*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: minhla1quaxoai
Lão Hà chủ nhiệm trầm mặt, đứng ở trên bục giảng ít nhất hai phút mới có người lục tục phát hiện ra ông.
Người đầu tiên phát hiện ra giáo viên chủ nhiệm là một bạn học, nhấc một chân đá vào bạn cùng bàn đang chém gió, nước miếng bay tứ tung.
Trong khoảnh khắc, phòng học từ trên xuống dưới lặng thinh, một cái chợ ồn ào náo động lập tức biến thành đại hội nhân dân yên tĩnh.
Hàng phía sau vẫn còn một nam sinh đang quay sách trên tay, mặt đầy kiêu ngạo, dường như cái kỹ thuật sống này làm cho cậu ta càng thêm ngạo mạn.
Cho đến khi quyển sách đang xoay nhanh trên đầu ngón tay bị tấm lau bảng ném ra ngoài.
"Cmn!"
Cậu ta đang muốn chửi ầm lên, quay đầu lại thấy ánh mắt âm trầm của lão Hà chủ nhiệm, sợ tới mức hồn phi phách tán: "Thảo...Là một loại thực vật."
(thảo nghĩa là cây cỏ và thảo trong thảo nê mã)
Sau mắt kính, đôi mắt đen âm trầm đầy áp lực của lão Hà cứ thế quét tới quét lui giữa các học sinh.
Các học sinh không rõ ý gì, chỉ cảm thấy áp lực tâm lý rất lớn, giống như một cơn bão sắp sửa tiến đến trước đêm đen.
"Hạ Tang."
Lão Hà chợt mở miệng, trái tim Hạ Tang đập loạn lên như một con thỏ, giật mình thốt lên: "Dạ!"
"Dạ cái gì mà dạ." Ông tức giận mà chỉ chỉ lên tấm lau bảng nằm dưới đất: "Đi nhặt về cho tôi."
"Vâng....."
Hạ Tang lập tức thở nhẹ, ngoan ngoãn đi đến phía cuối phòng học, nhặt tấm lau bảng về.
Lúc này lão Hà mới chậm rãi mở miệng:
"Dù sao thì hiện tại tôi không quản được mấy người."
Lời mở đầu quen thuộc.
Hạ Tang nhặt tấm lau bảng về, cẩn thận đặt ở mép bục giảng.
Lão Hà tiếp tục nói:
"Tôi không phải đã nói: tan học lập tức về nhà, không được ở trên đường đi tới đi lui, làm đông làm tây, lại càng không được tiếp xúc với đám lưu manh Thập Tam trung cách vách! Coi lời của tôi như gió thoảng bên tai có đúng không!"
Những lời này lập tức làm cho các bạn học liên tưởng đến sự việc phát sinh gần đây, bọn họ thầm nói...
"Xem ra là thật!"
"Chắc chắn rồi, Tống Thanh Ngữ đã vài hôm không tới trường."
"Cảnh sát đều đã đến tận trường học điều tra."
Bạn học xung quanh giống như đều đã biết nội tình, Hạ Tang không hiểu gì, hỏi bạn cùng bàn: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tống Thanh Ngữ ban hai." Giả Trăn Trăn dựa gần vào lỗ tai cô, thấp giọng nói: "Nghe nói cậu ta theo đuổi một người ở Thập Tam trung kế bên, điên cuồng theo đuổi hơn ba tháng, người ta lại không phản ứng gì. Sau không biết vì sao lại bị bọn lưu manh bên đó lừa đến quán bar, uống rất nhiều rượu, sau lại..."
Hạ Tang che miệng: "Sau lại như thế nào?"
"May mắn cảnh sát đúng lúc đến mới không xảy ra chuyện lớn."
"May quá."
Giả Trăn Trăn nói: "Chuyện này liên lụy đến rất nhiều giáo viên, tuy rằng không phải người lớp chúng ta nhưng lão Hà cũng bị lãnh đạo phê bình. Nếu không sao lại giận lây chúng ta cơ chứ."
Lão Hà gõ mạnh tấm lau bảng xuống bục giảng, tức giận nói: "Trường học thể thao có giống trường chúng ta sao? Các cô các cậu đều phải thi đại học, tương lai rộng mở! Các cô các cậu hiện tại thả lỏng, cùng bọn họ xen lẫn, quậy cùng nhau hi hi ha ha, không làm việc đàng hoàng, đời này liền xong rồi!"
Các bạn học yên lặng chịu đựng lão Hà quở trách và trút giận, không dám hé răng.
