Sau khi tiểu đoàn tử bị Lục Khải Phái tiếp trở về, toàn bộ bữa tối cũng chưa từng giao lại cho Kỳ Dương. Nàng cũng rất kiên nhẫn, sau khi thị nữ bưng lên thức ăn thích hợp cho tiểu hài nhi, nàng quả thực đút từng muỗi một, động tác ôn nhu lại tinh tế.
Lúc này, người trong lòng phiếm toan liền biến thành Kỳ Dương. Nàng trông mong nhìn Lục Khải Phái đi chiếu cố Lục Sanh, chính mình lại tựa như bị vắng vẻ ở bên cạnh một mình dùng bữa, tức khắc nhìn tiểu đoàn tử cũng không còn thấy đáng yêu như lúc trước.
Ánh mắt mang theo ghen tuông thường thường nhìn tới, trong mắt Lục Khải Phái đầy ý cười lại vờ như không biết, như cũ đút cho Lục Sanh.
Nhưng thật ra Lục Sanh tựa hồ như khá nhạy bén với cảm xúc của người khác, không chờ Lục Khải Phái tiếp tục đút xong cơm, nàng bỗng nhiên ôm lấy cái chén nhỏ của mình rồi nói: "Bá phụ ăn cơm, ta sẽ tự mình ăn."
Tiểu đoàn tử nhìn Lục Khải Phái, con ngươi đen láy sáng ngời lộng lẫy, khuôn mặt nhỏ bé nhưng biểu tình lại đứng đắn thật sự.
Lục Khải Phái đối diện với nàng chốc lát, rốt cuộc đưa cái muỗng qua: "Ngươi thật sự có thể tự mình ăn sao?"
Lục Sanh gật gật đầu, dáng vẻ rất là nghiêm túc, sau khi tiếp lấy cái muỗng, phảng phất như muốn chứng minh mình không có nói sai, nàng múc một muỗng "Ngao ô" một ngụm đưa vào trong miệng. Thế nhưng tiểu hài nhi rốt cuộc vẫn là tiểu hài nhi, một muỗng cơm nàng múc có chút nhiều, cái muỗng đưa đến cũng có chút nghiêng, một muỗng cơm cuối cùng hơn phân nửa là rơi xuống vạt áo, làm bẩn một thân xiêm y.
Trong miệng tiểu đoàn tử ngậm cơm, không có nuốt. Nàng cúi đầu nhìn vạt áo chính mình, lại nhìn nhìn cái muỗng trong tay, cuối cùng lại nhìn nhìn Lục Khải Phái đang ôm nàng, bỗng nhiên không biết làm sao.
Vẫn là Kỳ Dương nhìn không được, trước lấy khăn giúp Lục Sanh lau cơm rơi vãi trên vạt áo: "Được rồi, ngoan ngoãn ăn cơm, cũng không phải là chuyện gì to tát."
Lục Khải Phái cũng chưa nói cái gì, Lục Sanh lúc này mới chậm rãi nuốt vào, trở nên có chút nhút nhát, sợ sệt.
Sau khi ăn cơm, động tác của Lục Sanh càng thêm cẩn thận, hai cái đại nhân cũng không có ý định dùng bữa, nhìn nàng một chút lại một chút ăn sạch sẽ thức ăn trong chén nhỏ. Phảng phất như đã hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng nào đó, Lục Sanh phủng cái chén không, trịnh trọng nói với hai người: "Ăn xong rồi."
Lục Khải Phái cười cười, Kỳ Dương lại giơ tay xoa xoa đầu nàng: "Thật ngoan."
Đôi mắt Lục Sanh tức khắc liền sáng lên, nàng nhìn hai người nhấp môi cười, ánh mắt cũng càng thêm thân cận. Có lẽ là vì chưa bao giờ được coi trọng, mỗi một người tỏ ra thân cận nàng, nàng đều sẽ thân cận gấp bội với người ấy.
Đứa nhỏ biểu hiện đơn thuần lại tự nhiên, trong ánh mắt chứa đựng sự thân cận quấn quýt không chút nào là giả, thực dễ dàng làm lòng người tan chảy.
Trong lòng Kỳ Dương lại sinh ra vài phần dao động. Nàng nhìn chằm chằm Lục Sanh một hồi lâu, nhìn đến khi mặt của tiểu đoàn tử đều đỏ, lại muốn trốn vào lồng ngực Lục Khải Phái, lúc này nàng mới quay đầu nói với Chỉ Đinh: "An bài một số thị nữ ở bên người nàng đi. Lại tìm mấy nha hoàn tuổi nhỏ, mấy nhũ mẫu an phận thành thật đi theo nàng, đừng lại để cho nàng một mình chạy loạn trong phủ."
