chúa, Bạch Diệp Thanh xoa đầu nàng mong muốn nàng sẽ mau quên được chuyện hôm nay.
" A di, nữ nhân ấy nói nàng biết a di" Trịnh Lan nói nhỏ.
" Nữ nhân nào?" Bạch Diệp Thanh thắc mắc hỏi.
" Một nữ nhân rất tốt bụng, nàng đã giúp Lan Nhi thoát khỏi bọn người xấu. Nàng nói nàng là người quen của a di" Trịnh Lan nhớ lại nữ nhân hôm nay đã cứu mạng mình.
Ở đây ngoài Hắc Linh Kiều ra Bạch Diệp Thanh không quen biết ai có thể thảm sát bọn bắt cóc một cách tàn nhẫn như vậy, nhớ lại lúc còn ở ngoài hoàng cung Hắc Linh Kiều đã ra tay với mấy tên tiểu bạch kiểm không thương tiếc, không lẽ là cô ta. Bạch Diệp Thanh cau mày, mình đối xử như vậy mà cô ta vẫn không màng nguy hiểm để cứu Lan Nhi.
" A di, nữ nhân ấy bị thương rất nặng" Trịnh Lan nắm tay tay của Bạch Diệp Thanh nói, nàng sợ sẽ không thể gặp lại ân nhân nữa.
Vừa nghe xong Bạch Diệp Thanh liền run lên, trong tâm không hiểu sao lại lo lắng đến như vậy, bây giờ chỉ muốn tìm Hắc Linh Kiều ngay lập tức.
Đợi Trịnh Lan ngủ say, Bạch Diệp Thanh từ từ rút cánh tay mình ra, không nghĩ nàng lại ôm mình chặt đến vậy. Ra ngoài, nhìn thấy một cung nữ Bạch Diệp Thanh liền dặn dò trông chừng tiểu công chúa, khi nàng tỉnh lại thì nói rằng mình đi tìm người cứu mạng nàng.
Một mạch Bạch Diệp Thanh thúc ngựa đến y quán, chẳng hiểu sao trong lòng lại nóng như lửa đốt, chỉ muốn gặp Hắc Linh Kiều thật nhanh.Gần đến sáng, Bạch Diệp Thanh cũng tới được y quán, xuống ngựa liền nhanh chóng chạy tới gõ cửa, Huấn Sinh còn đang nghĩ là người dân tới khám bệnh, không nghĩ giờ này Bạch Đế lại ở đây.
" Hắc Linh Kiều có ở đây không?" Bạch Diệp Thanh giọng nói có chút thở gấp hỏi.
Huấn Sinh gật đầu, sau đó để Bạch Diệp Thanh vào nhà, vừa vào đến gian phòng mà Hắc Linh Kiều thường ngủ, Bạch Diệp Thanh liền đứng hình. Cô ta khắp người chỗ nào cũng đều băng bó, thương tổn thật sự rất nặng, thậm chí máu vẫn còn thấm vào tấm băng trắng.
Tinh thần của Bạch Diệp Thanh tự dưng liền suy sụp, nhìn Hắc Linh Kiều như vậy không hiểu sao thật sự rất đau lòng.
" Nếu ta tìm thấy nàng muộn hơn có lẽ nàng đã phải bỏ mạng rồi" Huấn Sinh lắc đầu ngao ngán.
Bạch Diệp Thanh ngồi xuống bên cạnh giường, cảm thấy tội lỗi vô cùng khi đã đổ oan cho Hắc Linh Kiều, không ngờ sau mọi chuyện cô ta vẫn liều mạng đi cứu Lan Nhi.