Sau khi tan học, thấy lão Hà đi khỏi phòng học, các bạn học lúc này mới líu ríu nghị luận:
"Phạm vi ngộ thương của lão Hà cũng quá lớn đi, Tống Thanh Ngữ cũng không phải thuộc ban chúng ta, cậu ta theo đuổi nam sinh Thập Tam trung thì liên quan gì đến chúng ta cơ chứ."
Đoạn Khi Âm ở hàng phía trước xoay người, ý vị thâm trường nói:"Nhẫn nhịn đi, chắc lão Hà bị mẹ Hạ Tang phê bình ghê quá."
Mẹ Hạ Tang là chủ nhiệm giáo dục của trường, giống tất cả chủ nhiệm ở trường khác, đeo kính mắt gọng vàng, ngày thường ăn mặc ngay ngắn như cửa chống trộm.
Các học sinh thường xuyên nghe được tiếng bà phê bình giáo viên khác ở bên ngoài phòng giáo vụ, miệng không chút lưu tình, có lần còn khiến một nữ giáo viên mới đến bật khóc.
Chuyện này của Tống Thanh Ngữ nghe nói kinh động cả cục giáo dục, các giáo viên Nhất trung Nam Khê đương nhiên cũng không tránh khỏi.
Mỗi ngày đều mở đại hội, mỗi ngày đều bị ăn mắng.
Các giáo viên bị lãnh đạo phê bình, cơn tức liền chuyển hướng xuống người học sinh.
Lão Hà trực tiếp đem Thập Tam trung bên cạnh nói thành con mãnh thú và dòng nước lũ, kiên quyết ngăn chặn học sinh ban mình tiếp xúc với người trường kia.
"Tống Thanh Ngữ thật sự đang theo đuổi nam sinh cách vách sao?"
"Chứ còn gì nữa! Thập Tam trung là trường thể thao, trai đẹp đương nhiên nhiều, Tống Thanh Ngữ nhất thời bị mê hoặc tâm trí cũng là điều dễ hiểu."
Giả Trăn Trăn kích động nói: "Người cậu ta theo đuổi chính là Chu Cầm, người đẹp trai nhất Thập Tam trung, so với Kỳ đại giáo thảo trường ta còn soái hơn."
Nghe thấy tên Kỳ Tiêu được nhắc đến, Hạ Tang đang làm bài ngẩng đầu lên: "Đẹp trai đến mức ấy sao?"
Giả Trăn Trăn thấy cô có hứng thú, lập tức lộ ra vẻ mặt hóng chuyện, chọc chọc khuỷu tay cô: "Tang Tang, nghe nói Kỳ Tiêu đang theo đuổi cậu."
Hạ Tang lấy ra cục tẩy từ hộp bút, tẩy đường pa-ra-bôn trên tờ nháp.
"Chắc là thế."
Giả Trăn Trăn lập tức hăng hái, hạ giọng nói: "Oa, cậu ta cũng quá can đảm đi, mẹ cậu chính là... Chủ nhiệm nha, cậu ta còn dám lộ liễu táo bạo như vậy."
Hạ Tang buông bút: "Ai cũng đều sợ mẹ tớ, hình như cậu ấy không như vậy."
Kỳ Tiêu sinh ra có khuôn mặt của mối tình đầu, lớn lên khá giống một thần tượng đã bạo hồng cách đây không lâu, gia cảnh ở thành phố Nam Khê... cũng là số một số hai.
Thành tích tuy rằng không tồi, nhưng trong xương cốt lại phản nghịch và gian xảo.
Những người như vậy chỉ đơn giản là "kẻ đốt phá" trong số những học sinh giỏi của Nhất trung Nam Khê - trường có tỷ lệ lên lớp là 100%.
Một ngày nọ trước học kỳ, Hạ Tang chỉ nhớ rõ ngày đó có chút nóng, khi đi ngang qua sân bóng rổ, Kỳ Tiêu ném bóng rổ chạy tới, thuận tay cởi áo khoác đồng phục ném cho cô.
Cậu ta hất cằm, đôi mắt hoa đào trêu trọc khẽ nhếch lên.
"Cầm giúp tôi."
Hạ Tang lạnh lùng nói một câu: "Không có tay."
Nói xong, cô ngậm kem, bước ra khỏi sân thể dục dưới ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của các nữ sinh.
Không biết có phải do đã quen được các nữ sinh xung quanh nuông chiều hay không, Hạ Tang không nóng không lạnh từ chối như vậy ngược lại làm cho Kỳ Tiêu càng thêm hứng thú, chú ý tới cô nhiều hơn.
