Kỳ Dương đã nhiều lần nói rằng muốn nhìn Lục Khải Phái mặc nữ trang, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên nàng đáp lại rõ ràng như vậy. Bởi vì dĩ vãng, Lục Khải Phái cho dù nhìn qua vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng vẫn luôn căng chặt.
Mà hiện giờ Tạ Viễn đã chết, uy hiếp lớn nhất đè ở đỉnh đầu hai người đã không còn, cả người Lục Khải Phái dường như đều trở nên thả lỏng.
Kỳ Dương lại có chút kinh hỉ bởi vì câu trả lời ngoài ý liệu này, thậm chí đều không muốn đi nhìn cái gì hội đèn lồng, theo lời nàng nói: "Thượng Nguyên hằng năm đều có hội đèn lồng, nào có quan trọng bằng xem A Phái đổi y phục?"
Lục Khải Phái nghe xong lại cảm thấy buồn cười, duỗi tay nhẹ vuốt ve gò má nàng: "Điện hạ lời này sai rồi. Thượng Nguyên hội đèn lồng mỗi năm mới có một lần, sau này nếu nàng muốn nhìn ta mặc nữ trang, chúng ta vẫn còn có cả đời, ngày ngày đều có thể xem, sao lại sốt ruột như vậy?"
Kỳ thật, hai người cũng không cần cố sức thuyết phục đối phương, trong khi hai người liếc mắt đưa tình, cửa phòng đang đóng chặt lại bị đẩy ra, một cái đầu đen nho nhỏ dò xét tiến vào. Lục Sanh nhìn xung quanh không thấy dị thường, liền vui sướng đẩy cửa ra rồi chạy vào, trong tay còn cầm theo hoa đăng hình thỏ do Lục Khải Phái tự làm: "Điện hạ, bá phụ, trời sắp tối rồi, chúng ta ra ngoài đi."
Có trời mới biết tiểu gia hỏa trông mong hội đèn lồng bao lâu, hôm nay nàng càng là đợi từ khi rời giường cho tới khi trời tối. Cuối cùng sắc trời bắt đầu trở tối, nàng mang theo đăng cao hứng phấn chấn chạy tới tìm người, đôi mắt trông mong lại khẩn thiết nhìn hai nàng.
Lục Khải Phái thấy thế không khỏi mỉm cười, lại chớp chớp mắt với Kỳ Dương, không tiếng động biểu đạt: Xem, A Sanh đều tới tìm nàng, nàng nếu là dám nói không đi, nàng có tin tiểu hài nhi một giây sau là có thể khóc cho nàng xem hay không?
Kỳ Dương hoàn mỹ tiếp thu ánh mắt Lục Khải Phái, mạc danh có chút nhụt chí, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra đào hoa đăng của mình rồi bất đắc dĩ nói: "Đi thôi đi thôi, chúng ta hiện tại liền ra cửa." Đi sớm cũng có thể quay về sớm.
Lục Sanh hoàn toàn không ý thức được chính mình phá hủy cái gì, nghe vậy tức khắc vui mừng khôn xiết, một tay dẫn theo đăng, một tay túm chặt bào chân Lục Khải Phái rồi rời đi. Cuối cùng, nàng tất nhiên là bị cản lại, chờ hai người thay đổi xiêm y đi ra bên ngoài, lúc này mới có thể ra cửa.
Thượng Nguyên hội đèn lồng thường có nhiều người tới, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đi ra ngoài cũng cố ý mang theo nhiều người hầu.
Một nhà ba người cũng không có ngồi xe, hiếm thấy đi bộ ra cửa. Mà những người có thể sống bên cạnh công chúa phủ, ngoại trừ hoàng thất tông thân thì đó là quan to hiển quý, vì vậy khi ba người vừa ra khỏi cửa, liền có thể nhìn thấy những chiếc hoa đăng tinh xảo được treo ở bên ngoài mỗi nhà. Có cái được Tương Tác Giám tỉ mỉ chế tác, cũng có cái được gia đình hiển quý đặc biệt mua, những vật tranh kỳ khoe sắc đều phi phàm. Ngược lại là đào hoa đăng bên ngoài công chúa phủ, năm này qua năm khác vẫn không hề thay đổi, có vẻ quá mức bình phàm.
