Hạ Tang thử giãy giụa mấy cái nhưng kết quả là bàn tay vốn đã nắm chặt của anh lại càng siết chặt hơn, cả người cũng ghé sát vào cô hơn.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, thân thể cứng nhắc, không dám nhúc nhích.
Hàng lông mi mảnh dày của cậu thiếu niên phủ lên con ngươi đen láy, tầm mắt dừng trên mặt cô, dịu dàng và vô cùng nóng bỏng.
Trong hơi thở tràn ngập mùi hương bạc hà nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể anh.
Hạ Tang nín thở, bàn tay cầm nửa chiếc đùi gà gặm dở vội duỗi ra, chỉ sợ không cẩn thận làm dầu mỡ trên đồ ăn dính vào người anh, cô cứ thế ngơ ngác ngồi đó như một con ngốc mặc anh muốn làm gì thì làm.
Chu Cầm cũng chẳng có ý làm gì khác, chỉ dùng ngón trỏ dính thuốc mỡ của mình thoa lên vết thương trên mặt cô, nhẹ nhàng từng vòng từng vòng một, vẻ mặt cực kỳ chăm chú.
Trên đầu ngón tay anh có một vết chai rất dày, cảm giác hơi cưng cứng, mỗi lần chạm vào làn da nhẵn nhụi của cô đều như có một dòng điện chạy xẹt qua, mang đến xúc cảm vô cùng rõ ràng.
Sau khi bôi một lớp thuốc mỡ khá dày lên vết hằn trên mặt, dường như anh vẫn cảm thấy chưa đủ nên sau đó lại "tăng cường củng cố" thêm một lớp nữa.
Tầm mắt của Hạ Tang vừa vặn nhìn thẳng vào phần vải áo trước ngực anh, áo len màu xám trắng, chất vải có vẻ không tốt lắm, bề mặt len còn hơi sờn.
Nhưng kể cả như vậy thì với thân hình hoàn hảo tựa móc treo quần áo của mình, anh vẫn có thể mặc nó như một sản phẩm của thương hiệu thời trang cao cấp.
Chiếc vòng cổ hình lông vũ lắc lư trước ngực, tỏa sáng lấp lánh, mang lại cảm giác rất nóng mắt.
"Thở đi." Giọng điệu nhàn nhạt: "Cẩn thận nín thở đến mức ngạt chết đấy."
Lúc này Hạ Tang mới phản ứng lại, cô hít một hơi thật sâu sau đó chậm rãi thở ra.
Khóe miệng Chu Cầm khẽ nhếch lên, cuối cùng cũng chịu buông cô ra.
Cô gái nhỏ được thả tự do, bật người lên như chiếc lò xò, vội vội vàng vàng tránh xa anh, nửa cái đùi gà trên tay đã nguội lạnh.
Bầu trời đổ cơn mưa nhỏ, từng hạt mưa bay đến đập vào cửa kính, tạo thành một lớp sương trắng phủ kín cửa sổ sát đất.
Lần cuối cùng tim của Hạ Tang đập nhanh như vậy là khi cô đỗ vào lớp trọng điểm của Trung học Nam Khê 1 với thành tích đứng thứ ba trong số hàng vạn thí sinh.
"Mau ăn đi." Vẻ mặt của Chu Cầm rất thản nhiên: "Không còn sớm đâu."
Hạ Tang rầu rĩ không lên tiếng, cầm chiếc cánh gà mật ong lên ăn ngấu nghiến, ăn đến khi cái bụng vốn trống không bắt đầu hơi no thì cô mới cất tiếng hỏi: "Cậu làm như vậy với mọi người con gái xung quanh sao?"
"Cậu nghĩ sao?"
Hạ Tang hơi bất mãn, nhíu mày nhìn anh: "Không biết."
Chu Cầm lại bật cười, ghé sát vào người cô rồi nhướng mày nói: "Cậu biết lần đầu tiên tôi được con gái nắm tay trong tình huống như thế nào không?"
Hạ Tang lắc đầu.
"Trong vở mật thất "Đêm trường kinh hoàng" có một vị khách túm chặt lấy tay tôi, năm ngón tay như xúc tua bạch tuộc, kéo thế nào cũng không kéo ra được, nhất định phải chơi trò mười ngón tay đan vào nhau với tôi, mở miệng ra là "chị ơi em sợ tối, chị ơi đi cùng với em, em cầu xin chị"..."
"..."
Hạ Tang nhìn ánh mắt đùa giỡn của anh, gương mặt lập tức đỏ bừng lên: "Mình... lúc đó mình tưởng cậu là con gái thật mà!"
"Được thôi, con gái thì con gái."
Anh lẩm bẩm mấy chữ này, lười biếng ngả người ra sau ghế, không thèm đấu võ mồm với cô nữa.
"Ăn xong rồi, mình phải về nhà đây."
Chu Cầm nhìn lướt qua miếng gà rán còn sót lại trong khay đồ ăn: "Cậu... dạ dày chim à?"
Vì bữa hôm nay là Chu Cầm mời nên Hạ Tang cũng không muốn lãng phí, cô nói: "Mình gói mang về cũng được, lát nữa còn phải làm bài tập nên để làm đồ ăn khuya luôn."
"Thôi bỏ đi." Chu Cầm ngồi thẳng dậy, đưa tay kéo khay đồ ăn lại gần: "Cũng không bổ béo gì, ăn một ít lót dạ là được rồi."
"Thế mình đi trước đây, cậu cũng về sớm đi."
"Ừ."