Kỳ Tiêu thường ngồi ở hai bên trái và phải của bục giảng, giống như hai bên ngai vàng được sự "chăm sóc" đặc biệt nhất từ giáo viên.
Trong giờ học, cậu ta luôn vô tình quay đầu lại, liếc nhìn Hạ Tang một cách nóng bỏng.
Hạ Tang giả vờ như không nhìn thấy.
Kỳ Tiêu là đội trưởng đội bóng rổ, được công nhận là giáo thảo của trường, cả người khí chất tỏa ra ánh nắng mặt trời tươi mát. Hạ Tang không thực sự ghét cậu ta, nhưng cũng không thích lắm.
Tuy nhiên cậu ta cũng rất biết chơi, đôi khi những trò chơi cậu ta bày ra khá thú vị. Thỉnh thoảng, Hạ Tang sẽ đồng ý cùng cậu ta ra ngoài chơi một chút, coi như thư giãn sau việc học.
...
Sau khi tan học, Hạ Tang và Giả Trăn Trăn đi vào quán trà sữa.
Đội bóng rổ và đội cổ động viên trai xinh gái đẹp cũng có mặt ở đó, hừng hực khí thế nói cười.
Kỳ Tiêu cũng ở đó.
Cậu ta là người cao nhất trong đám, mặc chiếc áo hoodie đen trắng của SUPREME, khí chất ngời ngời, nét mặt đẹp trai và hiếu chiến, giống như một gã thợ săn thành thạo, một ánh mắt ngả ngớn đã có thể "chiếm" được trái tim ngo ngoe rục rịch của các cô gái xung quanh.
Người như cậu ta, xung quanh dường như không bao giờ hết náo nhiệt.
Hạ Tang cố ý giữ khoảng cách với các trai xinh gái đẹp của đội bóng rổ cổ vũ, ngồi trong góc lấy điện thoại di động ra quét mã gọi đồ ăn.
Ngay khi cô cầm điện thoại lên chỉ vào mã QR trên tường, một cốc trà sữa đột nhiên xuất hiện trong ô quét mã.
Cô buông điện thoại xuống liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Tiêu.
Một tay cậu ta đút túi, tay kia bất động thanh sắc lặng lẽ nhét ly trà sữa vào tay cô.
Làm xong hết thảy, cậu ta tự nhiên xoay người, quay lại vòng bạn bè của mình như không có chuyện gì xảy ra, không nói một lời.
Trà sữa ấm nóng ủ ấm bàn tay Hạ Tang.
"Ôi, cậu ta quá đỉnh!" Giả Trăn Trăn cảm thán: "Đúng là chết người mà!"
Đẹp trai lại giỏi tán tỉnh, ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Kỳ Tiêu cơ chứ.
Hạ Tang đưa ly trà sữa cho Giả Trăn Trăn: "Cậu thích thì cầm lấy đi."
"Vậy tớ liền không khách khí!"
Đúng lúc này, một chiếc Audi màu đen dừng bên ngoài quán trà sữa bấm còi 2 lần.
Các bạn trong lớp nhận ra đó là xe của nữ ma đầu chủ nhiệm giáo dục, nhóm bạn học nam nữ đang đứng đùa giỡn với nhau lập tức giữ khoảng cách.
Hạ Tang nói với Giả Trăn Trăn: "Mẹ tớ đã đến rồi, đi trước đây, tạm biệt."
"Bye bye."
Hạ Tang nhanh chân bước ra khỏi quán trà sữa, ngồi lên chiếc Audi của bà Đàm.
Trong xe tràn ngập mùi trái cây nhàn nhạt, Hạ Tang để cặp sách sang một bên, sau đó lấy điện thoại ra.
Bà Đàm nhắc nhở: "Thắt dây an toàn."
Cô lúc này mới kéo dây an toàn phía sau, "cạch" thắt dây an toàn cho mình.
"Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, không được uống loại đồ vật này." Bà Đàm bất mãn liếc nhìn quán trà sữa qua gương chiếu hậu: "Trà sữa toàn là bột kem và chất bảo quản, uống nhiều có hại cho sức khỏe."
Bà Đàm mặt nhỏ mày dài, lúc nhìn người khác rất có cảm giác áp bức sắc bén.
Hạ Tang nhìn xuống điện thoại, rầu rĩ nói: "Con cũng đâu có uống."
"Không uống mà đi ra từ tiệm trà sữa?"
Hạ Tang không muốn giải thích với bà, chỉ nói: "Con biết rồi."
Bà Đàm hiển nhiên có lửa trong bụng, nổ máy, tức giận hỏi: "Con có biết Tống Thanh Ngữ không?"
"Con không biết, không phải ở lớp của con."
