Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Công Chúa Của Ta Trọng Sinh - Chương 123: Trừ Tịch Gia Yến




Công chúa phủ năm trước đã bố trí phủ đệ đâu vào đấy, cũng chuẩn bị tốt tất cả sự vụ để ăn Tết, nhưng kỳ thật hai vị chủ nhân lại không có ở trong phủ trong đêm trừ tịch.

Khi trừ tịch, trong cung có gia yến, dựa theo lệ thường sẽ ầm ĩ đến khuya, năm ngoái hai người trực tiếp ngủ lại ở Cảnh Thần cung.

Dĩ vãng, trong nhà Lục Khải Phái cũng không có thân nhân, ngày Tết tham gia chút náo nhiệt thì cũng không sao, nhưng mà năm nay trong phủ có thêm Lục Sanh, Tết nhất lại muốn lưu một mình nàng ở trong phủ, vẫn là làm lòng người có nhiều băn khoăn lo lắng. Kỳ Dương cuối cùng suy nghĩ, đơn giản để lại Chỉ Đinh, nàng ấy rất thân cận với tiểu hài nhi, làm nàng ấy bồi tiểu hài nhi ăn tết cũng không đến mức quá cô đơn.

Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương đều không nghĩ đến việc dẫn Lục Sanh vào cung, bởi vì các nàng đều rõ ràng như vậy không thích hợp. Cũng may Lục Sanh cũng xem như hiểu chuyện, vẫn chưa nháo muốn đi cùng hai người, tiểu hài nhi được Chỉ Đinh ôm, ra cửa tới tiễn các nàng.

"Trở về đi, bên ngoài trời lạnh." Kỳ Dương dứt lời rồi phất phất tay, liền buông xuống màn xe.

Lục Sanh cũng không quá minh bạch ý nghĩa của việc ăn Tết, đối với chuyện một lần nữa tiễn hai người rời đi cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt. Ngược lại là tiếng pháo trúc thường thường vang lên trên đường càng hấp dẫn sự chú ý của nàng, sau khi nhìn theo xe ngựa của công chúa phủ đi xa, nàng lập tức đã bị tiếng pháo trúc hấp dẫn.

Chỉ Đinh không có nhận thấy được điểm này, nàng sờ sờ đầu Lục Sanh, ôm tiểu hài nhi trở về công chúa phủ.

Ngồi trên xe ngựa đi được một khoảng xa, Kỳ Dương đang nói chuyện với Lục Khải Phái: "Thân thể phụ hoàng không thể so với lúc trước, chỉ sợ không thể sống quá thọ. Đêm nay chúng ta cũng đừng theo chân bọn họ làm bậy, phụ hoàng nếu đã đi rồi, chúng ta liền ra cung vậy."

Lục Khải Phái nghe vậy thì không khỏi cười, hỏi nàng: "Nàng không yên lòng Lục Sanh như vậy sao?"

Kỳ Dương thừa nhận lời này, lại nói: "Trừ tịch gia yến năm nay chỉ sợ cũng không thú vị. Thiếu tam gia Tề Vương, Sở Vương, Ngô Vương, dư lại Ngụy Vương hiện tại đã trở thành chim cút. Còn có thể ngoi đầu ở gia yến, đơn giản chính là những tỷ muội đó của ta. Nàng cũng không phải không biết tình tính của các nàng, không có việc gì cũng sẽ nói hai câu ghen tỵ, Nam Bình còn đặc biệt thích bắt lỗi."

Huynh đệ tỷ muội sốt ruột như vậy, vì cái gì Tết nhất còn một hai phải ở bên các nàng chứ? Là tiểu đoàn tử không đáng yêu, vẫn là con thỏ không vui hay sao? Về nhà ôm Lục Sanh đón giao thừa không tốt sao?

Lục Khải Phái kỳ thật chưa bao giờ cảm thấy cung yến vui vẻ, dĩ vãng khi chư vương còn ở, bọn họ cũng giấu đi lưỡi dao đối chọi gay gắt. Hiện tại chư vương chỉ còn lại có Ngụy Vương, ước chừng có thể bớt phiền phức một chút, nhưng gia yến năm nay so với gia yến năm rồi hẳn là quạnh quẽ rất nhiều.

Hai người nói chuyện, xe ngựa thực mau đã tới cửa cung, vào cửa cung thì phải đổi sang ngồi bộ liễn.

Trùng hợp, hai người đụng phải phu thê Nam Bình. Phò mã Nam Bình không tỏ vẻ gì, cũng không ngại Thu Thú lúc trước bị Lục Khải Phái chiếm hết nổi bật, còn thân thiện gật đầu với hai người. Nhưng mà Nam Bình bất đồng, nàng "hừ" một tiếng về phía Kỳ Dương, nàng vốn đang nắm tay hai đứa nhỏ, hiện tại đại nhi tử trực tiếp nhét vào trong lòng phò mã, nàng tự mình bế lên tiểu nữ nhi rồi đổi sang ngồi bộ liễn.