Chỉ Đinh nghe vậy, trong lòng có chút không bình tĩnh, công chúa phủ đương nhiên là không thiếu thị nữ, nha hoàn và nhũ mẫu. Nhưng sau khi an bài cấp Lục Sanh, đại biểu ý nghĩa liền bất đồng, một phương diện là xác định lưu lại nàng, về phương diện khác cũng là gián tiếp thừa nhận thân phận, địa vị của nàng!
Cái này làm cho Chỉ Đinh có chút không tiếp thu được. Nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh mang theo uy hiếp của Kỳ Dương, nàng lại không dám nói thêm cái gì. Nàng không rõ tâm tư của điện hạ, chỉ có thể hơi hơi gục đầu xuống, chậm rãi lên tiếng: "Vâng, ta liền đi an bài."
Kỳ Dương thu hồi ánh mắt, lúc sau cũng không để Lục Sanh ở lâu, thực mau liền mệnh thị nữ ôm nàng đi.
Tiểu bao tử đi rồi, hai người lúc này mới bắt đầu dùng bữa, chỉ là thức ăn trên bàn trải qua mấy phen lăn lộn nên sớm đã nguội lạnh. Không còn cách nào khác, đành phải một lần nữa hâm nóng lại, Kỳ Dương nhìn thức ăn một lần nữa được bưng lên nhưng cũng không có khẩu vị.
Lục Khải Phái cầm lấy chiếc đũa chia thức ăn cho nàng, đồng thời cười nói: "Như thế nào, A Ninh không động đũa, là cũng muốn ta đút sao?"
Kỳ Dương nghe vậy, tức khắc liếc mắt nhìn nàng một cái, liền tính nàng thực sự có tâm tư như vậy, nhưng cũng không có khả năng nói ra vào lúc này, huống chi bên cạnh còn có không ít thị nữ đứng hầu đâu. Công chúa điện hạ tự nhận da mặt mỏng, đành phải tự mình bưng lên chén đũa mà ăn.
Lục Khải Phái thu hết biểu tình nàng vào đáy mắt, trong mắt ý cười thật sâu.
- --
Buổi tối không có việc gì, sau khi rửa mặt, Lục Khải Phái liền dựa vào đầu giường đọc sách, Kỳ Dương thì dựa vào người phò mã mà ngắm.
Kỳ Dương khi nhàn rỗi không có việc gì làm thì luôn thích nhìn chằm chằm Lục Khải Phái. Lúc đầu Lục Khải Phái luôn bị nàng nhìn đến mặt đỏ hoảng hốt, nhưng sau thời gian dài thì cũng thành thói quen. Cho tới bây giờ, nàng thậm chí có thể xem nhẹ ánh mắt người bên cạnh, chuyên tâm dồn toàn bộ tâm tư vào sách.
Sách lật qua một tờ lại một tờ, mãi đến tậm đêm khuya nhưng Kỳ Dương cũng không mở miệng nói cái gì. Lục Khải Phái tính thời gian rồi đóng sách, lại tắt đèn, khi một lần nữa nằm xuống, Kỳ Dương thuần thục lăn vào lòng nàng, đầu ngón tay lại vẽ lung tung ở ngực nàng.
Này tựa hồ là ám chỉ nào đó, Lục Khải Phái duỗi tay bắt được bàn tay đang quấy rối kia, trầm giọng nói: "Ngày mai còn có đại triều hội."
Muốn làm nhưng lại không nói sớm hơn một chút, nàng cũng sẽ không nhất định phải đọc sách.
Kỳ Dương biết nàng hiểu lầm, hừ nhẹ một tiếng: "Nàng nghĩ cái gì đó, ta hai ngày này cũng không có phương tiện."
Lục Khải Phái tựa hồ cũng nghĩ tới, giọng nói vang trong bóng đêm đều lộ ra hai phần thất vọng: "Ừm."
Kỳ Dương muốn cười nhưng lại nhịn xuống, nàng thoát khỏi cái ôm của Lục Khải Phái, đầu ngón tay lại nhẹ chọt trên ngực nàng: "Ta là có việc muốn nói với nàng." Nói xong, nàng dừng một chút, cũng không chờ Lục Khải Phái đáp lại liền nói tiếp: "Ta cảm thấy, dưỡng hài tử tựa hồ cũng rất có ý tứ."
