Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Công Chúa Của Ta Trọng Sinh - Chương 25: Chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao




Kỳ Dương ở biệt viện một đêm, sáng sớm ngày thứ hai mới hồi cung.

Gần đây, tâm tư Kỳ Dương đều đặt ở trên người Lục Khải Phái, nàng nhất thời đã quên ngày tháng, chỉ sau khi Chỉ Đinh nhắc nhở mới nhớ tới hôm nay nên là ngày thi đình. Nàng hồi ức một phen, nhớ tới kỳ thi mùa xuân lần này có hai người đều thanh niên tài tuấn xuất thân nhà nghèo, cũng đều phù hợp yêu cầu chiêu tế của phụ hoàng nàng, hơn nữa tứ hôn công chúa cho Trạng Nguyên lang hoặc là Thám Hoa lang vẫn là một đoạn giai thoại!

Kiếp trước có Lục Khải Phái tỏa sáng rực rỡ, ép cho những người khác cùng khoa tất cả đều ảm đạm không ánh sáng, nhưng hôm nay Kỳ Dương lại sợ đầu óc phụ hoàng nàng nóng lên, lại coi trọng những người khác. Tuy rằng chuyện này có khả năng cực thấp, nhưng vạn nhất nàng cũng không dám mạo hiểm.

Nghĩ đến đây, Kỳ Dương vội vàng trở về cung, thuận tiện mang theo bản vẽ nàng cùng Lục Khải Phái đêm qua đã trù định tốt.

Vào cung, Kỳ Dương tự nhiên sẽ không chạy tới Tuyên Đức Điện, nơi sẽ tổ chức thi đình, trên thực tế toàn bộ kỳ thi đình đều sẽ kéo dài một ngày, hoàng đế cùng chúng thần cũng không có thời gian chờ ở bên trong cả ngày. Cho nên hoàng đế hơn phân nửa cũng chỉ là ngồi non nửa cái canh giờ, sau khi xuất hiện vẫn là trở về Tuyên Thất Điện, nên nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, nên xử lý chính vụ vẫn như cũ xử lý chính vụ.

Kỳ Dương trực tiếp tới Tuyên Thất Điện, sắc trời lúc đó đã không còn sớm, nàng còn tưởng rằng hoàng đế sẽ như trước rảnh rỗi. Ai ngờ mới vừa đi đến trước ngoài điện đã bị người cản lại, người cản chính là tổng quản thái giám Tuyên Thất Trương Kiệm.

Trương Kiệm đối với Kỳ Dương nhưng thật ra cung kính, sau khi đem người ngăn lại liền nói: "Điện hạ xin dừng bước, bệ hạ đang ở trong điện cùng triều thần nghị sự."

Lương Quốc công chúa từ trước đến nay đều không có tiền lệ thảo luận chính sự, phần lớn là sau khi thành hôn, thông qua phò mã mà ảnh hưởng triều cục, vì vậy khi triều thần nghị sự thì công chúa lại không nên lộ diện. Kỳ Dương đương nhiên biết quy củ, cũng sẽ không xông vào, nàng cau mày liền nói: "Ta đây đi về trước, muộn một chút lại đến."

Trương Kiệm cười tủm tỉm, đáp ứng một tiếng rồi khom lưng cung tiễn nàng rời đi.

Chỉ là Kỳ Dương mới vừa xoay người, còn chưa bước đi, nghĩ nghĩ bỗng nhiên lại quay đầu hỏi một câu: "Lâm triều kết thúc đã gần hai cái canh giờ đi, lúc này còn nghị sự, trong triều đã xảy ra đại sự gì sao?"

Trương Kiệm nghe hỏi thì có chút một chần chờ, nghĩ nghĩ vẫn là nhỏ giọng trả lời: "Sáng nay Bắc Cương truyền đến chiến báo, dường như Nhung địch phương bắc lại có dị động. Sau khi lâm triều, bệ hạ liền cùng các vị đại nhân ở trong điện nghị sự, ngay cả hôm nay thi đình cũng không quan tâm."

Này cũng không tính là bí mật gì, đặc biệt là tin tức có liên quan tới chiến báo từ trước đến nay cũng giấu không được, thường thường không cần tới nửa ngày thì cả triều đều biết. Kỳ Dương nghe xong liền hướng Trương Kiệm nói tạ, khi xoay người rời đi lại suy nghĩ: Kiếp trước lúc này Bắc Cương đã phát sinh chiến sự sao? Dường như không có đi. Tuy nhiên, lúc này kiếp trước nàng đang cùng Lục Khải Phái quen biết không lâu, hai người không phải đi du sơn ngoạn thủy thì chính là bàn luận chuyện xưa nay, thật đúng là không quá quan tâm đến chuyện chính sự.