Lục Sanh còn chưa đi ra khỏi phố mà đã bị hoa đăng các nhà làm cho mê mắt, Kỳ Dương nhìn tiểu hài nhi ngạc nhiên thì cố ý hỏi nàng: "A Sanh, những hoa đăng này đẹp sao?"
Tiểu đoàn tử thành thật gật đầu: "Đẹp, đều đẹp."
Ánh mắt Kỳ Dương vừa chuyển, cố ý đùa nàng: "Vậy A Sanh lấy hoa đăng hình thỏ tới đổi, được không?"
Ai ngờ Lục Sanh nghe xong thì lập tức cảnh giác, ôm hoa đăng của nàng, vội lắc đầu không ngừng: "Không đổi không đổi, A Sanh mới không đổi đâu!"
Kỳ Dương bị dáng vẻ nàng khẩn trương lại bảo hộ làm cho buồn cười, thường thường mở miệng trêu chọc hai câu, tiểu hài nhi đều sẽ nghĩ đó là thật. Lời nói của trẻ con khiến cho nhiều người bật cười, vì thế đoàn người tiếp tục đi về phía trước trong tiếng cười nói vui vẻ.
Kỳ thật, những hoa đăng treo bên ngoài các nhà trên phố này tuy rằng đều rất tinh xảo, nhưng sự náo nhiệt chân chính của hội đèn lồng vẫn còn cách xa nơi này. Ba người rời khỏi khu phố của người phú quý, rẽ vào con đường chính, thế giới đã trở nên xa lạ và rực rỡ hơn nhiều.
Kỳ thật, Lục Sanh ồn áo đi ra cửa khi trời còn sớm, sắc trời bên ngoài lúc này cũng chỉ mới vừa tối. Nhưng tuy là như thế, đèn đuốc ở khắp nơi đã được thắp sáng lên, ngoại trừ những chiếc đèn được treo dưới hiên hai bên đường, trên đường phố cũng kéo ra những sợi dây sang ngang, dùng để treo hoa đăng đơn giản nhất, nào là: hoa sen đăng, hạch đào đăng, bông tuyết đăng, từng cái được bày ra rồi thắp lên, khiến cho cả con phố đều rực sáng.
Đầu năm nay, bá tánh cũng không thể vui chơi giải trí khi trời tối, công tử ca nhà phú quý còn có thể đi đến những làng chơi, người bình thường vì muốn tiết kiệm dầu thắp, thậm chí trời tối liền nghỉ ngơi. Hơn nữa trong thành còn có lệnh cấm đi lại ban đêm, cho nên càng ít có cơ hội vui chơi lúc đêm khuya.
Thượng Nguyên hội đèn lồng là cơ hội hiếm có này, bắt đầu từ mùng mười ba tháng giêng, trong thành liền sẽ bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm, ba ngày liên tiếp đều sẽ tha hồ vui chơi. Cũng chỉ có một ngày Thượng Nguyên này, quan phủ sẽ bỏ vốn để treo đầy hoa đăng trên đường, chiếu sáng toàn bộ đường phố hệt như ban ngày. Sau đó, còn có hoàng đế tự mình lên lầu xem đăng, vì dân cầu phúc cũng cùng dân vui mừng, càng là khiến không khí Thượng Nguyên hội đèn lồng được đẩy đến đỉnh điểm.
Mọi người sẽ náo nhiệt liên tục suốt đêm, chờ đến khi Thượng Nguyên Tiêu qua đi, bình minh lên và ngọn đèn dầu được dập tắt, những chiếc hoa đăng cũng sẽ nghênh đón kết cục của chúng nó. Sau khi đốt đèn, Thượng Nguyên Tết hoa đăng cũng xem như là hoàn toàn kết thúc.