"Mẹ biết không phải ở ban con." Hiển nhiên bà Đàm cũng là vì lo lắng, nói: "Vấn đề của con bé đó, con hẳn là nghe nói qua."
"Lão... Thầy Hà đã nói rồi ạ."
Bà Đàm đoán chắc là giáo viên chủ nhiệm hẳn đã nhắc nhở qua rồi nên không nhắc lại mà nói: "Giai đoạn này ai ai cũng đều vùi đầu lao về phía trước, nếu không cẩn thận thì sẽ bị tụt hậu so với mọi người. Con nhìn xem trường ta cạnh tranh khốc liệt như thế nào, mỗi lần thi tháng đều có rất nhiều hắc mã xông lên. Đây là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời con, mẹ hy vọng con đem tâm tư dồn vào việc hoàn thiện bản thân, không cần suy nghĩ linh tinh rồi xảy ra việc khiến bản thân hối hận cả đời. "
Hạ Tang thờ ơ đáp: "Con biết rồi."
Bà Đàm nhìn cô qua gương chiếu hậu như lại muốn nhắc nhở, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn sửa lại lời nói:
"Hạ Tang, con nên làm gương, đừng để mẹ mất mặt. Càng đừng làm những việc mẹ không cho phép."
"Con biết rồi mà mẹ."
Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Tang rung lên, cô vội vàng chuyển sang chế độ im lặng.
Kỳ Tiêu đã gửi một tin nhắn:
"Có bị nữ ma vương phê bình không?"
Hạ Tang bình tĩnh liếc nhìn mẹ mình trong gương chiếu hậu, bà Đàm đang tập trung nhìn thẳng về phía trước lái xe.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dùng đầu ngón tay thon thả chỉnh sửa dòng chữ: "Trà sữa của cậu, tôi đưa cho bạn rồi."
Kỳ Tiêu: "Tôi thấy được."
Hạ Tang không trả lời lại, một lúc sau Kỳ Tiêu lại gửi thêm một tin nhắn: "Ngày mai cuối tuần có kế hoạch gì không?"
Hạ Tang: "Buổi sáng tập đàn, buổi chiều chắc là rảnh."
Kỳ Tiêu: "Ngày mai tôi cùng vài người bạn trong đội đi đến mật thất kinh dị nhưng còn thiếu một vài người. Cậu có muốn đến không? Tôi tìm được một chỗ khá hay. Nghe nói NPC của họ rất khỏe, còn có thể giả ma trèo lên tường. "
(NPC: Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển)
Hạ Tang do dự, Kỳ Tiêu quả thực có thể lợi dụng điểm yếu của cô, biết cô đã yếu còn ra gió, nhát gan lại thích chơi mật thất kinh dị.
Cô nghĩ nghĩ một lúc, nhắn: "Tôi không đi tuyến đơn."
Kỳ Tiêu: "Được!"
...
Chín giờ tối, Hạ Tang làm xong bài tập, bước ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, bà Đàm vẫn đang nghe điện thoại, dường như đang giải quyết chuyện của Tống Thanh Ngữ: "Đúng vậy, nếu xảy ra chuyện như thế này, nhà trường không thể tránh khỏi trách nhiệm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp với cảnh sát để xử lý chuyện này. Nhưng Thập Tam trung cũng phải chịu trách nhiệm, đặc biệt là nam sinh Tống Thanh Ngữ theo đuổi... "
"Mẹ, con ra ngoài mua vài thứ." Hạ Tang bước thẳng ra cửa.
Bà Đàm che microphone lại, nói: "Muộn rồi, để mẹ gọi shipper giao đồ cho con."
"Mua băng vệ sinh, shipper giao đồ ăn sẽ không mua đâu." Hạ Tang nói, "Tiện thể ra ngoài cho tỉnh táo đầu óc, lúc về con còn phải làm một bộ đề thi nữa."
"Về sớm một chút, đừng đến những nơi vắng người."
"Vâng."
Hạ Tang bước ra khỏi tiểu khu cao cấp, băng qua đường, đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi FamilyMart đối diện, chọn trên thùng đựng hai gói băng vệ sinh thường dùng.
Quay một vòng quanh các kệ, lại thấy một nhóm nam sinh mặc đồng phục học sinh từ Thập Tam trung bước tới.
Đồng phục học sinh của Thập Tam trung là kiểu rất đặc trưng của các trường thể thao, toàn bộ là màu xanh lá cây, trên tay và chân có hai vạch màu vàng, hơi giống phong cách của [gói biểu tượng của Trung Quốc]
(Nguồn ảnh: google)
"Cầm ca, ngày mai lại đi giả ma à?"