Để tạo thành một gia đình, tựa hồ cuối cùng cũng không thể thiếu hài tử, hai người thành hôn cũng ba năm, sơ tâm không đổi ân ái phi thường. Nhưng cùng lúc đó lại truyền ra tin tức chậm chạp không có con nối dõi, bên ngoài chung quy sinh ra vài phần lời đồn đãi. Các nàng còn trẻ tuổi sẽ không để ý, nhưng thời gian lâu rồi, chưa chắc sẽ không bị quan niệm của thế nhân làm ảnh hưởng, dần dần cũng sẽ cảm thấy bên người thiếu gì đó.
Lục Khải Phái đã sớm tính toán cho tương lai, thậm chí khi Tề bá đưa Lục Sanh tới, nàng cũng rất rõ ràng tâm tư của hắn. Nhưng nàng nghĩ tới Kỳ Dương sẽ có ý niệm nhận Lục Sanh làm con thừa tự, nhưng lại không nghĩ rằng ý niệm này sinh ra nhanh như vậy.
Thật muốn nói cùng Lục Sanh ở chung, hôm nay vẫn là lần đầu tiên a!
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, Lục Khải Phái mở miệng: "Việc này không vội, dưỡng hài tử cũng không dễ dàng như vậy." Nàng nói xong, hơi hơi xoay người nằm nghiêng, hoàn toàn ôm Kỳ Dương vào trong lòng: "Hơn nữa Lục Sanh không thích hợp."
Kỳ Dương từ trong lồng ngực nàng ngẩng đầu lên, ngửi hương hoa mai quen thuộc trên người nàng, hỏi: "Lục Sanh sao lại không thích hợp?"
Đêm nay Kỳ Dương kỳ thật cũng suy nghĩ rất nhiều, muốn để cho Lục Sanh làm con thừa tự, phụ thân của đứa nhỏ mới chính là điều nàng bận tâm nhất. Lục Khải Thành hai đời trước sau đều chết trong tay phu thê các nàng, không đề cập tới kiếp trước, kiếp này Lục Khải Phái cùng Lục Sanh chính là có mối thù giết cha. Mà muốn nuôi lớn nữ nhi kẻ thù, tâm Kỳ Dương không có khả năng lớn đến mức không chút nào để ý, nhưng trẻ con vô tội, nàng lại không thể nhẫn tâm trừ khử.
Nghĩ tới nghĩ lui, dưỡng tại bên người cùng dưỡng ở bên ngoài, kỳ thật khác biệt cũng không lớn. Huống chi chính mình giáo dưỡng hài tử, luôn có thể khiến người càng yên tâm hơn chút, hôm nay xem bản tính Lục Sanh cũng không xấu.
Nhưng Lục Khải Phái nói cũng không phải là những chuyện này, nàng vỗ về lưng Kỳ Dương, chậm rãi nói: "Nàng nhìn khuôn mặt của Lục Sanh xem, sinh ra thật là giống ta, hiện giờ lời đồn đãi vốn đã nổi lên bốn phía, nàng nếu thật nhận làm con thừa tự, còn không biết bên ngoài sẽ đồn những gì."
Kỳ Dương giật mình, không nghĩ tới chuyện nàng phiền não nhất lại là cái này.
Lục Khải Phái lại đem đầu chôn ở cổ nàng rồi cọ cọ, trong thanh âm mơ hồ còn lộ ra một ít ủy khuất: "Nàng và ta có thể không thèm để ý lời đồn đãi, dù sao cũng không phải thật sự. Nhưng tin tức nếu truyền vào trong cung, để cho bệ hạ cùng Thái Tử điện hạ biết được..."
Cha vợ cùng anh vợ mấy năm nay còn nhìn chằm chằm nàng đây, ngày thường phu thê ân ái còn tốt, nếu thực sự có chút gió thổi cỏ lay thì chính là răn dạy lại răn dạy. Lục Khải Phái biết không thể trêu vào, cũng không biết vì sao trọng sinh một hồi, bản thân lại rơi vào cảnh ngộ như thế này?
