Công Chúa Của Anh

Chương 95: Công chúa thiết (2)




Bàn tay giấu dưới lớp áo hoodie dày dặn dần siết chặt lại, các khớp xương vì dùng sức mà trắng bệch ra.

Từ Minh nhận ra sắc mặt khác thường của Kỳ Tiêu, biết tình hình chuẩn bị có gì đó không đúng lắm nên vội vàng nháy mắt với Hạ Tang, ý bảo cô nhanh chóng đưa người này rời đi.

Nếu không chỉ sợ lễ hội Halloween tối nay... sẽ có người gặp quỷ thật mất.

Dường như Hạ Tang cũng cảm nhận được tâm trạng khác thường của Kỳ Tiêu, cô quay sang nói với Chu Cầm: "Chúng ta mau về thôi, nếu còn nán lại thì bọn họ sẽ ăn xong bữa mất."

Thế mà Chu Cầm lại nghe lời cô đến kỳ lạ, lạnh nhạt thản nhiên nhìn lướt qua Kỳ Tiêu một cái rồi xoay người đi cùng cô ra đến cửa phòng chơi điện tử.

"Hạ Tang."

Đúng lúc hai người chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì giọng nói của cậu thiếu niên ở phía sau cất lên.

Cô quay lại thì thấy Kỳ Tiêu đang siết chặt nắm đấm, toàn bộ cơ bắp trên người gồng lên tạo ra một nụ cười miễn cưỡng: "Lát nữa bọn tôi sẽ đi ăn thịt nướng, cậu đi cùng đi."

Hứa Thiến nghe thấy thế thì trợn trừng mắt, hừ lạnh một tiếng, nhưng sau đó vì nể mặt Kỳ Tiêu nên cũng chỉ có thể nói: "Hạ Tang, cậu qua đây đi, đừng ở chung một chỗ với loại người đó."

Hạ Tang đưa mắt nhìn đám người này, không nhúc nhích.

Hứa Thiến lại nửa khuyên bảo nửa đe dọa nói: "Nếu để cho cô Đàm biết cậu đang ở cùng nam sinh của Trung học 13 thì nhất định bà ấy sẽ không tha cho cậu đâu."

Hạ Tang rũ mắt nhìn mấy con gấu bông trong tay mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Kỳ Tiêu.

Hơn mười năm qua, lúc nào cô cũng ngoan ngoãn và nghe lời, phục tùng cuộc sống mà người khác sắp xếp cho mình, cô cũng giống như những con gấu bông trong tay này.

Nhưng tối nay, cô không phải gấu bông, cô là Harley Quinn.

Harley Quinn sẽ không bao giờ rời bỏ Joker.

"Nếu các cậu muốn thì cứ nói với mẹ tôi, tôi không sợ bà ấy."

Nói xong, cô nắm lấy ống tay áo của Chu Cầm rồi vội vàng kéo anh rời đi.

......

Hạ Tang sợ đám người Kỳ Tiêu sẽ đuổi theo gây sự nên cứ thế kéo anh chạy như bay trên đường, chạy mãi cho tới khi hai người đến trước cầu thang của tòa nhà.

Lối lên cầu thang chật hẹp bí bách, Hạ Tang dừng lại, dựa lưng vào vách tường lạnh như băng, kinh hồn thở hồng hộc.

Hai tay không kìm được mà run lên bần bật.

Đó là lần đầu tiên trong đời cô đưa ra một lựa chọn "không giống cô".

Cô quay lưng lại với những người bạn sớm chiều gặp mặt ở Trung học 1, lựa chọn đi cùng chàng trai của Trung học 13 đầy hồng thủy mãnh thú.

Mà Kỳ Tiêu luôn hoàn mỹ trong mắt mọi người, cậu thiếu niên mỗi lần cười rộ lên đều đẹp tựa cánh chim bồ câu trắng bay lượn dưới ánh mặt trời rực rỡ kia...

Thế nhưng đã hoàn toàn thay đổi.

Vì thế nên ai mới là "hồng thủy mãnh thú" thật sự? Hạ Tang thật sự không thể xác định được.

Cô nói với Chu Cầm: "Cậu lên trên trước đi, mình muốn yên tĩnh một lát." Trong bóng tối, gương mặt của cậu thiếu niên lúc ẩn lúc hiện, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ mờ.

Anh cúi đầu lấy thuốc lá bỏ vào miệng, giọng nói thản nhiên hờ hững: "Không vội."

Hạ Tang nhìn mẩu thuốc lá màu trắng ngần trong bóng tối, đột nhiên cất tiếng hỏi: "Cái đó có vị như thế nào vậy?"

Chu Cầm vừa lấy bật lửa ra, nghe thấy vậy thì trực tiếp lấy điếu thuốc trong miệng xuống rồi nhét vào miệng cô.
"..."

Thậm chí Hạ Tang còn không kịp tránh đi.

Đầu thuốc lá hơi ẩm ướt.

Trong đôi mắt đen láy của Chu Cầm ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt, anh nhìn cô, kể cả khi đang ngậm thuốc lá trong miệng thì nhìn cô vẫn rất ngoan ngoãn.

Chu Cầm nghịch chiếc bật lửa trên tay, nhát đóng nhát mở, ngọn lửa lúc sáng lúc tối phủ lên sườn mặt anh tuấn cương nghị của anh.

"Có muốn thử không?"