Kỳ Dương mang theo đầy bụng nghi hoặc, nàng mới vừa đi được hai bước, bỗng nhiên liền nghe phía sau cửa điện mở ra "Kẽo kẹt" một tiếng. Nàng lại lần nữa quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy triều thần trong bộ triều phục màu đỏ nối đuôi nhau, sắc mặt tuy không tính là nhẹ nhàng nhưng cũng không thấy nhiều ngưng trọng.

Mấy triều thần nhìn thấy công chúa điện hạ cũng có chút ngoài ý muốn, sôi nổi hành lễ vấn an, rồi sau đó cùng nhau rời đi.

Kỳ Dương thấy vậy liền đợi ở ngoài Tuyên Thất Điện trong chốc lát, quả nhiên liền chờ được Thái Tử đi ra sau đó.

Thái Tử thấy nàng chờ ở ngoài điện cũng có chút ngoài ý muốn, liền chủ động chào đón hỏi: "Hoàng muội sao chờ ở nơi đây?" Hỏi xong thoáng nhìn bản vẽ trong tay nàng, lại có chút bừng tỉnh: "Là đã chọn tốt công chúa phủ rồi sao? Chờ phủ đệ kiến hảo, nếu có cái gì thiếu sót thì liền nói cùng hoàng huynh, không cần khách khí."

Kỳ Dương nghe vậy thì nở nụ cười, mi mắt cong cong bộ dáng thật là đáng yêu: "Đa tạ hoàng huynh, ta mới sẽ không khách khí với ngươi đâu." Nói xong, nàng lại nghiêm mặt hỏi: "Ta là tới cùng phụ hoàng nói về chuyện công chúa phủ, nhưng tới rồi thì bên trong Tuyên Thất Điện còn đang thảo luận chính sự. Trương Kiệm mới vừa cùng ta nói hôm nay Bắc Cương truyền đến chiến báo, hoàng huynh, phía bắc lại đánh nhau rồi sao?"

Thái Tử nghe vậy thì liếc mắt nhìn Trương Kiệm đứng ở bên cạnh, Trương Kiệm kéo căng khuôn mặt trong lòng cũng là cười khổ. Tốt xấu gì cũng chờ hắn đi khỏi rồi hẳn nói a, hắn cũng chưa từng thấy qua Kỳ Dương công chúa bán đứng hắn nhanh như vậy!

Cũng may đây cũng không phải là đại sự gì, nếu là thật sự cơ mật thì Trương Kiệm đương nhiên sẽ không nói với Kỳ Dương. Thái Tử thu hồi ánh mắt, cũng không tiếc cùng muội muội nói hai câu: "Chuyện không đáng ngại, hoàng muội không cần lo lắng, hiện tại Nhung địch chỉ là tập trung hỏa lực ở bắc cảnh mà thôi, cũng không có khai chiến."

Nhưng tập trung hỏa lực còn không phải là điềm báo trước khi khai chiến sao? Kỳ Dương nhíu nhíu mày, lại nghĩ tới kiếp trước, không biết nói cái gì mới tốt.

Thái Tử lại hiểu lầm ý tứ của Kỳ Dương, thấy nàng nhíu mày liền giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, cười nói: "Hoàng muội yên tâm, dù là Bắc Cương có biến cũng đều có tướng sĩ ra sức giết địch, cùng ngươi công chúa không có gì can hệ." Nói xong lại chớp mắt với nàng: "Hoàng muội hiện giờ vội vã kiến phủ, chuyên tâm chuyện này liền được, rốt cuộc sửa sang xong phủ đệ rồi mới có thể bàn tới chuyện khác được a."

Kỳ Dương bị hắn nói dăm ba câu cũng không rảnh lo chiến sự Bắc Cương gì nữa, nàng bất mãn quay đầu đi, lầu bầu nói: "Hoàng huynh vẫn cứ đem ta trêu ghẹo."

Thái Tử liền lại nở nụ cười, biểu tình nhẹ nhàng, nhìn dáng vẻ xác thật không quá đem biến cố Bắc Cương để ở trong lòng.