" Linh Kiều cô nương không còn như năm xưa nữa, nàng đã thay đổi rất nhiều, lần trước cũng là nàng cứu mạng ngươi, lần này cũng vì ngươi không màng nguy hiểm đi cứu Trịnh Lan công chúa, vì ngươi mà lo lắng đi phá hủy hết tất cả vũ khí diệt hồn. Bạch Đế, ngươi cũng không nên nghĩ một con người trước kia làm điều xấu thì mãi mãi xấu xa, Linh Kiều từng nói với ta sau khi Hắc Đạo Hội tan vỡ lý do để nàng sống đó chính là nhị công chúa Bạch Quốc, nàng thỉnh thoảng vẫn lẻn vào hoàng cung ngắm nhìn ngươi. Ta là được tứ linh từ khi khai sinh lập quốc tạo ra để làm người dẫn đường cho những người mang linh thú hồn từ xưa tới nay, biết chữa bệnh chứ không biết gì về tình yêu, Triệu Phương An từng nói với ta tình yêu là làm gì cũng nghĩ tới người kia đầu tiên, không nghĩ tới bản thân mình sẽ ra sao chỉ nghĩ người mình yêu cảm thấy thế nào. Nếu là như vậy Hắc Linh Kiều thật sự rất yêu ngươi Bạch Đế." Huấn Sinh ngồi bên cạnh, nhìn cách Linh Kiều cô nương không tiếc mạng sống vì Bạch Đế, mà Bạch Diệp Thanh lại luôn nghĩ nàng là người xấu xa thì tức giận thay.
" Ban đầu ta mới chỉ gặp tình yêu nam nữ, nhưng trong đời ta từng gặp một nữ đế Thanh Quốc yêu một nữ nhân khác, không màng người đời gièm pha, vượt qua mọi khó khăn để đến với nhau, rồi ta biết được hóa ra giữ nữ nhân với nữ nhân cũng tồn tại tình yêu. Lúc ấy ta mới nhận ra vạn vật đều có thể tồn tại tình yêu, miễn là luôn hướng về nhau thì không thứ gì có thể ngăn cản được" Huấn Sinh lắc đầu nói.
Bạch Diệp Thanh chỉ im lặng ngồi nghe, trong tâm cũng thật yên tĩnh, hóa ra từ trước tới nay đều hiểu nhầm nàng, để rồi nhìn nàng vì mình mà nằm đây không rõ sống chết, một giọt nước mắt lăn xuống. Bạch Diệp Thanh đưa tay nắm lấy bàn tay của Hắc Linh Kiều, nhẹ nhàng xoa xoa, Huấn Sinh nhìn hai nàng cũng không biết nói gì nữa liền đi sang gian phòng của mình nằm.
Cứ như vậy Bạch Diệp Thanh bảy ngày đều ở y quán, giúp đỡ Huấn Sinh chăm sóc Hắc Linh Kiều, ngày ngày thay băng vết thương, đút thuốc cho nàng, nhưng thật lâu Hắc Linh Kiều vẫn chưa tỉnh lại, Bạch Diệp Thanh thật sự rất nóng lòng, sợ rằng mình sẽ không được nói lời xin lỗi lần cuối, sợ rằng sẽ không bù đắp được một người thật lòng với mình.
-------------------------------------------------
Hiện Tại.
Thuốc cuối cùng cũng không còn nóng nữa, Bạch Diệp Thanh cẩn thận đỡ Hắc Linh Kiều dậy tránh để đụng tới miệng vết thương rồi sau đó đưa cho Hắc Linh Kiều chén thuốc nói nàng tỉnh lại rồi thì có thể tự uống, nhưng mà không nghĩ tới Hắc Linh Kiều sẽ giả bộ vết thương tái phát khiến tay không thể cử động.
" Tay ta không dùng được rồi, ngươi có thể giúp ta uống không?" Hắc Linh Kiều cười nham hiểm trong lòng.
Hai chân mày của Bạch Diệp Thanh bỗng nhíu lại, nàng vẫn còn ngượng khi đối mặt trực tiếp với Hắc Linh Kiều, nhưng không còn cách nào khác đành ngồi xuống bên cạnh từ từ cầm chén thuốc đưa gần miệng cho Hắc Linh Kiều,
Một hơi Hắc Linh Kiều đem chén thuốc uống hết sạch, nhưng sau đó liền giả vờ ho sặc sụa, Bạch Diệp Thanh vội vàng đặt chén thuốc xuống bàn, sau đó vuốt nhẹ trước ngực Hắc Linh Kiều, lấy một chiếc khăn nhỏ lau miệng cho người trước mặt. Điều này khiến Hắc Linh Kiều tròn mắt ngỡ ngàng, nàng chăm sóc mình tới mức này sao?
------------------au-----------
Mọi người à hãy bình luận gì đóvề chuyện ấy, đừng hối chap mà :
Cảm ơn vì đã theo dõi