Thế nhưng đó là kết cục, hiện tại lại vẫn phải bắt đầu.
- --
Thượng Nguyên Tiêu, phố xá quả nhiên náo nhiệt phi phàm, hơn nữa thời gian càng muộn, dòng người trên đường càng nhiều. Khi ba người Lục Khải Phái đi sâu vào khu buôn bán, tất cả người hầu vốn đi theo sau ba người cũng tiến lên, gắt gao che chở các nàng ngăn cách với dòng người xung quanh.
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái cũng không cảm thấy mất hứng, hai người tản bộ đi ở trên đường, bên cạnh là đám người không ngừng đi qua, thỉnh thoảng dưới chân còn có hài đồng vui cười chạy qua. Hai bên đường phố toàn là người bán rong, phần lớn là bán hoa đăng, thỉnh thoảng cũng sẽ có người bán chút món đồ khác, ví như túi thơm, mặt nạ và một vài thứ linh tinh vụn vặt khác.
Hoa đăng của những người bán hàng rong không có gì để xem, phần lớn đều do các chủ sạp tự mình làm, làm tốt một chút còn tính là tinh xảo, kém một chút thì miễn cưỡng xem. Đừng nói là so sánh tay nghề với những thợ thủ công của Tương Tác Giám, ngay cả hai cái hoa đăng Lục Khải Phái tự làm cũng còn tốt hơn không chỉ một bậc.
Ánh mắt Kỳ Dương lại bị mặt nạ của một quầy hàng nhỏ thu hút, nàng tiến đến gần, người bán rong vừa thấy trang phục và khí thế của nàng liền biết người tới là quý nhân, vội ân tình tiếp đón không ngừng. Kỳ Dương lại không để ý tới hắn, ánh mắt đảo qua liền cầm lấy một chiếc mặt nạ. Cái mặt nạ có hình mặt mgười, cũng không biết là vị thần minh nào, khuôn mặt đen như mực thậm chí còn giận dữ mở to hai mắt, khiến cho người nhìn thấy khá sợ hãi.
Cũng không biết vì sao Kỳ Dương lại chọn cái này, nàng cầm lấy rồi tỉ mỉ nhìn nó, rất là vừa lòng, xoay người liền mang lên mặt Lục Khải Phái.
Dung nhan như ngọc tức khắc bị mặt nạ dữ tợn thay thế, Lục Sanh oa ở trong lòng Lục Khải Phái ngẩng đầu nhìn thấy, liền bị dáng vẻ của mặt nạ làm cho hoảng sợ, bịt miệng suýt thì khóc ra, quả thực ủy khuất vô cùng.
Lục Khải Phái vội lên tiếng dỗ tiểu hài nhi hai câu, lại lo rằng tiếp tục sẽ khiến nàng sợ hãi, cho nên duỗi tay chuẩn bị gỡ mặt nạ xuống.
Ai ngờ tay mới vừa nâng lên đã bị Kỳ Dương đè lại: "Mang, không được gỡ xuống."
Lục Khải Phái nghe lời dừng lại động tác, lại khó hiểu nói: "Vì cái gì? Mặt nạ này khó coi như vậy, dọa đến A Sanh."
Kỳ Dương nghe vậy ánh mắt lập loè một chút, lại nói: "Nào có khó coi? Mặt nạ ta chọn đều đẹp! A Sanh chỉ là chưa thấy qua, xem nhiều một chút thì cũng sẽ quen." Nàng nói xong, còn hỏi Lục Sanh: "A Sanh ngươi nói đúng sao?"
Bé ngoan Lục Sanh có thể làm sao bây giờ? Nàng đương nhiên chỉ có thể gật đầu, quả thực không thể ép dạ cầu toàn hơn nữa.
Lục Khải Phái hơi giật mình trước hành động này của nàng, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn ánh mắt lấp lánh của Kỳ Dương, dường như minh bạch cái gì. Nàng nhấp môi nhịn cười, vừa lúc mượn mặt nạ che đậy ý cười giấu trong mắt, nói: "Như vậy sao? Vậy ta đây cũng vì A Ninh chọn một cái đi."