Không sai, Nam Bình nhi nữ song toàn. Sau khi thua kém Kỳ Dương những phương diện khác, nàng rốt cuộc tìm được ưu thế của mình: nhi nữ! Ai bảo Kỳ Dương thành hôn bốn năm mà còn không có con đây, hiện tại xem nàng nhi nữ song toàn hẳn là hâm mộ hỏng rồi?

Nam Bình ôm nữ nhi, đắc ý dào dạt rời đi, phò mã bất đắc dĩ ôm nhi tử đuổi theo.

Kỳ Dương nhìn dáng vẻ Nam Bình đắc ý quả thực dở khóc dở cười, sau khi kéo ống tay áo Lục Khải Phái chuyển sang ngồi bộ liễn, nàng rốt cuộc nhịn không được nói thầm: "Nàng nói Nam Bình rốt cuộc nghĩ như thế nào, suốt ngày cùng ta so mấy cái này, thú vị lắm sao?"

Lục Khải Phái lại sờ sờ tóc mai bên tai nàng, hỏi nàng: "Không có nhi nữ, điện hạ sẽ tiếc nuối sao?"

Kỳ Dương nghe vậy thì hơi giật mình, chợt nhíu mày nói: "Nàng nghĩ chuyện này để làm gì? Lại nói chúng ta hiện tại có Lục Sanh, không phải khá tốt sao?" Nàng nói, đè thấp thanh âm: "Nữ nhân sinh con không dễ, mẫu phi của hai hoàng muội ta đều mất trong lúc sinh, ta không muốn lấy mệnh đi vật lộn đâu."

Đây là lời nói thật, nhưng nếu thiếu niên năm đó nàng ái mộ không thân là nữ nhi, nàng cũng sẽ nguyện ý vì nàng ấy sinh nhi dục nữ.

Lục Khải Phái không dây dưa vấn đề này thêm, trong lòng nàng lại đang tính toán chờ sau khi Tạ Viễn chết, nên xử trí những thế lực trong tay như thế nào. Đặc biệt là Tề bá còn không có hoàn toàn buông xuống thù hận, càng phải cẩn thận an trí, vạn không thể để cho bọn họ tiếp xúc với Lục Sanh. Lục Sanh hiện tại rất tốt, nàng cũng không muốn một ngày nào đó tiểu hài nhi lớn lên không đứng đắn, khiến cho Kỳ Dương thương tâm.

Cung nhân nâng bộ liễn rất nhanh, không bao lâu đã đi đến một chỗ noãn các.

Gia yến không thể so với triều yến hay quốc yến, không có quá nhiều người tham gia, cho nên không dùng cung điện rộng lớn như Tuyên Đức điện, vì vậy liền đổi thành một cung thất khác nhỏ hơn là Dao Hoa điện. Nhưng canh giờ hiện tại vẫn còn sớm, trong Dao Hoa điện cũng còn đang chuẩn bị, cho nên các hoàng tử và công chúa tới trước đều sẽ tụ ở noãn các tránh lạnh, nói cười hòa thuận, cũng thật hài hòa.

Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đến cũng không có ảnh hưởng cái gì, mọi người chào hỏi qua cũng liền thôi. Chỉ có Nam Bình dường như không cam lòng, thẳng thắn liếc nhìn các nàng một cái, quay đầu lại nói chuyện với mấy tỷ muội quen biết.

"Nàng xem, quả thực không thú vị." Kỳ Dương nghiêng đầu, nói như vậy với Lục Khải Phái.

- --

Trừ tịch đón giao thừa, buổi tối cũng là lúc dùng cơm tất niên, cho nên gia yến đương nhiên được sắp xếp vào buổi tối. Mọi người giữa buổi chiều đã vào cung, cũng muốn đi đến Tuyên Thất Điện để bái kiến, nhưng mà nghĩ đến thân thể hoàng đế hiện giờ không tốt, sợ biến khéo thành vụng cho nên từ bỏ ý niệm này.

Ngày đông ngắn ngủi, cung yến bắt đầu vào giờ Dậu (17 giờ đến 19 giờ), sắc trời bên ngoài đều mờ mịt tối sầm lại.

