Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 80




Edit: Phạm Mai

Lần này Thần Tịch dưỡng bệnh ước chừng là nữa tháng, đương nhiên, nàng đã sớm tốt rồi, bất quá là muốn thời gian làm biếng mà thôi. Chờ nàng tuyên bố thân thể không việc gì sau, kinh thành Nhai Nữ quốc đã muốn nơi nơi đều truyền tin tức Đại công chúa cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo có ái muội.

Xích Dương công chúa Hoàng Phủ tướng quân cùng Đại công chúa ái muội không rõ, điều này không phải làm cho người khác có ý nghĩa kì quái sao? Ít nhất rất nhiều người còn có chút suy nghĩ mưu tính, còn nghị luận khí thế ngất trời. Hơn nữa tin tức này ở Hi thành cũng truyền huyên náo ồn ào, Thần Tịch xuất môn vài lần đều nghe được phố lớn ngõ nhỏ nghị luận, vì thế nàng nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo lạnh nhạt như trước tỏ vẻ thật sâu bội phục.

“Công chúa, Hoàng Phủ công tử đến đây.” Linh Nhi cung kính tiến đến hội báo, sắc mặt có chút lo lắng, mấy ngày nay sắc mặt bọn hạ nhân phủ công chúa cũng không tốt.

Ngay từ đầu Thần Tịch không rõ, sau một lần nghe được vài cái nha hoàn khe khẽ nói nhỏ mới hiểu được bọn họ là đang lo lắng Hoàng Phủ Cảnh Hạo, bên trong cảm nhận bọn họ, Hoàng Phủ công tử nhưng là người vô cùng tốt. Chỉ có thể nói Hoàng Phủ Cảnh Hạo mấy năm nay kinh doanh thực thành công đi, nghĩ tới điều này nàng liền cảm thấy có chút chờ mong, “Thỉnh hắn tiến vào.”

Từ khi Hoàng Phủ Cảnh Hạo trở lại phủ công chúa đã được nữa tháng, bây giờ vẫn là lần đầu tiên đến cầu kiến Xích Dương công chúa, cho nên sau khi hắn tiến vào, bọn nha hoàn thực thức thời lui ra.

Thần Tịch ngồi ở trước bàn viết, chính là cầm bút vẽ vẽ, thấy hắn tiến vào cũng liền thuận tiện đánh giá vài lần, phát hiện tựa hồ hắn có chút hao gầy, có lẽ đáy lòng hắn vẫn là để ý đi.

Bất quá là để ý chuyện Đại công chúa đem hắn đi tặng hay là để ý lời đồn bên ngoài, Thần Tịch chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, “Trước ngồi một chút, rất nhanh ta sẽ xong.”

“Là.”

Thần Tịch đắc ý họa một bức sơn thủy xong, để nước mực khô nàng kiểm tra một hồi, thế này mới nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo. Cười nói: “Như thế nào không uống trà, trà không tốt hay là không hợp khẩu vị?”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo lắc đầu.“Không phải, ta đang đợi công chúa.”

“Uống trà không cần phải chờ ta, nói đi, không có chuyện gì sẽ không đến, ngươi tìm ta khẳng định có chuyện.”

Bên trong biểu tình luôn luôn lạnh nhạt Hoàng Phủ Cảnh Hạo hiện lên một chút ảm đạm, “Công chúa, trận này diễn, ngươi tính khi nào thì thu tay lại?”

Ngạch! Thông minh như vậy, lập tức liền khẳng định là nàng làm cho người ta tản ra tin tức. Nếu đã biết, như thế nào qua nhiều ngày mới tới tìm nàng đây?

“Công chúa. Ta nghĩ mục đích của ngươi đã đạt được, Đại công chúa sẽ không đối với ngươi làm điều gì cả.”