Kỳ Dương kỳ thật không có cự tuyệt, nàng nhìn Lục Khải Phái chọn một cái mặt nạ thần minh màu trắng có vẻ nữ tính, tự tay cùng nàng mang lên. Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy vừa lòng. Lúc này Lục Sanh túm túm ống tay áo Lục Khải Phái, nhỏ giọng yêu cầu: "A Sanh cũng muốn!"
Người bán rong rất có ánh mắt, nghe vậy thì lập tức nói: "Công tử, phu nhân, nơi này của tiểu nhân có chút mặt nạ nhỏ."
Hai người nghe vậy thì nhìn lại, quả nhiên liền thấy người bán rong lại lấy ra một chồng mặt nạ từ dưới sạp. Chỉ có điều, lúc này lại không phải là thần minh, mà là mấy động vật nhỏ nhỏ, giống lão hổ, hồ ly, con thỏ cũng đều có, nhưng nó được làm thủ công nên cũng chỉ tầm thường.
Lục Sanh không bắt bẻ, liếc mắt một cái liền nhìn trúng mặt nạ con thỏ, ánh mắt rất là trông mong.
Kỳ Dương tất nhiên mua cho nàng, đeo cái mặt nhỏ lên cho Lục Sanh, nhưng mà cái mặt nạ vẫn còn có chút lớn với nàng, Kỳ Dương còn nói thầm một câu: "A Sanh thật là, sau khi dưỡng thỏ, dường như hận bản thân không thể biến thành con thỏ."
Lục Sanh hoàn toàn không thèm để ý Kỳ Dương phun tào, nàng cầm cái mặt nạ nhỏ trên mặt bằng cả hai tay, ngay cả hoa đăng thỏ cũng đều giao cho Lục Khải Phái cầm theo.
Ba người mang mặt nạ lên rồi tiếp tục đi dạo phố, lúc này thật tốt, có mặt nạ che khuất tầm nhìn của mọi người, ánh mắt đổ dồn lên một nhà các nàng cuối cùng cũng không còn nhiều như vậy. Không sai, Kỳ Dương sở dĩ cảm thấy hứng thú với món đồ kia, còn cố ý chọn cái xấu nhất cho Lục Khải Phái, chính là bởi vì nàng sinh ra quá đẹp, lúc nãy luôn có cô nương nhìn đến nàng!
Đây là điều không thể tránh khỏi, Thượng Nguyên hội đèn lồng đặc biệt náo nhiệt, nhất là nam nữ trẻ tuổi càng sẽ không bỏ qua sự náo nhiệt của hội đèn lồng. Người nhiều, ánh mắt cũng nhiều hơn, các cô nương ngày thường không dám nhìn thẳng nam tử cũng mạnh dạn nhìn khắp nơi.
Để cho người nhìn cũng không có chuyện gì, nhưng mà công chúa điện hạ keo kiệt, chẳng hề muốn phò mã nhà mình bị người khác dòm ngó.
Lục Khải Phái đã nhìn ra, cho nên biết nghe lời mang lên mặt nạ. Nhưng cùng lúc đó, nàng cũng mẫn cảm khi ánh mắt của người khác dừng trên người Kỳ Dương, vì thế cũng thuận thế muốn Kỳ Dương mang mặt nạ. Chỉ có Lục Sanh cái gì cũng không biết, tiểu hài nhi không biết gì mà chỉ góp náo nhiệt, không bao lâu đã bị mặt nạ làm cho oi bức vô cùng, nhưng lại lưu luyến tháo xuống.
Hiện tại, hai người xem như rất vừa lòng, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra tiểu tâm tư ẩn giấu của mình, vì thế cũng có thể tiếp tục đi dạo phố.
