Ngay giây tiếp theo, Chu Cầm dùng sức ở đầu ngón tay túm ngược tay lại sau đó kéo cả người cô ta tránh xa ra.
Tựa như anh đang xé miếng băng cá nhân xuống vậy.
"Xin lỗi, tôi không cần cái này lắm." Anh vẫn mỉm cười.
Nụ cười lạnh nhạt, không chứa đựng chút cảm xúc nào.
Người phụ nữ vẫn đứng đó ôm cánh tay, không cam lòng nhìn anh.
Anh vẫn đứng dựa vào lan can bằng kính, ánh đèn neon màu tím sau lưng phủ lên gương mặt anh tuấn một vầng ánh sáng ảm đạm, con ngươi đen kịt mang theo cái lạnh thấu xương, miệng mỉm cười nhưng sâu bên trong lại là sự dửng dưng hờ hững.
Quả đúng là liều thuốc phiện khiến người ta chỉ muốn đắm chìm.
"Tôi biết em cần gì." Ban đầu người phụ nữ còn mang theo ý đùa giỡn nhưng dường như hiện giờ cô ta lại rất nghiêm túc, liếc mắt nhìn phòng trinh thám phía sau rồi nói: "Mỗi lần em làm việc ở đây kiếm được bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể..."
Một trận gió đêm lạnh lẽo thổi qua, anh không đợi cô ta nói xong đã quay người rời đi.
"Rốt cuộc em muốn gì?" Người phụ nữ sau lưng hét lên: "Em nói cho tôi biết em cần những gì."
Nhưng anh không quay đầu lại.
Ngay sau đó, hình ảnh trong video lắc lư liên hồi, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên: "Chẳng muốn gì."
Hình ảnh lại điên cuồng lắc lư, sau đó là một mảnh đen kịt, video kết thúc.
Mấy cô gái kinh ngạc che miệng lại, trong đầu vẫn còn vương vấn hình ảnh "ướŧ áŧ" vừa rồi.
Mặc dù Chu Cầm chẳng làm gì cả, anh chỉ đứng ở nơi đó thôi cũng đủ để khiến cho cảnh tượng khi ấy nhuốm lên mình sắc màu gợi cảm.
Hạ Tang mặt đỏ tai hồng, cổ họng khô khốc, luống cuống bưng cốc nước đá trên bàn lên uống một ngụm.
Chú hươu con trong lòng lại bắt đầu chạy loạn.
Cô lén nhìn một lượt đám con gái trong phòng, hầu như mấy người bọn họ cũng đều đỏ mặt.
Minh Tiêu tắt tivi rồi nói với mọi người: "Đây chính là video mà cửa hàng chúng tôi vẫn luôn cất giấu rất kỹ, haha, bây giờ cũng đã lấy ra cho mọi người xem rồi, mong rằng sau này mọi người có thể đến đây ủng hộ việc làm ăn của phòng trinh thám nhiều hơn."
"Tất nhiên rồi!"
"Xin hỏi bao nhiêu tiền mới có thể bao nuôi Cầm ca vậy? Tôi muốn lấy đó làm động lực cố gắng."
"Giá của Cầm ca cao lắm, mắt nhìn người cũng không thấp nên không dễ ăn đâu, các em gái nên biết khó mà lui, đảo mắt nhìn đến một hàng các anh ở bên này!" Lý Quyết tươi cười giới thiệu đám con trai bên cạnh cậu ấy: "Thân thể cường tráng, người đẹp miệng ngọt, mấy em thử cân nhắc xem?"
"Cậu đi chết đi!"
"Chưa thấy ai tự bán tự khen như vậy hết."
Mọi người cười rộ lên, đến cả Hạ Tang cũng không nhịn được mà mím môi cười thầm.
Đúng lúc này, cửa phòng phục trang mở ra, Chu Cầm bước ra trong tiếng cười nói ầm ĩ của mọi người.
Chỉ thấy anh mặc một thân âu phục màu đen cổ điển, áo sơ mi cài cúc, vạt áo nhỏ xíu khẽ bay bay, đường cong thân hình cao ngất đúng chuẩn, tuyệt đẹp như một quý ông tao nhã bước ra từ poster phim.
Mọi người nín thở, trợn mắt há hốc miệng nhìn lớp trang điểm trên mặt anh.
Làn da trắng bệch, đôi môi sẫm màu, khóe mắt nhấn nhã một chữ J theo kiểu gothic màu đen, kích thước to chừng con kiến.
Nhân vật hóa trang của anh là...
Joker.