Hai người đứng ở ngoài điện nói mấy câu liền có nội thị Tuyên Thất Điện tới thông truyền. Mà Thái Tử còn phải vội xử lí chính vụ khác, hai huynh muội chưa nói được mấy câu đã như vậy tạm biệt, Kỳ Dương chợt đi theo nội thị bước vào Tuyên Thất Điện.

- --

Cải biến công chúa phủ cũng không phải rất lớn, hoàng đế thực mau liền cho phép. Nhìn nét bút thanh tú chú giải trên bản vẽ, cũng không cần Kỳ Dương nói thêm cái gì, hoàng đế như thế nào xem không rõ tiểu tâm tư của nàng?

Xử lý xong chính vụ thì hoàng đế trở nên nhàn hạ, để lại Kỳ Dương cùng dùng thiện, lại trêu ghẹo nữ nhi: "Nhanh như vậy liền chọn được người, kim khoa tam giáp có không ít tài tuấn, hoàng nhi không hề nhìn xem?"

Kỳ Dương thực dứt khoát xua xua tay, nói: "Không cần, dù sao cũng sẽ không có người so với nàng đẹp mắt hơn."

Nàng nói vô cùng chắc nịch, cũng không phải lần đầu tiên ở trước mặt hoàng đế nói lên Lục Khải Phái hảo tướng mạo. Hoàng đế nghe xong tuy cảm thấy nàng tâm tính tiểu nữ nhi, xem người chỉ yêu xem mặt, nhưng cùng lúc đó cũng không thể không thừa nhận đối với người chưa từng gặp mặt này có chút tò mò. Người có tài hoa kinh diễm như thế, nếu sinh ra có tướng mạo tốt, quả thật là khiến người ta không thể không thích.

Hoàng đế vì thế nghĩ nghĩ, liền nói: "Tính đến ngày tháng, Lục Khải Phái kia hẳn là đã đến Hàn Lâm Viện đi? Trẫm còn chưa gặp qua hắn, cũng không biết là nhân vật cỡ nào làm người kinh diễm, thế nhưng khiến cho hoàng nhi ngươi như vậy khuynh tâm. Không bằng hôm nay liền triệu hắn vào cung hầu giảng nhìn xem?"

Trong cung thường có người Hàn Lâm Viện canh gác để hầu hoàng đế. Ở Hàn Lâm Viện cũng xem như là công việc béo bở, rốt cuộc có thể lộ diện ở trước mặt hoàng đế, tương lai hơn phân nửa con đường làm quan thông suốt. Mà Lục Khải Phái tính đến hôm nay mới đến Hàn Lâm Viện ba ngày, nếu là thánh thượng triệu vào cung...

Việc này có tốt có xấu. Vừa cho thấy thánh quyến trong người, nhưng mà có lẽ cũng sẽ dẫn tới mọi người ở Hàn Lâm Viện ghen ghét.

Kỳ Dương nhanh chóng ở trong lòng cân nhắc một phen, cảm thấy hôn sự của hai người vẫn là mau chóng định ra mới tốt. Nhưng không đợi nàng gật đầu, liền nghe hoàng đế lại nói: "Thôi, hôm nay còn có thi đình, vẫn là chờ thêm hai ngày nữa nhàn rỗi lại triệu hắn đến đây đi."

Hoàng đế cũng không phải người thích lật lọng, bởi vậy Kỳ Dương nghe được lời này thì hơi kinh ngạc. Nàng ngước mắt nhìn lại, quả nhiên lại đối diện với ánh mắt trêu chọc của hoàng đế, nhất thời chán nản lại không tốt phát tác, chỉ có thể làm nũng tỏ vẻ chính mình bất mãn.

Cung thất thực mau vang lên tiếng cười.

Tiểu công chúa mười sáu tuổi, cũng không cần cưỡng cầu cái gì, cứ để nàng thích những điều nàng thích vậy.

Kỳ thật hoàng đế đã nhớ kỹ Lục Khải Phái người này, cũng biết Kỳ Dương tâm duyệt với nàng, hắn cũng không có ý định chia rẽ đôi tình nhân. Đến nỗi đầu nóng lên đem Kỳ Dương tứ hôn với những người khác, chuyện này càng không thể xảy ra. Kỳ Dương hoàn toàn là nhiều lo lắng, nhưng kiếp trước trải qua tất cả khiến cho nàng không dám phó thác, hoàn toàn tín nhiệm hoàng đế, cho dù hiện giờ hoàng đế đối nàng sủng ái có thêm.