“Nga, ý của ngươi là ngươi cố ý để cho ta đạt được mục đích? Hoặc là nói ngươi mong trận diễn này thành?” Thần Tịch nâng cằm ỷ ở trên bàn nhìn hắn, không thể không nói hắn thật sự thực thông minh.

Có lẽ, nàng nên tìm cơ hội trông thấy Đại công chúa, là dạng nữ nhân gì có thể làm cho nam nhân thông minh như vậy ái mộ? Ân, còn có Cơ Tĩnh Viễn cũng như thế, nghe Bắc Đường Quân Liên nói sáu khi hắn đi phủ Đại công chúa liền không có tin tức. Cũng không biết có phải hay không bắt đầu cuộc sống mới.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo đối với lời nói Thần Tịch không phủ nhận. Cũng không có thừa nhận, chỉ là có chút chua sót cười cười, nàng chung quy là chán ghét hắn. Cũng đúng. Hắn đã sớm biết, mặc kệ là ai, bị một người cự tuyệt một lần sẽ cảm thấy mới mẻ, hai lần có lẽ sẽ cảm thấy thú vị, nếu như số lần nhiều hơn sớm hay muộn sẽ chán ghét.

Kiên nhẫn một người có giới hạn, trước kia hắn cự tuyệt Xích Dương công chúa nhiều lần như vậy, nhẫn cho tới bây giờ mới chán ghét hắn, đúng là khó được.

Cho nên, biết rõ là nàng ra lệnh cho người khác phát tán ra lời đồn hắn cũng không ngăn cản lại.

Thần Tịch nhìn bộ dáng đạm mạc của hắn không chút hứng thú, bĩu môi nói: “Không thể nghĩ tới Hoàng Phủ tướng quân thật đúng là không cầu bất cứ điều gì, tâm tĩnh như nước, muốn hay không một lần nữa nhập quân doanh thống soái vạn quân?”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo sắc mặt hơi đổi, cặp mắt kia, đen thùi thâm thúy, trầm tĩnh nội liễm, giờ phút này nhìn chằm chằm Thần Tịch vẫn không nhúc nhích, thực tự nhiên hình thành một cỗ cảm giác áp bách. Thật lâu sau, hắn mới mở miệng: “Công chúa thật muốn làm để cho ta nhập lại quân doanh?”

“Có gì không thể, vô luận như thế nào, ngươi làm rất tốt, điểm ấy là ai cũng không thể không biết được, ta có mười vạn tinh binh, cho ngươi thống soái một vạn có gì không thể?”

Một vạn? Hoàng Phủ Cảnh Hạo có chút khó hiểu, nàng có ý gì lại muốn làm như vậy?

“Trước mắt, trong quân doanh có mười vị thượng tướng, phân biệt thống soái một vạn tinh binh, ngươi có thể chọn lựa một người trong số đó để thay thế hắn.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo đồng tử co rụt lại, ánh mắt nhìn hướng Thần Tịch cũng lập tức trở nên sắc bén: “Công chúa muốn cho ta lựa chọn một trong số những người đó?”

“Đúng vậy! Tùy ngươi chọn lựa.”

Ha ha, công chúa tính kế thật tốt, mặc kệ hắn chọn ai, chỉ sợ đều sẽ khiến cho người đó bất mãn, mà nàng cũng không bị dính dáng tới, thật là tiến triển cực nhanh, hắn cũng không thể không thừa nhận, Cung Thần Tịch đã không còn là cái tiểu nữ nhân mà trước đây hắn nhận thức nữa.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo cân nhắc một phen sau giương mắt nhìn về phía Thần Tịch, lạnh nhạt trả lời: “Công chúa nếu đã muốn quyết định, như vậy ta liền chọn Cung Thành Minh đi! Nghe nói trước đó vài ngày An Thân Vương bệnh nặng, vừa vặn để cho hắn về nhà chăm lo cho An Thân Vương.”