"Hahaha, với khả năng nhảy qua tường của cậu, chẳng nhẽ không làm đám khách ngu ngốc đó phát điên được."
Nhóm thiếu niên này nhìn không giống người tốt, tụ tập cùng nhau tựa như muốn cướp cửa hàng tiện lợi vậy, giọng nói của bọn họ cũng dày và trầm thấp, là đặc thù của thiếu niên.
Vì chuyện của Tống Thanh Ngữ, các giáo viên đã mô tả học sinh của Thập Tam trung giống như một lũ dã thú.
Trong lòng Hạ Tang rùng mình khi đột nhiên nhìn thấy một vài nam sinh Thập Tam trung trông không giống người tốt.
Đương nhiên, những nam sinh này cũng chú ý đến dáng vẻ tăng tốc rõ ràng của của Hạ Tang.
Trên khuôn mặt của cô là... biểu cảm mà họ thường thấy trên khuôn mặt của các học sinh Nhất trung.
Sợ hãi, hoảng sợ, tựa như nhìn thấy một con quỷ.
Mà đằng sau sự hoảng sợ này, nó bắt nguồn từ sự khinh bỉ đối với những sinh vật dưới đáy của "Kim tự tháp thi đại học".
Bọn họ cảm thấy bị xúc phạm, một số nam sinh ngữ khí không tốt, cố ý hù dọa Hạ Tang: "Cậu chạy cái gì?"
"Sợ các anh đây ăn thịt cậu chắc!"
"......"
Hạ Tang cúi đầu im lặng, không muốn dây dưa với bọn họ, càng đi nhanh về phía quầy thu ngân.
Ngay lúc đi qua kệ hàng, xoay người quá nhanh, đâm vào tay của một người con trai.
Khung xương của người con trai rất vững vàng, không hề nhúc nhích, thay vào đó, Hạ Tang bị đẩy lùi về phía sau hai bước, va vào giá sách, hai gói băng vệ sinh trong tay bay ra ngoài.
Hạ Tang xoa thắt lưng đau nhức, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đập vào mắt là vết sẹo rõ ràng từ trán trái, cắt đứt hai phần ba lông mày bên trái.
Các đường nét trên khuôn mặt đều sắc sảo, nếp mí rất nông, đường vòng cung mượt mà, lông mày đứt quãng đột ngột, lộ ra vẻ lạnh lùng có phần bất phàm.
Dù sao Hạ Tang cũng chưa từng nhìn thấy một người con trai... với một vết sẹo trên mặt mà vẫn có thể đẹp trai đến như vậy.
Anh cũng mặc đồng phục học sinh của Thập Tam trung bên cạnh, bờ vai rộng nâng đỡ bộ đồng phục rộng rãi, là dáng người móc áo điển hình, cổ thon dài đeo một sợi dây chuyền lá bạc hình lông chim.
Hạ Tang không dám nhìn mặt anh, ánh mắt chỉ rơi vào logo Thập Tam trung mờ nhạt trên ngực, run rẩy quay người muốn rời đi.
"Này."
Giọng nói Chu Cầm nhẹ nhàng trầm ấm, có từ tính giống như là một hạt bụi rơi xuống.
Hạ Tang dừng bước, không dám nhúc nhích.
Lúc này, cô nhìn thấy anh khom lưng nhặt băng vệ sinh trên mặt đất, đưa qua: "Không cần đồ?"
Ánh mắt Hạ Tang dời xuống, nhìn thấy tay anh đang cầm băng vệ sinh.
Khớp xương cao dài, nước da không trắng bằng chàng trai bên cạnh, màu vàng lúa mạch, đầu ngón tay còn có vết chai dày.
Lúc cô cầm lấy băng vệ sinh, Chu Cầm dùng sức, kéo cô về phía mình, lập tức đem cô kéo đến trước mặt.
Anh cúi người, siết chặt tay.
"Sợ cái gì"
"Không có..."
Anh cao giọng, giọng điệu có phần đùa giỡn, nói vào tai cô: "Học sinh Thập Tam trung đều là lưu manh nhưng cũng không đến nỗi hành hung bên đường đâu."
Cửa hàng tiện lợi có đầy đủ điều hòa, nhưng vì anh đến gần, Hạ Tang cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã tăng lên.
Nóng, ngột ngạt, khó chịu......
Cô buộc phải ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lần nữa va chạm với ánh mắt của anh.
Đôi mắt đen láy không chút cảm xúc của thiếu niên không mang bất kì cảm xúc nào nhưng lại vô cùng có cảm giác áp bức.