Minh Tiêu vừa nói xong thì thấy Chu Cầm uể oải giơ tay lên.
"Này này này! Sao vừa nãy chị không nói có phí chạy vặt?" Lý Quyết cũng vội vàng giơ tay lên: "Em cũng đi!"
"Không cần cậu nữa!" Minh Tiêu đưa cho Chu Cầm một tờ 100 rồi quay sang xoa túm lông vàng trên đầu Lý Quyết, nói: "Tôi sợ cậu ra ngoài diễn ""Chuyến tàu sinh tử phiên bản thực cho người ta mất."
Chu Cầm nhận lấy tiền, sau đó đứng dậy vỗ nhẹ vào bả vai gầy gò của Hạ Tang: "Đi cùng không?"
Hạ Tang bị anh vỗ vào vai làm cả người hơi nghiêng về phía trước, nhíu mày đáp: "Cậu tự đi đi."
"Một người không cầm được nhiều đồ như vậy."
Hạ Tang nhìn một vòng bàn ăn khoảng mấy chục người, chần chừ mất mấy giây rồi cuối cùng vẫn quyết định đứng lên đi cùng anh.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Minh Tiêu khoanh tay đứng trong phòng dõi mắt nhìn theo, lắc đầu cười nói: "Còn bày đặt viện lý do."
......
Hạ Tang chậm rãi đi phía sau Chu Cầm.
Vừa rồi ở trong phòng có điều hòa nên không cảm thấy lạnh, bây giờ phải ra ngoài, gió đêm mát lạnh thổi qua làm cô lạnh run lên cầm cập.
Đúng lúc này, người con trai đi đằng trước bỗng dừng lại, cởϊ áσ ra rồi khoác lên vai cô.
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo Jacket màu đen trên người, hơi cũ nhưng rất sạch sẽ. Vai áo rộng thùng thình ôm trọn lấy thân thể nhỏ nhắn của cô.
Vốn dĩ Hạ Tang định từ chối nhưng quả thực là chiếc áo khoác này quá ấm làm cô nhất thời không thể nói ra ba chữ "không cần đâu".
"Mua nước ở đâu vậy?" Cô hỏi anh.
"Dưới nhà có một cửa hàng tiện lợi." Chu Cầm đi về phía cầu thang bộ, bước chân thong thả nhẹ nhàng như đi dạo: "Không đi thang máy nữa, hôm nay là Halloween, chỗ nào cũng có yêu ma quỷ quái."
"Được thôi."
Hạ Tang đi theo bóng lưng cao ngất của anh xuống cầu thang.
Quả đúng như lời anh nói, quảng trường dưới lầu một có rất nhiều nam thanh nữ tú trang điểm gớm ghiếc, khoác lên mình đủ loại trang phục quái dị đang nô đùa ầm ĩ.
Tiếng thét chói tai xen lẫn tiếng cười vang vọng khắp nơi.
Trên đường Hạ Tang đi theo Chu Cầm đến cửa hàng tiện lợi đã nhìn thấy ít nhất ba nhóm xác sống đi qua, Hạ Tang vô thức bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh Chu Cầm.
Có người hóa trang dựa theo concept của bộ phim "Thảm sát cưa máy tại Texas" gầm gừ đi lướt qua người cô, Hạ Tang bị người đó đụng trúng làm cả người nghiêng ngả sắp ngã, ngay lúc này Chu Cầm đã nhanh tay ôm lấy vai cô, giúp cô đứng vững lại.
Cả người Hạ Tang nép sát vào trong lòng Chu Cầm, đầu đập vào lồng ngực chắc khỏe của anh.
Quanh mũi thoang thoảng mùi hương bạc hà nhàn nhạt tản ra từ cơ thể người con trai.
Người đụng phải Hạ Tang giơ tay lên, ý muốn xin lỗi cô.
Chu Cầm không khách khí gằn giọng quát lên: "Mẹ nó, có biết nhìn đường không đấy?"
Vốn dĩ trên người anh đã tồn tại khí chất hung hăng dọa người, lúc này nhăn mặt chửi mắng càng dễ mang lại cảm giác không thể trêu chọc cho người đối diện.
Hạ Tang thấy người kia có vẻ hơi sợ, vội vàng giật góc áo của Chu Cầm và nói: "Người ta cũng xin lỗi rồi."
Chu Cầm nghe vậy thì không so đo nữa, lần này quyết định phải đi sát cô hơn.
Ngay lúc này có một nhóm chị gái trẻ tuổi từ đâu chạy đến, sau khi nhìn thấy hai người Chu Cầm Hạ Tang thì bỗng nhiên hào hứng hét ầm lên: "A! Joker và Harley Quinn kìa! Ôi trời ơi, nhìn họ đi, thật ngọt ngào."
"A... a... Cặp đôi trong mơ của tôi!"
"Chúng tôi có thể chụp ảnh cho hai bạn không? Cầu xin các bạn đó!"
Tất nhiên Hạ Tang biết mấy người các cô đang nói đến câu chuyện của nhân vật, cô lúng túng liếc mắt nhìn Chu Cầm.
Chu Cầm vẫn giữ nguyên dáng vẻ ung dung đó, một tay đút trong túi quần, thản nhiên nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Hạ Tang nhìn sắc mặt hưng phấn của nhóm chị gái kia, biết mình không nên gạt bỏ hứng thú của họ nên chỉ đành đứng sát lại gần Chu Cầm, để cho mấy người họ chụp ảnh.