Sau khi tan học, Hạ Tang chủ động đến ngồi cạnh Kỳ Tiêu, hỏi bâng quơ: “Cuối tuần ra ngoài chơi không?”
Kỳ Tiêu đặt quyển thơ cổ xuống, nằm bò trên bàn, giống như đang làm nũng vậy, chỉ khẽ nói: “Không đi.”
“Cậu không muốn chơi trò mật thất à?”
Kỳ Tiêu liếc cô một cái, có hơi oán giận nói với cô: “Cậu bận việc xong rồi à?”
“Ừ, sắp xong rồi.”
“Vậy đợi cậu bận xong, mình lại xem có tâm trạng không đã.” Kỳ Tiêu kiêu ngạo vươn vai một cái, dài giọng nói: “Bản thiếu gia... cũng không phải ai muốn hẹn là hẹn được đâu.”
“Vậy thì thôi.” Hạ Tang xoay người quay về chỗ ngồi.
Kỳ Tiêu cúi đầu bực bội chửi thề một câu, sau đó lại quay đầu hỏi: “Cuối tuần vẫn hẹn ở mật thất à?”
“Ừ, phòng trinh thám Thất Dạ.”
“Được.” Kỳ Tiêu cười nhạt: “Cậu chơi đến nghiện rồi à.”
“Cảm ơn, Kỳ Tiêu.”
“Cái này thì có gì mà cần cảm ơn.”
“Đúng rồi.” Hạ Tang do dự một hồi, sau đó cẩn thận nói: “Có thể gọi đám Hứa Thiến đến mật thất.”
“Gọi cô ta?” Kỳ Tiêu khó hiểu, chau mày lại: “Lần trước mất hết cả hứng rồi, cậu còn muốn cùng cô ta đến mật thất á?”
“Gọi đi, dù sao cũng cần nhiều người chơi mật thất mà.”
“Cậu có thể gọi bạn thân của cậu đi cùng mà.” Kỳ Tiêu đáp: “Hai người bạn cùng bàn của cậu đó.”
“Bọn họ không có cái gan đó, cậu cứ gọi Hứa Thiến đi.” Hạ Tang lại nhấn mạnh: “Được không?”
Kỳ Tiêu nhìn chằm chằm Hạ Tang một lúc, sau đó mới lười biếng nói: “Được, cậu nói được thì được.”
Sau khi Kỳ Tiêu quay đi, Hạ Tang cúi đầu, âm thầm thề đây là lần cuối cùng rồi.
Được ăn cả ngã về không, cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm vậy thôi.
......
Sáng thứ bảy, sau khi luyện piano ở Trung tâm nghệ thuật Mora xong, Hạ Tang chặn Hứa Thiến lại trước cửa thang máy, nói: “Chiều nay nhớ cùng đến mật thất.”
Hứa Thiến cũng bày vẻ mặt khó chịu nhìn cô, cố ý khoe khoang: “Đến chứ, Kỳ Tiêu tự mình tới tìm tôi, nói lần trước chơi vui lắm nên muốn hẹn tôi đến chơi lần nữa.”
Hạ Tang không thèm phí lời với cô ta, nói thẳng: “Tôi có một yêu cầu, mong cậu có thể gọi Tống Thanh Ngữ cùng đến.”
Hứa Thiến nhíu mày, không hiểu hỏi: “Tại sao muốn gọi cậu ta?”
“Tôi muốn làm quen với cậu ta.”
“Tại sao cậu muốn làm quen với cậu ta?”
Hạ Tang không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Cậu gọi Tống Thanh Ngữ đến, đêm hòa nhạc Giáng sinh cuối năm, tôi sẽ đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính, còn cậu... sớm đã có chuẩn bị sau hậu trường, luyện tập thật tốt bản ‘Vân Tước’ kia của tôi.”
Hai mắt Hứa Thiến trợn tròn, ngạc nhiên không nói nên lời.
Một lúc sau, cô ta mới hiểu ý của Hạ Tang: “Ý cậu là, cậu... cậu sẵn sàng dùng cách này để nhường... nhường cơ hội biểu diễn trong buổi hòa nhạc đêm Giáng Sinh cho tôi đúng không?”
Hạ Tang vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Những tiền đề chính là, chiều nay, cậu phải đưa Tống Thanh Ngữ đến.”
“Nhưng tại sao chứ?” Hứa Thiến thật sự không hiểu, hỏi lại: “Cậu muốn làm quen với cậu ta, cũng không cần phải dùng buổi hòa nhạc Giáng sinh để trao đổi chứ, cậu phải biết cơ hội này...”
“Trước đây tôi từng nói, tôi không để ý đến buổi hòa nhạc Giáng sinh này. Nếu cậu muốn, tôi nhường cho cậu cũng không vấn đề gì.”
Hạ Tang biết Hứa Thiến muốn tham gia buổi hòa nhạc Giáng sinh này biết bao, chuyện này cũng gần như trở thành chấp niệm của cô ta, ghen tỵ tới mức đỏ cả mắt.
“Vì vậy cậu để ý đến Tống Thanh Ngữ hơn à?” Hứa Thiến bật cười: “CMN, Hạ Tang, cậu không phải Les đấy chứ?”
“Cậu muốn nghĩ sao cũng được.” Hạ Tang khoác dây của túi đựng đàn lên vai, nói: “Nhưng mà mẹ cậu, tôi tưởng tượng được bà ấy sẽ phát điên như thế nào rồi.”
“Đây là việc của tôi, cậu không cần lo.”
Hứa Thiến cười cười: “Chiều nay, đợi mà xem.”
......
Hứa Thiến sải bước rời khỏi Trung tâm nghệ thuật Mora, nghĩ xem sẽ dùng lý do để kéo Tống Thanh Ngữ – một người mà cô ta không thân quen lắm tới đó.
Hạ Tang thì chầm chậm đi tới sân bóng rổ của Trung tâm nghệ thuật, trên sân bóng có vài lớp học.
Giáo viên dạy bóng rổ trẻ tuổi kiên nhẫn dạy các em nhỏ cách tung và rê bóng.
Những đứa trẻ đuổi theo giáo viên và vỗ vào quả bóng một cách ngây ngô.
Hạ Tang đứng ngoài hàng rào, dường như lại nhìn thấy bóng dáng gầy gò của chàng trai đó.
Anh mặc áo hoodie màu xám, vẻ mặt lạnh nhạt, vô tư dạy dỗ bọn trẻ.
Anh quay đầu lại liếc cô một cái, đôi mắt đen của anh có thể nhìn thấu mọi thứ, nhìn thấu cả trái tim cô.
Trong 17 năm qua, Hạ Tang chưa từng làm trái bất kỳ yêu cầu nào của mẹ.
Cô dựa theo những kỳ vọng của mẹ, trở thành Hạ Tang của hiện tại.
Học thức xuất sắc, ôn tồn lễ độ.
Tựa như một con rối bị giật dây.
Nhưng chỉ có chuyện này, Hạ Tang muốn nghe theo tiếng gọi từ sâu thẳm con tim.
Không màng bất cứ giá nào.