Biến cố phát sinh ngoài ý muốn, càng đáng sợ chính là hoàng đế và Thái Tử đồng thời bị ám sát trọng thương, dưới tiền đề trung cung bị bỏ trống, lúc này trong hoàng cung cũng không có lấy một người có thể làm chủ sự!
Kỳ Dương nhìn cả người phụ hoàng và hoàng huynh bị thiêu đến cháy đen, trong lòng nhất thời bi thống không thôi, thậm chí cũng không dám tiến lên đụng vào.
Vẫn là Trương Kiệm đánh bạo tiến lên, trước duỗi tay để ở dưới mũi của hoàng đế kiểm tra một chút, cảm giác được còn có chút hơi thở, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bệ hạ còn thở, mau đi thỉnh ngự y." Nói xong, hắn lại đi thử hơi thở của Thái Tử, tuy rằng hắn còn yếu hơn hoàng đế rất nhiều, nhưng vẫn chưa chết, vì thế vội nói tiếp: "Thái Tử điện hạ cũng còn thở, mau mau mau, đưa bệ hạ và điện hạ hồi cung!"
Nghe được hoàng đế và Thái Tử còn sống, Vũ Lâm xung quanh rõ ràng thả lỏng rất nhiều. Bọn họ vốn đang chân tay luống cuống, hiện tại nghe được Trương Kiệm phân phó, có người an bài cũng liền vội không ngừng làm theo.
Vũ Lâm chạy nhanh tìm tới bộ liễn muốn nâng hai người hồi cung, Kỳ Dương theo bản năng liền muốn theo sau, nhưng bị Lục Khải Phái kéo lại: "Điện hạ chờ một lát. Hiện giờ bệ hạ và Thái Tử bị ám sát, trong cung không có người làm chủ, thích khách không có ai điều tra..."
Thật trùng hợp, cơ hồ ngay khi Lục Khải Phái vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đâm thẳng về phía hoàng đế và Thái Tử đang bị trọng thương nằm trên bộ liễn. Mọi người đúng là tâm hoảng ý loạn, khi phòng bị lơi lỏng, hoàn toàn không dự đoán được sau một vụ nổ lớn như vậy lại vẫn còn có người hành thích. Bọn họ nhất thời không phản ứng kịp, dường như là trơ mắt nhìn đao trong tay thích khách chém về phía hoàng đế.
Vẫn là Trương Kiệm, hắn vốn gần với hoàng đế, hắn lúc này dường như không có chút nghĩ ngợi liền bổ nhào đến trên người hoàng đế.
Trường đao đâm vào da thịt, huyết sắc nở rộ, lực đạo một đao này của thích khách cơ hồ đem Trương Kiệm đang che ở trước mặt hoàng đế chém thành hai nửa! Trương Kiệm chợt phun ra một ngụm máu tươi, hoàn toàn gục trên người hoàng đế, trở thành người đầu tiên chết ở trong cung đêm nay.
Mà Trương Kiệm chết hiển nhiên cũng tranh thủ đủ thời gian để Vũ Lâm hoàn hồn, thích khách kia một kích không trúng, lập tức bị Vũ Lâm vây quanh.
Sắc mặt Lục Khải Phái và Kỳ Dương đều vì biến cố này mà đều khó coi, đặc biệt là Lục Khải Phái, nàng mạc danh hoảng hốt vô cùng. Nhưng nàng cũng không kịp nghĩ nhiều mà lập tức che chở cho Kỳ Dương, thuận tay lấy được một thanh trường đao từ Vũ Lâm bên người, liền che chở cho Kỳ Dương đi đến gần bộ liễn.
Hoàng đế và Thái Tử bị bỏng nghiêm trọng, thi thể của Trương Kiệm đè ở trên người hoàng đế sẽ càng khiến cho vết thương thêm nặng. Mặc dù hoàng đế bị thương nặng hôn mê, nhưng hắn lúc này cũng bị ép tới, theo bản năng phát ra tiếng, chỉ là giọng nói của hắn quá nhỏ, người khác đều không có nghe thấy. Vẫn là sau khi Kỳ Dương tới gần thì mới phát hiện, cùng Lục Khải Phái luống cuống tay chân vội dời đi thi thể Trương Kiệm, mới làm hoàng đế dễ chịu một chút.
Vụ ám sất tối nay hiển nhiên không tầm thường, không những đèn rồng được kiểm tra tầng tầng lớp lớp lại còn có thể ấn giấu thuốc súng, mà là tên thích khách liều lĩnh trước mặt cũng không phải hạng xoàng xĩnh. Mấy chục Vũ Lâm vây công, hắn kiên trì hồi lâu, cũng không rơi xuống hạ phong.
