"Này quả nhiên không phải A Ngôn Na!" Giọng nói của Vinh Đế hàm chứa lửa giận, thậm chí còn vô cùng chắc chắn.
Tạ Viễn nghe như vậy, bước chân đang tiến vào điện đều không khỏi dừng lại. Tuy rằng hắn đoán được thi thể có khả năng không ổn, nhưng mà trong lòng rốt cuộc vẫn còn tồn lại vài phần may mắn. Rốt cuộc, thân mẫu Tam công chúa đã qua đời, Vinh Đế làm phụ thân lại có thể hiểu biết nữ nhi được mấy phần? Nhưng hắn không nghĩ tới, thi thể mới vừa được đưa vào cung đã lập tức bị phát hiện không thích hợp, biến cố như vậy tức khắc đánh tan hơn phân nửa sự may mắn trong lòng hắn.
Hắn có phải không nên đi theo hay không? Nhưng hiện tại đã đến ngoài điện, còn có rất nhiều thị vệ nhìn thấy, hắn muốn xoay người rời đi thì cũng đã chậm. Như thế, còn không bằng tiến vào điện phân trần với Vinh Đế, phàm là đối phương có thể bị hắn nói lung lay một chút, kế tiếp hắn liền còn có đường lui.
Nghĩ như vậy, Tạ Viễn một lần nữa bước đi, trước sau tạm dừng cũng chỉ có vài giây, hắn đã đi vào trong điện.
Cũng may mà Vinh Quốc vừa lập không lâu, rất nhiều quy củ chưa được hoàn thiện, trong cung cũng không có nội thị, mà mãi đến khi Tạ Viễn bước vào cửa điện, thị vệ truyền lời lúc này mới giương giọng thông báo một câu.
Lời thông báo tất nhiên kinh động mọi người trong điện, mà khi Tạ Viễn vào điện lại cũng thấy rõ động tác của Vinh Đế. Vinh Đế vừa mới đẩy xuống cánh tay của nữ thi kia, ống tay áo được kéo cao làm lộ ra một nửa hình xăm, hiển nhiên hắn đang điều tra cái này.
Là hình xăm xảy ra vấn đề sao? Trong đầu Tạ Viễn lại lần nữa nhớ tới dáng vẻ hình xăm đó, nhưng lại nghĩ không ra nguyên cớ, sau khi tiến vào điện chỉ phải trước hành lễ với Vinh Đế. Rồi sau đó cũng không đợi Vinh Đế mở miệng, hắn liền đánh đòn phủ đầu: "Bệ hạ, thần mới vừa rồi ở ngoài điện, nghe ngài nói thi thể này không phải là A Ngôn Na, sao lại thế này?"
Quy củ ở bắc Vinh không có câu nệ như Trung Nguyên, lời như vậy có lẽ mạo phạm, nhưng tuyệt đối sẽ không bị trị tội. Tạ Viễn đắn đo rất có chừng mực, thuận tiện còn làm ra vẻ bức thiết, dường như không biết gì mà còn vạn phần kích động.
Những chuyện này tất nhiên là để cho Vinh Đế xem, nhưng vào lúc này, người nói tiếp lại là tả đại tướng quân ở một bên, hắn cười lạnh hỏi lại: "Như thế nào, ngay cả thê tử của mình mà Thừa tướng đều nhận không ra sao?"
Tạ Viễn nhất thời nghẹn lời, liếc mắt nhìn nữ thi kia, nói: "Thật sự là thích khách ác độc, dung mạo của A Ngôn Na bị tổn hại quá mức."
Tả đại tướng quân nghe vậy thì "a" một tiếng, lại lạnh nhạt tiếp một câu: "Thì ra Thừa tướng nhận diện thê tử chỉ nhận mặt thôi sao? Vậy ngươi liền so ra kém ta, từ đầu đến chân phu nhân nhà ta có mấy nốt ruồi ta đều rõ ràng."
Đây là nguyên nhân Tạ Viễn chướng mắt mấy bộ tộc man di này, bọn họ cái gì cũng đều có thể nói ra, cho dù là một ít người ở địa vị cao cũng có thể không cố kỵ nói chuyện trong phòng của mình cho đồng liêu. Tựa như tả đại tướng quân hôm nay, hắn nói đến phu nhân nhà mình cũng không hề cố kỵ, chỉ cần Tạ Viễn xin hỏi, hắn liền thật sự dám nói trên người phu nhân của hắn có mấy nốt ruồi!