Thần Tịch mỉm cười, kết quả này nàng cũng thích, “Ân, cũng là ngươi nghĩ được chu đáo, liền làm như vậy, ngày mai ngươi bắt đầu đi quân doanh làm việc đi!”

“Hảo.” Hoàng Phủ Cảnh Hạo đứng dậy, “Công chúa nếu không có chuyện gì khác phân phó, vi thần trước hết cáo lui.”

“Ân, ngươi đi làm việc của ngươi đi!”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo hành một cái lễ sau xoay người rời đi, đi tới cửa một trận gió lơ đãng làm cho bức họa trên bàn học bay đi ra ngoài, bay tới cửa, hắn lấy tay tiếp được, ánh mắt xẹt qua hình ảnh bên trên bức họa, tâm bỗng dưng cả kinh, này không phải bản đồ Hi thành sao?

Người khác có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng hắn lại rõ ràng bản đồ Hi thành, bản đồ này nhìn là biết mới do người họa ra gần đây, bởi vì có một số địa phương mới được thêm vào, bất quá trên bản đồ có một số đường cong cái này là cái gì?

Công chúa muốn làm cái gì?

“Hoàng Phủ thượng tướng, phiền toái ngươi đem bản vẽ cho ta.”

“Là.”

Khi Hoàng Phủ Cảnh Hạo xoay người đã muốn che đậy thật tốt tất cả cảm xúc khi nãy của mình, như trước là một bộ dáng vân đạm phong khinh, Thần Tịch cũng không có để ý đưa tay lấy bản vẽ đặt ở trên bàn viết dùng một quyển sách nặng đè lên trên nó.

“Công chúa muốn làm chuyện gì sao?”

“Đúng vậy, ngươi cũng đã nhìn ra, ta đến Hi thành đã muốn hơn hai tháng, thời điểm nhàn hạ đi dạo xem ruộng đất Hi thành, phát hiện rất nhiều đất hoang, thật sự là có chút lãng phí, đang suy nghĩ xem làm thế nào để sử dụng những mảnh đất hoang này.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo cúi mi, cúi đầu, “Không biết công chúa nghĩ sẽ làm như thế nào? Hi thành xác thực có một chút hoang, chỉ là ta thật không biết phải làm như thế nào để cải tạo. Nếu công chúa có thể giải quyết vấn đề này, dân chúng Hi thành nhất định hội cảm kích công chúa.”

Thần Tịch cười cười, “Làm chuyện tốt dân chúng tự nhiên sẽ nhớ rõ, bất quá việc này ngươi cũng đến hỗ trợ đi, dù sao thời gian ngươi ở Hi thành có vẻ dài.”

“Công chúa cần, vi thần tự nhiên hết sức.”

Thần Tịch mặt nhăn nhíu mày, nghe Hoàng Phủ Cảnh Hạo tự xưng vi thần thật sự là không thoải mái, “Quên đi, về sau ngươi ở trước mặt ta vẫn nên lấy tên xưng đi, miễn cho ta nghe không được tự nhiên.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo có chút kinh ngạc, thái độ công chúa lạnh nhạt như trước, bất quá lời này cũng làm cho hắn có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng không nghi ngờ nhiều lắm, chỉ cần nghe lệnh làm việc là tốt rồi. Nghĩ thế hắn cung kính gật gật đầu, “Công chúa mệnh lệnh, Cảnh Hạo nhớ kỹ.”

“Ân, ngày mai ngươi đi quân doanh làm việc trước, buổi tối trở về nếu rảnh cứ đến đây tìm ta.”

“Là.”

Thời điểm Hoàng Phủ Cảnh Hạo rời đi thần sắc không khác gì với lúc tới, điều này làm cho hạ nhân phủ công chúa đoán không ra hướng gió đến, cho nên bọn họ buồn bực như trước, không biết Hoàng Phủ công tử trong lòng bọn họ đến tột cùng muốn cái thời điểm nào mới có thể khôi phục phong cảnh ngày xưa.