Lòng Lục Khải Phái kinh hoàng, nàng giữ chặt Kỳ Dương và dặn dò: "Điện hạ, hiện tại trong cung không có người làm chủ, e là sẽ có người thừa cơ hội này. Còn thỉnh điện hạ hạ lệnh, phong bế cửa cung các nơi, lệnh Vũ Lâm tăng mạnh tuần tra phòng bị, cũng lệnh hậu cung các nơi không thể liên thông với nhau. Vả lại bệ hạ hiện giờ thương thế nguy cấp, không thể giấu giếm được, nên thỉnh trọng thần và tông thất mau chóng vào cung."
Nói xong những việc này, nàng suy nghĩ sau đó lại bổ sung: "Còn có Đông Cung bên kia. Trong Vũ Lâm, nếu có người mà điện hạ tin tưởng thì phái đến bảo vệ Đông Cung, lúc này không thể để cho trưởng tôn tiếp tục xảy ra chuyện!"
Kỳ Dương nghe được nàng một phen dặn dò, lòng hoảng loạn cũng dần dần được trấn định, vội vã tìm người phân phó.
Hiện tại còn chưa bắt được thích khách. Nhưng không hề nghi ngờ, dưới tiền đề hoàng đế và Thái Tử đều bị trọng thương không thể xử lý, trung cung lại không có Hoàng Hậu, lời công chúa điện hạ nói vẫn còn giá trị. Đặc biệt bản thân Kỳ Dương cũng không phải là tiểu công chúa không quyền không thế, nàng thông qua Thái Tử cũng thông qua phò mã, kỳ thật ở trong triều đều có một nhánh thế lực, thậm chí bên trong Vũ Lâm cũng không ít người nghe lệnh nàng.
Trong lúc nhân tâm hết sức hỗn loạn, thống lĩnh Vũ Lâm phụ trách canh gác tối nay vẫn nghe theo Kỳ Dương phân phó. Sự tình được tiến hành đâu vào đấy, nhưng việc cấp bách nhất không phải là tróc nã thích khách, mà là đưa hoàng đế và Thái Tử hồi cung để cứu trị.
Lục Khải Phái cũng biết thương thế của hoàng đế và Thái Tử không thể bị chậm trễ, thấy Kỳ Dương gần như phân phó sự tình xong xuôi, liền nói với nàng: "Điện hạ, nàng trước đưa bệ hạ và Thái Tử điện hạ hồi cung, ta lưu lại nơi này giải quyết tốt hậu quả."
Kỳ Dương thật sâu liếc nhìn nàng một cái, gật đầu nói: "Vậy nơi này liền giao cho phò mã."
Hai người nhìn nhau, Kỳ Dương lập tức dẫn người nâng bộ liễn đi đến cung thất gần nhất, đồng thời vì phòng ngoài ý muốn, lại phái một nhóm nhân mã đến Thái Y Viện tiếp người. Mà Lục Khải Phái lưu lại chỗ này, một mặt nhìn chằm chằm mọi người tróc nã thích khách, một mặt khiến người chú ý động tĩnh bên ngoài cung.
Mười lăm phút sau, thích khách đền tội, nhưng không biết vì sao, Lục Khải Phái luôn cảm giác khi người nọ ngã xuống, ánh mắt hắn nhìn mình có thâm ý khác.
- --
Khi đám người Ngụy Vương nhận được tin tức vào cung, không nói là trần ai lạc định, nhưng ít nhất sự xao động trong cung cũng đã lắng xuống.
Lục Khải Phái không có vượt qua chức phận, sau khi thích khách đền tội, nàng đơn giản giải quyết một hồi tai họa bên ngoài cửa cung, sau đó chạy tới tìm Kỳ Dương, cùng nàng trông coi hoàng đế và Thái Tử đang bị trọng thương.
Kỳ thật, hoàng đế đốt đăng nhưng thương thế vẫn còn nhẹ hơn một chút, bởi vì Thái Tử nhạy bén, nhận thấy có gì đó không ổn thì lập tức nhào tới. Thái Tử thuần hiếu, đem phụ thân hộ ở dưới thân, sau lưng mình lại bị nổ đến máu thịt lẫn lộn. Rồi sau đó, ở Triêu Dương lâu nổi lên lửa lớn, tuy rằng Vũ Lâm mau chóng cứu giá, nhưng Thái Tử đến lúc này cũng chỉ dư lại một hơi cuối cùng.