Tạ Viễn gặp gỡ loại người này, dù cho hắn có sở trường biện giải, nhưng đều không biết tiếp lời ra sao. Nhưng tả đại tướng quân nói, hắn cũng không dám dễ dàng thừa nhận, bởi vì bên ngoài hắn ít nhất cùng A Ngôn Na duy trì hình tượng tôn trọng nhau như khách, lúc này lại nói hai người bất hòa, sợ là Vinh Đế càng thêm hoài nghi.
Cho nên cuối cùng, Tạ Viễn cũng chỉ mặt lạnh trách mắng: "Tả đại tướng quân ăn nói cẩn thận, không phải chuyện gì cũng đều dễ dàng nói ra như vậy."
Tả đại tướng quân không thèm để ý mà quay mặt đi, không chút để ý bức bách: "Vậy thừa tướng nhìn xem, thi thể này là của Tam công chúa sao?"
Vinh Đế vẫn không nói một lời, yên lặng ở một bên nhìn chằm chằm hai người đấu khẩu, mấy năm sinh hoạt như đế vương cũng khiến hắn dưỡng thành bản lĩnh hỉ nộ không hiện ra sắc. Nhưng Tạ Viễn không cần nhìn thần sắc của hắn thì cũng biết, việc này không thể tránh được.
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, Tạ Viễn lại im lặng không lên tiếng, đi tới xem xét nữ thi kia. Mặt tất nhiên là bị độc huỷ hoại không thể nhìn được, thân hình cũng không có vấn đề, ánh mắt hắn cuối cùng vẫn là không thể tránh khỏi dừng ở hình xăm trên cánh tay thi thể. Hùng ưng giương cánh muốn bay được khắc rất sống động, giống như đúc cái trên người Vinh Đế và mấy vị hoàng tử, hoàn toàn nhìn không ra là giả.
Chẳng lẽ là Vinh Đế phối hợp với tả đại tướng quân lừa hắn? Hay vẫn là hình xăm này thực sự có vấn đề?
Tạ Viễn nhanh chóng suy nghĩ, trên mặt lại bất động thanh sắc cúi xuống nhìn hình xăm kia. Khi đứng dậy, hắn quyết định đánh cuộc một phen, cau mày nói ngay thẳng: "Thi thể này tựa hồ có chút không đúng, xác thật không giống với A Ngôn Na."
Tả đại tướng quân dường như không nghĩ tới hắn sẽ thừa nhận, lời hùng hổ doạ người đã đến bên miệng tức khắc cứng lại, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Hắn quay đầu nhìn Vinh Đế, người sau lại không gợi ý cho hắn, cho nên đành phải thu hồi ánh mắt rồi vô vị nói: "Thi thể này chính là mang ra từ Thừa tướng phủ của ngươi, Tam công chúa bị ám sát bỏ mình cũng là ngươi bẩm báo, hiện tại lại nói không phải..."
Tạ Viễn thấy thế cục tựa hồ được vãn hồi, liền nói: "Bị người tính kế, khiến cho A Ngôn Na mất mạng, thần tất nhiên là bi thống vạn phần. Nhưng sau khi xảy ra chuyện, thần cũng không phải vẫn luôn canh giữ ở bên quan tài, cũng không biết chừng có người nhân cơ hội đổi thi thể hãm hại thần. Vô luận như thế nào, còn thỉnh bệ hạ thánh minh."
Nói đến lời sau, hắn nhớ tới dáng vẻ Vinh Đế buổi sáng bị nói đến lung lay, bỗng nhiên rất có tự tin.
Ai ngờ Vinh Đế chỉ nhìn chằm chằm nữ thi kia, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Thừa tướng đã nói thi thể này không phải, vậy ngươi làm thế nào nhận ra?"
Tạ Viễn nghe vậy thì trong lòng chấn động vô cùng, theo bản năng nhìn hình xăm kia. Hắn vẫn là tính sai chỗ nào rồi sao?!
- --
Tạ Viễn ở bắc Vinh tổ chức hai mươi năm nay, hắn nâng đỡ Vinh Đế từ một bộ lạc cho tới thành lập được toàn bộ quốc gia như bây giờ. Hắn vốn là người có mục đích rõ ràng lại mang theo tư tâm, sao có thể không hảo hảo phát triển một nhánh thế lực?