Đoàn người đi dọc theo đường lớn Chu Tước, dần dần đi tới trung tâm thành, xa xa liền có thể nhìn thấy những tòa cao treo đăng chót vót. Ở tầng dưới chót là hoa đăng hình vuông hoặc tròn tầm thường, đến trung gian thì có hoa sen đăng, cá vàng đăng, tú cầu đăng, đến nơi cao nhất chính là vài chiếc lưu ly đăng, chúng được làm tinh xảo, không hề thua kém tay nghề thợ thủ công của Tương Tác Giám.
Thế nhưng so với những lưu ly đăng ở đỉnh cao nhất, chợt liếc mắt nhìn lại vẫn là cái hải đăng cao chừng ba người này bắt mắt nhất. Lục Sanh trước hết đã bị hấp dẫn ánh mắt, nhìn hải đăng cao cao kia mà không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Dưới hải đăng cũng có nhiều người, còn có ca vũ, xiếc ảo thuật, gánh hát bán nghệ, bốn phía rộn rã tiếng chiêng, tiếng trống vang trời náo nhiệt không thôi.
Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương kỳ thật không thèm để ý đến vài toà hải đăng này, nhưng mà muốn xem náo nhiệt thì hiển nhiên vẫn là phải đi đến bên kia. May mà các nàng có người hầu mở đường, một đường đi đến cũng còn dễ dàng, cho đến khi đi đến dưới hải đăng thì các nàng bị một gia đinh ngăn lại, cười hỏi các nàng có muốn đoán đố đèn [1] hay không?
[1] Đố đèn: Một trò chơi truyền thống của Trung Quốc. Các câu đố sẽ được dán lên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán lên tường.
Vài toà hải đăng này tất nhiên là có chủ nhân, đều không phải là triều đình bỏ vốn mà do mấy nhà phú thương ở kinh thành liên hợp gây ra động tĩnh trong ngày Tết Thượng Nguyên. Nhưng mà từ trên đỉnh đèn lồng đều có chuẩn bị, đến mỗi tầng còn có đố đèn, giữa mấy nhà đâu đâu cũng đều tương đối. Nếu có người có thể quá quan trảm tướng, thắng đố đèn từ tầng dưới cùng đến đỉnh của đèn lồng, đó sẽ là chuyện trọng đại thu hút ánh mắt của mọi người.
Tất nhiên, chủ nhân của hải đăng cũng không sợ bị người đoán trúng thắng đến tận đỉnh đèn lồng, bởi vì mỗi lần bọn họ chuẩn bị đều không chỉ có một cái đèn lồng, có thể trong quá trình này nghênh đón nhân khí mới là quan trọng nhất.
Đương nhiên, nếu trước khi Thượng Nguyên hội đèn lồng kết thúc, tất cả đèn lồng đều bị người thắng mất, vậy thì mất mặt cũng không lời gì để nói.
Lúc này, Lục Khải Phái các nàng bị gia đinh chặn đường tương mời, cũng mặc kệ đối phương vì sao nhìn trúng và mời các nàng, nàng chỉ nhìn tòa hải đăng cao cao, lại quay đầu hỏi Kỳ Dương: "A Ninh muốn chơi sao?"
Kỳ Dương một bên kéo cánh tay nàng, một bên chỉ vào đèn lồng trên đỉnh hải đăng, kiêu căng nói: "Nếu phải chơi, ta liền muốn cái tốt nhất!"
Lục Khải Phái cười, âm thanh mang theo sủng nịch từ sau mặt nạ truyền đến: "Tất nhiên là nghe theo nàng."
Gia đinh cũng không cảm thấy mạo phạm, hắn cười ngâm ngâm dẫn đoàn người đi đến dưới hải đăng.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (ghen): Mang mặt nạ đi, người của bản công chúa cũng không thể để cho người khác nhìn thấy!
Lục Khải Phái (đồng cảm như bản thân mình cũng bị): Tới, điện hạ, khối mặt nạ này vừa lúc hợp với nàng.
Lục Sanh (mù quáng kích động): Ta cũng muốn, ta cũng muốn!!!
Kỳ Dương (ghét bỏ): Đi đi đi, tiểu bóng đèn, thật là cái gì náo nhiệt ngươi cũng đều muốn tham gia.