Ngự y chẩn bệnh đi ra ngoài, trong lòng run sợ bẩm báo với Kỳ Dương: "Thương thế của Thái Tử điện hạ trầm trọng, thứ thần, thứ thần bất lực..."
Sau khi Kỳ Dương nghe xong, huyết sắc trên mặt đột nhiên rút đi, thân mình hơi hoảng gần như không thể đứng vững.
Lục Khải Phái đỡ lấy nàng, gắt gao nắm tay nàng, lại thay nàng hỏi ngự y: "Vậy bệ hạ thì sao? Thương thế bệ hạ có ổn không?"
Đêm nay hoàng đế và trữ quân đồng thời xảy ra chuyện, ngự y cũng nơm nớp lo sợ, nghe hỏi ngay đầu cũng không dám nâng: "Hồi công chúa và phò mã, bệ hạ, thương thế của bệ hạ so với Thái Tử điện hạ thì nhẹ hơn một chút. Nhưng mà bệ hạ lớn tuổi, thân thể hiện giờ có nhiều chỗ bị bỏng, chỉ sợ, chỉ sợ..."
Không cần phải nói tiếp cũng biết, chỉ sợ lúc sau sẽ không phải là lời gì hay.
Tâm Kỳ Dương càng lạnh, nàng nhắm mắt lại nhịn hồi lâu mới không có thất thố thêm một lần nữa, bàn tay nàng nắm tay Lục Khải Phái càng lúc càng chặt, niết đến tay Lục Khải Phái đều có chút đau. Cũng may nàng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, cuối cùng cũng chỉ ách thanh âm nói: "Vô luận như thế nào, phụ hoàng và hoàng huynh của bản cung đều còn sống, bọn họ chỉ cần còn một hơi thở, người Thái Y Viện liền phải hảo hảo trị liệu!"
Giọng nói của nàng trầm thấp mà áp lực, ngự y ngẩng đầu liếc nhìn một cái, lập tức đã bị hàn ý sắc nhọn trong mắt Kỳ Dương làm cho khiếp sợ. Ngự y cúi đầu nói phải, vội vã trở về tiếp tục thay hoàng đế và Thái Tử xử lý vết thương.
Đông Cung, trưởng tôn biết được Triêu Dương lâu xảy ra biến cố, cũng không rảnh lo trong cung còn có nguy hiểm hay không, vội vàng chạy tới.
Ban đêm, hai khắc sau, Ngụy Vương cùng mấy vị công chúa cũng tới rồi. Sau đó là mấy trưởng bối tông thất có uy vọng cao, cuối cùng chính là thừa tướng dẫn mấy vị trọng thần lần lượt đến. Đồng thời, biến cố xảy ra ở Triêu Dương lâu nhanh chóng truyền khắp toàn bộ kinh thành với tốc độ không thể ngăn được.
Ngụy Vương đến, hắn trước tiên gào to náo loạn một hồi, chờ đến khi biết được tình hình thương thế của hoàng đế và Thái Tử thì ngược lại trở nên an tĩnh. Kỳ Dương không rảnh phản ứng hắn, Lục Khải Phái lại chú ý Ngụy Vương vài lần, không khó phát hiện trong mắt hắn chợt sinh ra dã tâm.
Đây cũng không thể tránh được. Trước mắt, hoàng đế và trữ quân bị ám sát trọng thương, mắt thấy liền phải chết, mà trong số các vị hoàng tử còn lại chỉ có một cây đại thụ là hắn, hoàng tôn đồng lứa lại còn nhỏ tuổi... Quốc lại cần một vị quân chủ lớn tuổi quản lý, cục diện trước mắt như vậy, Ngụy Vương đang độ tuổi xuân thấy thế nào cũng đều đáng tin cậy hơn là mấy hoàng tôn tiểu mao đầu. Ngụy Vương cơ hồ cảm giác có một cái bánh nhân thịt khổng lồ trực tiếp nện ở trên trán hắn!
Nếu không phải còn có tông thất và trọng thần ở trong điện nhìn, Ngụy Vương chỉ sợ đều nhịn không được, mừng đến mức cười to ba tiếng.
Nhưng trước mắt lại không có ai phản ứng hắn, rốt cuộc người có thể xuất hiện ở trong cung vào lúc này, ngoại trừ Ngụy Vương liền là mấy người đầu óc mơ hồ không rõ. Tâm tư mọi người tuy rằng cũng có chút nóng nảy, nhưng giờ phút này tất cả đều đặt ở trên người hoàng đế cùng Thái Tử bị ám sát.