E là ngay cả Vinh Đế cũng không thể tưởng được, hai vị đại tướng quân mà hắn nể trọng tin cậy nhất, tả đại tướng quân tất nhiên trung thành với hắn, nhưng hữu đại tướng quân lại không đơn giản là giao hảo với Thừa tướng phủ như mặt ngoài. Hai người quen biết không sâu, thậm chí hữu đại tướng quân trở nên giàu sang dều hoàn toàn do Tạ Viễn một tay nâng đỡ, như thế rất nhiều năm đi qua, hữu đại tướng quân căn bản chính là người của Tạ Viễn!
Trước khi vào cung, Tạ Viễn đã phát hiện không ổn, để ngừa vạn nhất hắn phân phó Mạnh Phi đi tìm hữu đại tướng quân.
Nhưng mà Tạ Viễn vào cung, Mạnh Phi âm thầm đi tìm người nhưng lại tìm không thấy. Cũng không biết là ngoài ý muốn hay vẫn là trùng hợp, hôm nay quân doanh tựa hồ nháo ra chút chuyện, cho nên hữu đại tướng quân sau giờ ngọ đã rời đi, không nhất định tối nay mới trở về!
Liên tiếp ngoài ý muốn làm trong lòng Mạnh Phi cũng ẩn ẩn có chút hốt hoảng, dường như bất tri bất giác bọn họ đã rơi vào một tấm lưới lớn vô hình, vô luận giãy giụa cứu vớt ra sao cũng đều không làm nên chuyện, mà trong lưới còn có vô số chiêu sau chờ bọn họ.
Đứng do dự ở bên ngoài phủ hữu đại tướng quân một lúc, Mạnh Phi chợt xoay người rời đi, một mặt phái người đi đến quân doanh ngoài thành tìm hữu đại tướng quân, một mặt lại đi liên lạc nhân thủ, ít nhất phải nghênh đón Tạ Viễn an toàn rời khỏi cung quay về. Đúng vậy, sau khi phát hiện hữu đại tướng quân rời kinh, Mạnh Phi liền xác định hoàng cung hiện giờ cũng không kém là đầm rồng hang hổ, hắn chỉ nguyện ám ảnh có thể che chở Tạ Viễn chạy thoát.
Sự thật không quá khác với những gì Mạnh Phi đoán trước, Tạ Viễn trong hoàng cung rốt cuộc bị Vinh Đế bức đến á khẩu không trả lời được.
Kỳ thật, hình xăm trên thi thể có vấn đề. Cũng không phải trên người A Ngôn Na không có hình xăm, chỉ là nàng không bao lâu vô ý nên bị thương ở trên cánh tay, sau đó dưỡng thương vẫn chưa lưu lại vết sẹo gì, chỉ là vết thương đó vừa vặn tổn hại đến hình xăm, hùng ưng vốn được khắc hảo hảo cũng đã thay đổi hình dáng, một bên cánh hơi có chút vặn vẹo. Chợt liếc mắt nhìn thì khó có thể phát hiện, nhưng nhìn kỹ thì kỳ thật khá rõ ràng.
Nhưng Tạ Viễn lại không biết những chuyện này, thậm chí dù cho ngày đó Mạnh Phi dám mạo phạm sơ suất xem xét di thể của Tam công chúa, nhưng lấy mức độ nàng bị chém thương tích như thế thì sẽ không phát hiện chút dị thường nhỏ này.
Vinh Đế chỉ là hơi thử một chút, lập tức phát hiện ra chuyện Tạ Viễn cùng Tam công chúa phu thê hòa thuận quả nhiên là giả. Rồi sau đó, nhân mã hắn phái ra điều tra cũng xác nhận tả đại tướng quân trên đường hồi cung thì bị đuổi giết, dù cho người sau tạm thời chưa tra ra chứng cứ gì, nhưng sự hoài nghi của Vinh Đế hiển nhiên bị đẩy lên tới đỉnh điểm.
Thần hạ sát hại công chúa, đây là tội lớn ngang với mưu nghịch!
Chưa kể Vinh Đế vốn đã nghi kỵ Tạ Viễn, dẫu không có việc này, nhưng đột nhiên biết được tin tức như vậy, cho dù Tạ Viễn là thừa tướng cũng khó thoát tử tội. Mà hoàng đế muốn định tội người, kỳ thật cũng không cần nhiều chứng cứ.
Trong khoảnh khắc, hoàng cung vốn có thể tùy ý ra vào đối với Tạ Viễn mà nói, thật sự đã trở thành đầm rồng hang hổ...