Phụ tử hai người nói giỡn một hồi, rốt cuộc không nhắc lại chuyện của Lục Khải Phái, hết thảy còn phải đợi hoàng đế gặp qua người rồi lại nói.

Đương nhiên, hoàng đế hôm nay nói là bận rộn cũng không phải là cái cớ, thình lình xảy ra quân tình làm hắn cùng các đại thần thương nghị ước chừng nửa ngày. Giữa trưa cùng Kỳ Dương dùng qua ngọ thiện, buổi chiều còn phải tới Tuyên Đức điện lộ mặt trông thấy những môn sinh thiên tử tương lai, cuối cùng lại trở về phê duyệt tấu chương.

Thời gian cả ngày, bị an bài đến rõ ràng.

Kỳ Dương rất có ánh mắt, cũng sẽ không ở Tuyên Thất Điện lâu, sau khi dùng qua ngọ thiện cũng chỉ ở lại một lát liền cáo lui rời đi. Sau giờ ngọ, nàng phái người đến Công Bộ một chuyến, đem bản vẽ hoàng đế phê chuẩn đi ra ngoài, tiếp theo liền chờ khởi công.

Nàng ở trong lòng tính toán một chuyến, cảm thấy công chúa phủ ước chừng hoàn thành sớm hơn hai tháng so với kiếp trước, hôn kỳ nói không chừng cũng có thể bởi vậy mà đến sớm?

Công chúa điện hạ còn không có tứ hôn cũng đã mong chờ được xuất giá, tức khắc tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều, nàng liền không hề rối rắm cái gì đến thi đình hoặc là chiến sự, giữa buổi chiều lại xuất cung. Nàng còn nhớ rõ tối hôm qua đã hẹn Lục Khải Phái, hôm nay đương nhiên không thể lỡ hẹn.

Không khéo trên đường ra cung lại gặp nhóm cống sĩ mới vừa khảo xong thi đình, hàng người bị nội thị dẫn, chắp tay cúi người hướng nàng hành lễ.

Kỳ Dương ngồi ở trên kiệu liễn, ngay cả mặt đều không có lộ. Tuy nhiên từ một đám người con đường phía trước quá hạn, nàng nhưng thật ra bất động thanh sắc quét mắt nhìn mấy người dẫn đầu, phát hiện cùng kiếp trước cũng không khác biệt, chỉ là trong đó thiếu người đã từng đoạt Trạng Nguyên Lục Khải Phái mà thôi.

Không có người kia, cống sĩ đội ngũ tựa hồ đều thiếu bảy phần sáng rọi.

Chỉ liếc mắt một cái, Kỳ Dương liền thiếu hứng thú thu hồi ánh mắt, kiệu liễn cũng nhanh chóng đi qua ở trước mặt mọi người.

Đại đa số người quy củ cúi đầu rũ mắt, cũng không dám nhìn nhiều. Thế nhưng cũng có người lớn mật, mơ hồ phỏng đoán được tâm ý của hoàng đế, liền trộm giương mắt đi xem kiệu liễn công chúa điện hạ dần dần đi xa, trong ánh mắt lộ ra ba phần nóng bỏng.

Nhưng ngay lập tức, sự háo hức này đã bị nội thị ở một bên quát lớn đánh gãy, thanh niên tự cho mình siêu phàm kiêu căng cúi thấp đầu.

Này hết thảy Kỳ Dương cũng không biết, cũng không chút nào để ý. Nàng vội vàng xuất cung, cưỡi xe ngựa lại lần nữa chờ ở ngoài Hàn Lâm Viện, không cần quá lâu đã chờ được người.

Chỉ là cùng hai ngày trước bất đồng chính là, hôm nay khi Lục Khải Phái ra tới lại nhìn qua phá lệ tràn đầy tinh thần. Vì thế khi đám người đi tới trước xe ngựa, Kỳ Dương liền nhấc lên màn xe, cười hỏi nàng: "Thoải mái như vậy, hôm nay chính là có chuyện tốt phát sinh sao?"

Lục Khải Phái đứng ở dưới xe ngẩng đầu nhìn nàng, mặt mày ôn nhuận tươi cười ấm áp, hoảng hốt dường như trút được gánh nặng: "Điện hạ hôm nay lại tới đón ta, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Dương (khiếp sợ): Dường như phò mã của ta học được cách trêu chọc người khác?!

Lục Khải Phái (mặt đỏ): Ngươi nói bậy, ta không có, ta nói đều là lời nói thật!