Mọi người canh giữ ở bên ngoài điện chờ tin tức của ngự y, một lần chờ chính là chờ đến nửa đêm, người trước tiên tỉnh lại là Thái Tử bị trọng thương.
Trưởng tôn là người đầu tiên chạy vào, Kỳ Dương và Lục Khải Phái theo sát sau đó, rồi sau đó là thừa tướng và vài vị triều thần, cuối cùng mặc kệ là có quan hệ với Thái Tử như thế nào, các hoàng tử và hoàng nữ cũng đều đi theo.
Thái Tử giờ phút này rất thê thảm. Không đề cập đến những thứ khác, sau lưng hắn toàn bộ đều bị nổ và bỏng, hiện giờ cũng chỉ có thể nằm sấp đem miệng vết thương lỏa lồ ra bên ngoài. Miệng vết thương cháy đen dữ tợn đáng sợ vô cùng, thỉnh thoảng còn có từng đợt máu loãng nhè nhẹ chảy xuống, khiến người khác nhìn thấy liền chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Mấy công chúa đứng ở phía sau mơ hồ thoáng nhìn thấy, liền vội không ngừng quay đầu đi, không dám tiếp tục nhìn xem.
Trưởng tôn đã khóc ngã vào trước giường Thái Tử, tiếng khóc của hắn khiến cho Thái Tử suy yếu mở mắt. Nhìn thấy nhi tử, ánh mắt hắn nhu hòa một chút, chợt hơi hơi nghiêng đầu, liền thấy Kỳ Dương hai mắt đỏ bừng.
"Hoàng muội..." Thái Tử nhìn Kỳ Dương, suy yếu nhẹ giọng kêu.
Kỳ Dương nghe được, vội tiến lên hai bước, nửa quỳ đến trước giường, đáp: "Ta ở đây, hoàng huynh có cái gì phân phó, ta đều nghe."
Vết thương Thái Tử trầm trọng, ngự y phía trước đã đứt ngôn bất lực, giờ phút này hắn thanh tỉnh, hơn phân nửa cũng chỉ là hồi quang phản chiếu [1] mà thôi. Trong lòng hắn vẫn còn có chấp niệm, nhưng lại suy yếu đến mức nói mấy câu cũng đều phải cố hết sức: "Hoàng muội, thật tốt, ta đem, ta đem A Tề giao thác cho ngươi."
[1] Hồi quang phản chiếu: Hồi quang phản chiếu là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong. Hiện tượng này được ví với hình ảnh ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng.
Vừa mở miệng chính là ủy thác, đến nỗi không ủy thác cho hoàng đế, ước chừng hắn cũng biết trước kia có một hồi nổ mạnh cháy lớn, tình trạng của hoàng đế tất nhiên sẽ không thể tốt hơn. Mà ngoại trừ hoàng đế ra, Thái Tử đối với Lục Khải Phái lại kiêng kị, nhưng người trong lòng hắn tín nhiệm nhất vẫn là Kỳ Dương.
Kỳ Dương nghe vậy rốt cuộc nhịn không được, nước mắt lại rơi xuống, nàng một bên gạt lệ một bên đáp: "Ta đều nghe theo hoàng huynh. Hoàng huynh yên tâm, ngươi lúc trước đối đãi ta như thế nào, ta tương lai sẽ đối đãi A Tề như vậy, tất sẽ không cô phụ ngươi giao phó!"
Thái Tử nghe vậy thì thần sắc buông lỏng, kéo theo hơi thở thoáng chốc nhẹ nhõm hơn phân nửa, bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt hắn xám lại.
Kỳ Dương thấy rất là sốt ruột, trưởng tôn càng nhịn không được khóc rống. Thái Tử cuối cùng duỗi tay sờ sờ đầu của nhi tử, nhẹ giọng nói với hắn: "A Tề, lúc trước, lúc trước vi phụ đã nói với ngươi, những lời đó, ngươi đều phải nhớ kỹ."
Mấy tháng nay, Thái Tử thân cận cùng trưởng tôn, thực sự dạy dỗ hắn không ít, cùng hắn nói qua càng là nhiều đếm không xuể. Trưởng tôn lúc này trong đầu lộn xộn, cũng không biết hắn chỉ chính là câu nào, nhưng những gì phụ thân dạy dỗ hắn đều sẽ ghi tạc trong lòng, vì thế vội vàng gật đầu: "Phụ vương yên tâm, những gì ngài dạy bảo, nhi tử đều nhớ rõ!"
Được một câu hứa hẹn như vậy, cũng không biết Thái Tử có yên lòng hay không, hắn thở dài một tiếng, sau đó đột ngột qua đời.