Kỳ Dương nghe nàng nói xong liền nhịn không được cười, sau khi cười rồi ngẫm lại mới thấy phiền toán. Lời đồn đãi vớ vẩn có thể giết người. Hơn nữa nhìn trong phủ, những người này ngày ngày đều nhìn các nàng phu thê ân ái, nhưng mà ngay cả Chỉ Đinh sau khi nhìn thấy Lục Sanh một khắc kia, đều không tránh khỏi sinh nghi Lục Khải Phái, cũng bài xích Lục Sanh.
Tin tức truyền tới hoàng đế cùng Thái Tử nơi đó, vốn chính là một chuyện phiền toái, huống chi nàng còn trẻ, hiện tại nói thừa tự thật là có chút sớm.
Sau khi nghĩ xong, tâm tư Kỳ Dương hơn phân nửa đều dừng lại, ngược lại hỏi: "Vậy nàng muốn Lục Sanh như thế nào?"
Lục Khải Phái lại trầm mặc trong chốc lát, chợt thở dài nói: "Liền trước dưỡng như vậy đi. Nàng vốn chính là chất nữ của ta, liền lấy thân phận như vậy dưỡng ở trong phủ cũng không có gì quan hệ, nàng nếu thích nàng ấy, thì ở cùng một chỗ với nàng ấy nhiều cũng tốt."
Kỳ thật này vốn là vấn đề thân phận. Tóm lại, các nàng cũng sẽ không có nhi nữ của mình, chỉ cần hạ quyết tâm lưu lại người, thay đổi danh phận hay không đều giống nhau, là Kỳ Dương nghĩ đến quá nhiều. Thậm chí lạnh lùng mà nói, không thay đổi danh phận sẽ càng tốt. Nếu là tương lai Lục Sanh không đứng đắn, các nàng vứt bỏ cũng sẽ dễ dàng hơn, liên lụy đến lợi ích cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Kỳ Dương ngẫm lại cũng là như thế, vì vậy hoàn toàn từ bỏ vấn đề này. Rồi sau đó nàng nghĩ tới gì đó, lại nói: "Ta ngày mai tiến cung một chuyến."
Đề tài chuyển quá nhanh, Lục Khải Phái nhất thời không phản ứng kịp: "Như thế nào, trong cung đã xảy ra chuyện sao?"
Kỳ Dương dựa vào lòng nàng, lắc đầu muộn thanh nói: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là nghe nói hai ngày trước hoàng huynh ban đêm xử lý chính sự, vô ý bị nhiễm phong hàn, ta còn chưa có đi thăm hắn." Nói xong dừng một chút, lại nói: "Thuận tiện cũng thay nàng đi giải thích một chút."
Lục Sanh nhập phủ hơn một tháng, tin tức sớm truyền đến trong cung, hoàng đế cùng Thái Tử gần đây nhìn nàng đều là mặt lạnh. Chỉ là những chuyện này Lục Khải Phái không có nói cho Kỳ Dương, nhưng hôm nay nghe được lời nàng ấy nói, Kỳ Dương làm sao không thể nghĩ đến những chuyện này?
Huống chi nàng xác thật cũng nên tiến cung một chuyến.
Lục Khải Phái nghe xong cũng không có quá nhiều cảm tưởng, đặc biệt là đối với chuyện Thái Tử sinh bệnh. Thật sự ba năm nay, Thái Tử rất hay bị bệnh. Người năm đó nhìn khí thế cường thịnh, kỳ thật sau khi chiến thắng trở về thì đã thiếu hụt thân mình, từ lúc đó mùa đông mỗi năm đều gian nan.
Thi thoảng bị phong hàn là chuyện bình thường, ngẫu nhiên bệnh nặng còn sẽ nằm trên giường, càng hiếm có là hoàng đế không vì vậy mà ghét bỏ Thái Tử.
"Vậy tiến cung đi xem đi, A Ninh cần phải nhớ rõ thay ta nói ngọt nhiều một chút." Lục Khải Phái nhẹ giọng cười nói, sau khi nói xong lại nhớ tới gì đó, nói tiếp: "Ta năm ngoái liền khiến người đi khắp nơi tìm kiếm hỏi thăm danh y, hiện giờ đã tìm được hai vị, chờ mấy ngày nữa người vào kinh, liền tiến cấp Thái Tử điện hạ được không? Nói không chừng sẽ hữu dụng?"
Kỳ Dương đáp ứng một tiếng, tuy có chút lo lắng nhưng nàng vẫn tin tưởng, an tâm nằm trong vòng tay Lục Khải Phái.
Hai người lại nói vài câu, bất tri bất giác liền ngủ rồi.