Mọi người trước tiên vào Dao Hoa điện chờ, Thái Tử cùng hoàng đế lần lượt đến. Năm trước bệnh nặng một hồi, thân thể Thái Tử đến bây giờ còn không có dưỡng hảo, sắc mặt vốn nhìn có chút tái nhợt, hiện tại nhìn qua càng không có bao nhiêu huyết sắc. Thế nhưng, hoàng đế còn giữ uy nghiêm của bậc đế vương, nếu không có tóc mai của hắn nhanh chóng bạc đi, người khác cũng chỉ thấy thân thể hắn khoẻ mạnh như thường.

Kỳ Dương nhìn phụ tử hai người, lại nhịn không được lo lắng, nhưng mà hoàng đế đã đến, cũng không để nàng có thời gian suy nghĩ vớ vẩn. Mọi người đồng thời đứng dậy, hành lễ với hoàng đế và Thái Tử, chờ đến khi hoàng đế ngồi xuống nói miễn lễ, bọn họ mới lại lần nữa ngồi xuống.

Cung yến bắt đầu, hoàng đế ngồi vào ngai vàng trên cao, Thái Tử liền đứng dậy dẫn đầu mọi người chúc Tết hắn.

Nhưng mà ánh mắt hoàng đế đảo qua phía dưới, phát hiện số người trong điện ít hơn nhiều so với năm trước. Hắn hoảng hốt nhớ tới một năm nay mất đi ba nhi tử, trong lòng không biết có tư vị gì, cuối cùng tâm mềm đi một chút. Chờ mọi người chúc tết rồi nhận thưởng xong, hắn quay đầu nói với Trương Kiệm: "Hôm nay trừ tịch, nên là đoàn viên, thừa dịp canh giờ còn sớm, lệnh người đi đón Tề Vương, Ngũ hoàng tử còn có con trai trưởng của Ngô Vương đi."

Trương Kiệm theo tiếng rời đi, trong điện lại yên tĩnh trong giây lát. Mọi người hai mặt nhìn nhau, tự hỏi hoàng đế đơn thuần chính là muốn đoàn viên vào ngày trừ tịch, hay vẫn là Tề Vương bọn họ thật sự chờ tới ngày này để trở mình?

Ngụy Vương cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Thái Tử, đáng tiếc trừ bỏ ốm yếu thì cũng không nhìn ra được gì.

Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái lại không nghĩ nhiều như vậy, dù sao hai người kia cũng không nên thân, mà lấy thân thể hoàng đế hiện giờ mà nói, cũng căn bản không có thời gian cho bọn hắn trưởng thành. Thay vì lo lắng Tề Vương cùng Ngũ hoàng tử, còn không bằng lo lắng cho thân thể Thái Tử. Nhìn hắn thật sự rất suy nhược và tái nhợt, làm Kỳ Dương không khỏi hoài nghi đám người ngự y chẩn bệnh.

Nhưng hoàng đế đều mở miệng truyền triệu, người chưa tới đủ, cung yến tất nhiên không thể hoàn toàn bắt đầu. Còn phải chờ đám người Tề Vương đến lạy mừng năm mới với hoàng đế, sau đó chúc Tết thì mới tính là kết thúc, lúc sau mới có thể ăn uống, bắt đầu hưởng dụng cơm tất niên.

Các đại nhân đương nhiên không hề dị nghị chuyện này, chỉ là mấy tiểu hoàng tôn đi theo không chịu được cơn đói. Cho dù bọn họ đã được dạy dỗ không dám động thủ làm chuyện gì, nhưng vẫn trông chờ mòn mỏi mỹ thực trước mặt, quả thực không thể đáng thương hơn.

Kỳ Dương thấy nhi tử của Nam Bình ở đối diện thèm canh thịt ở trước mặt đến nước miếng đều mau chảy xuống, nàng nhịn không được tiến đến bên tai Lục Khải Phái nói nhỏ một câu: "May mà hôm nay A Sanh không tới."

Lục Khải Phái câu môi cười, mạc danh từ lời này nghe ra hai phần vui sướng khi người gặp họa.

May mà lúc trước hoàng tử và công chúa ra cung xây dựng phủ, nơi được chọn đều cách hoàng cung không xa. Cho dù Sở Vương bị biếm thành thứ dân, hoàng đế cũng không làm khó thu hồi vương phủ của hắn, chỉ hủy đi đồ vật vượt quá quy chế. Lúc này truyền triệu đến cũng rất nhanh, không đến nửa canh giờ mà mấy người đã vội vàng chạy tới.

Ngũ hoàng tử đặc biệt kích động, hắn vọt tới ngự tiền "thình thịch" quỳ xuống, kêu khóc: "Phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần rốt cuộc được gặp lại ngài. Lúc trước đều là nhi thần sai, nhi thần còn tưởng rằng đời này đều sẽ không được gặp ngài! Lúc trước nhi thần nghe nói phụ hoàng nhiễm bệnh, rất muốn vào cung thăm hầu bệnh, nhưng ngay cả cửa cung đều vào không được. Nhi thần lúc ấy thật là, thật là muốn chết đi..."