Vinh Đế dĩ nhiên rút lui, tả đại tướng quân võ nghệ cao cường đứng ở tại chỗ chủ trì đại cục, mà ở trước mặt Tạ Viễn lại là thủ vệ binh lính cuồn cuộn không dứt vọt tới. Mà trước khi Vinh Đế rời đi, thậm chí còn hạ lệnh bắt giữ dù sống hay chết!
Tạ Viễn hoảng hốt, hắn cảm giác bản thân cùng A Ngôn Na hôm qua dường như bị đổi chỗ, binh lính phụng hoàng mệnh càng không hề cố kỵ ra tay. Chỉ là ít nhất hắn còn tốt hơn A Ngôn Na một chút, hắn cũng không cần tự mình chém giết khi đối mặt với thị vệ, bốn tên ám ảnh hộ hắn ở bên trong, ra sức che chở cho hắn xông ra cửa cung. Mà đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy, hoàng cung nho nhỏ vừa mới xây lên thế nhưng lớn như vậy, cửa cung lại cách xa như vậy.
"Xoẹt" một tiếng, ống tay áo to rộng bị cắt qua, chỉ là lúc này Tạ Viễn không có tâm tư để ý.
"Phụt" một tiếng, ám ảnh thay Tạ Viễn lập tức chặn lại đao kiếm, vài giọt máu tươi bắn ra trên mặt hắn, lại bị hắn lau đi.
Cửa cung kỳ thật không xa, nhưng Vinh Đế hiển nhiên sớm có chuẩn bị, binh lính cuồn cuộn không ngừng vọt tới chặn đường đi về cửa cung, cơ hồ khiến người không thể động đậy. Tạ Viễn bị ám ảnh bảo hộ từng bước đi về phía trước, bọn họ đều đạp lên máu tươi, từng bước một hằn lên dấu chân dính máu.
Máu tươi đó là của binh lính, của ám ảnh, sau cũng dần dần là của bản thân Tạ Viễn.
Tạ Viễn che lại cánh tay bị thương của mình, hắn cắn răng, đau đến chau mày. Máu tươi đỏ thẫm theo khe hở ngón tay của hắn chảy xuôi xuống, dần dần nhuộm lấy vạt áo choàng, cũng trong ngày đông lạnh giá này nhanh chóng rút đi độ ấm và sức lực của hắn.
Ám ảnh còn giết chết hơn mười người, bọn họ dẫm lên xác những người này đi về phía trước.
Tạ Viễn ngẩng đầu, đã có thể trông thấy cửa cung ở xa xa, khoảng cách này bình thường cũng chỉ mất có vài giây là có thể đi qua, nhưng mà hôm nay muốn rời đi lại là chuyện muôn vàn khó khăn. Khi mấy ám ảnh dùng hết toàn lực đến mức lung lay sắp đổ, khi tả đại tướng quân vẫn luôn đứng ngoài cuộc tự mình cầm đao tiến lên, Tạ Viễn nhìn cửa cung cách đó không xa, thế nhưng hắn thoáng chốc cảm thấy tuyệt vọng, sau đó lại sinh ra vô tận không cam lòng.
Vạn hạnh đúng vào lúc này, trước cửa cung bỗng nhiên xuất hiện một trận xôn xao. Bọn lính vây sát Tạ Viễn không ngừng lại động tác, nhưng sự ồn ào đó lại phân tán tâm trí của tả đại tướng quân, ngay sau đó tiếng hô "Có người xông vào cung" cũng truyền tới.
Tạ Viễn nghe được, đôi mắt vốn tối tăm thoáng chốc sáng ngời, một lần nữa nhen nhóm hy vọng.
Hắn không có nghĩ sai, người tới đúng là Mạnh Phi, hắn mang theo những người có thể điều động được đến đây cứu hắn. Mà trước mắt tả đại tướng quân cũng phản ứng lại đây, thế công tức khắc càng sắc bén thêm ba phần, đáng thương những ám ảnh vốn đã bị thương chồng chất, bọn họ rốt cuộc không chống đỡ được, liên tiếp bị hắn dùng lưỡi đao chém xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
ps: Về cơ bản, Tạ Viễn liền phải công đạo, kế tiếp sẽ chuyển qua dẫn dắt trong lời của Tiểu Lục các nàng, chương sau tiếp tục quay về Tiểu Lục bên kia. Nói thật, ta cảm thấy Tạ Viễn chết như vậy cũng có chút hơi nhanh, nhưng cảm thấy đại gia cũng sẽ không thích hắn nhảy nhót quá lâu, rốt cuộc thù hận kéo đến quá ổn.