Hắn khóc đến tình ý chân thành, nước mắt nước mũi giàn giụa. Nhưng hoàng đế lại có chút không kiên nhẫn, hắn vốn dĩ không có quá nhiều cảm tình với những nhi tử này, hôm nay lại là trừ tịch gia yến, Ngũ hoàng tử khóc thành như vậy lại tính cái gì? Còn đề cập đến chuyện hắn sinh bệnh, đây là khóc tang sao?

Cuối cùng hoàng đế cau mày vỗ bàn một cái, trách mắng: "Câm miệng!"

Hai chữ này hiệu quả hơn bất cứ điều gì khác, Ngũ hoàng tử tức khắc ngừng tiếng khóc, quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích. Tề Vương ở một bên vốn còn nghĩ nên học đệ đệ ra sức bi thảm, nhưng hắn lúc này cũng giật mình, tức khắc không dám xằng bậy.

Rồi sau đó, Tề Vương và chất nhi cùng hành lễ với hoàng đế, bọn họ cung kính trầm mặc, quy củ lạy mừng năm mới, cũng không dám nói gì thêm.

Sắc mặt hoàng đế lúc này mới tốt hơn một chút, hắn vẫy tay để hai người lui xuống ngồi vào vị trí, lại ghét bỏ liếc nhìn Ngũ hoàng tử vẫn đang mơ hồ không rõ, không kiên nhẫn nói: "Lăn qua một bên đi, ở chỗ này nhiều chướng mắt."

Ngũ hoàng tử ngoan ngoãn lui ra ngoài, lại không dám làm ầm ĩ, sau khi lui ra xa mới trộm lau nước mắt và nước mũi trên mặt.

Kỳ thật, vô luận Ngũ hoàng tử hay vẫn là Tề Vương, trải qua nửa năm chèn ép, cả người nhìn qua đều có vẻ tiều tụy rất nhiểu. Bọn họ vốn đã không đủ ưu tú, hiện tại lại mất đi sự quyết đoán của người trẻ tuổi, khiến hoàng đế càng thêm chướng mắt.

Vạn hạnh, việc nhỏ xảy ra giữa chừng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi, hoàng đế không nói cái gì nữa, sau đó thì thuận lợi ca vũ ăn tiệc. Tiểu hoàng tôn cùng dự yến cơ hồ đều chờ đến đói bụng, nghe được có thể ăn thì vội vàng động đũa. Cũng chỉ có trưởng tôn đi theo bên người Thái Tử, trước sau vẫn luôn chiếu cố phụ thân. Dáng vẻ tiểu thiếu niên kiên nhẫn lại chu đáo dừng ở trong mắt hoàng đế, khiến hắn càng thêm vừa lòng.

Không bao lâu, rượu quá ba tuần, tinh thần của hoàng đế có chút không tốt. Nhưng hiển nhiên hắn không muốn lộ vẻ già nua của mình trước mặt người khác, liền buông chén đũa hỏi Trương Kiệm: "Pháo hoa bên ngoài đã chuẩn bị như thế nào?"

Trương Kiệm hiểu rõ tâm ý hoàng đế nhất, liền nói: "Hồi bệ hạ, đã chuẩn bị thỏa đáng."

Hoàng đế liền gật gật đầu, đứng dậy nói: "Đi, đều đi ra ngoài nhìn xem pháo hoa, trừ tịch cũng nên náo nhiệt."

Mọi người nghe vậy thì vội vàng đứng dậy, đi theo hoàng đế ra đại điện. Xem pháo hoa cũng là một phần vốn có trong trừ tịch gia yến, nhưng năm rồi đều là tới gần giờ Tý mới có thể đốt lên, bá tánh ngoài cung nếu là vị trí thích hợp, cũng có thể cùng thưởng thức pháo hoa.

Nhưng năm nay đốt pháo hoa hiển nhiên sớm hơn năm trước rất nhiều.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Sanh (ôm con thỏ): Thỏ thỏ, chúng ta cùng nhau ăn Tết đón giao thừa a.

Con thỏ (ôm củ cải): Hố thứ hố thứ hố thứ......

Lục Sanh (...): Quên đi, thỏ thỏ không để ý tới ta, vẫn là ăn thịt thỏ đi.

Con thỏ (xù lông):???!!!

Lục Sanh yên lặng bưng ra một đĩa thịt thỏ, ăn đến thỏa mãn vô cùng: Ta yêu nhất thỏ thỏ, theo nhiều nghĩa khác nhau!

Con thỏ, con thỏ ôm chặt củ cải, run bần bật...