Mộtlúc sau, mấy tên kia được đưa đến lang trung rồi quán mới trở lại không khí yênlặng như ban đầu. Tôi đang nghĩ cách lừa cái cô này thì có bóng hình quen thuộctừ cửa đi vào. Ngẩng đầu lên nhìn, tôi mừng húm, hóa ra là anh chàng đẹp traigặp trên đường, đúng là đi khắp nơi tìm không ngờ ở ngay trước mặt. Nhưng anhta rõ ràng đi trước mình mà sao lại đến sau?
Tôichăm chú nhìn theo, hi vọng anh ta ngồi lại, nhưng Thượng Đế không nghe thấy lờicầu nguyện của tôi. Anh ta chỉ thuê một phòng rồi đi về phòng luôn.
Lần nàynhìn kỹ thấy tên này thật đẹp trai. Công bằng mà nói, xét về ngũ quan thì khôngtinh tế bằng "sơn trại nghỉ mát" nhưng đặt trên mặt anh ta lại chongười ta cảm giác phóng túng mà không ngang ngược. Được! Anh giai đầu tiên đượcPhùng Trần Sở Dương bao sau khi quay về quá khứ chính là anh ta.
Tôi vừahạ quyết tâm thì người đối diện thấy vẻ mặt hau háu của tôi liền nhìn theo, lúcnày chỉ còn thấy bóng hình anh ta đang lên lầu. Cô ta cười, nói khẽ: "Sao?Có cảm tình với tình lang?"
Tôinghe tiếng quay đầu lại, ngượng ngùng chỉ cười không trả lời.
"Cáiđồ nha đầu này, có cảm tình thì có cảm tình. Khi nãy nghe ngươi nói tưởng khôngphải người thường mà sao giờ lại lôi vẻ mặt một cô bé con ra thế?"
Cô talại quay sang giáo dục tôi cơ đấy. Chúng ta chẳng biết ai giả vờ giỏi hơn aiđâu. Tôi mắng thầm.
Khôngthấy tôi nói cô ta bí hiểm lại gần, hạ thấp giọng: "Thích rồi thì buổi tốiđi qua, thổi ít thuốc mê vào, cái gì hắn ta cũng phải chiều theo ngươi. Haha!", nói xong còn cười với tôi đầy ẩn ý.
Tôi hámiệng. Chúa ơi! Con tưởng mình đã khủng lắm rồi mà còn có người còn dã man hơn.Cô ta, cô ta dám cổ vũ con nửa đêm đi "hái hoa". Cô ta là người cổđại? Có khi nào cũng giống con?
"Cóbiết Lưu Đức Hoa không?" tôi hỏi.
Cô tasững người rồi lắc lắc đầu.
Xem rakhông phải rồi. Thôi vậy! Nhưng sao nghe cô ta nói tôi lại thấy động lòng nhưthế? Nửa đêm, anh ta ngủ say cạnh tôi, mặc tôi thỏa sức ăn đậu phụ. Ha ha!Không chỉ ăn tí chút mà không khéo lại là tiệc đậu phụ.
Độnglòng, động lòng rồi! Tay sờ sờ đống chai lọ trong người, mới thế đã phải dùngđến?
Mất mộthạt vàng tiểu nhị mới đổi phòng cho tôi sang cạnh phòng anh chàng kia. Haiz! Cứcái tốc độ này thì chưa đến một tháng tôi đã phải theo hội ăn mày đi làm thêmthôi.
Nửađêm, bên ngoài vạn vật đều yên lặng, phòng kế bên không có chút động tĩnh gì,mà không biết anh ta đã ngủ chưa, nhìn bảo kiếm trên người chắc là người biếtvõ, tôi phải cẩn thận mới được. Rón rén ra khỏi phòng, tôi đứng ở cửa sổ phòngkế. Ánh trăng vừa vặn chiếu vào cửa sổ, óng ánh như dát một lớp bạc.
Có khinào lần đầu bao giai phải dùng biện pháp "hái"? Có khi nào hơi bấtbình thường không? Trong truyện đều là nam chính có cảm tình trước với nữ chính.Lần đầu làm thế này không tránh được kinh hoảng, lòng bàn tay thì ướt đẫm mồhôi. Không sao! Không sao! Mình chỉ muốn ăn trộm ít đậu phụ của anh ta cũngkhông định làm gì khác. Tôi tự an ủi mình, mà cho dù có bao người ta thì cũngphải đi khảo sát trước chứ.
Tayrun run lôi ống trúc trong người ra, lại lấy một ít thuốc mê trong lọ cho vào.Nhấm ít nước bọt đục một lỗ trên giấy dán cửa, tôi nhẹ nhàng đưa ống trúc vào,vừa định thổi thì v bị đập một cái. Tôi giật mình, hít mạnh rồi đứng bật dậy.
"Khụkhụ! Khụ khụ!" tiếp sau đó là cảm giác bị sặc khiến tôi ho muốn đứt hơi.Thôi xong! Tự mình hít toàn bộ đống thuốc mê vào miệng rồi.
Tôiquay đầu, thấy gương mặt điển trai kia đang lạnh lùng nhìn, không dám ngắm màchỉ gượng cười: "Đúng là trùng hợp, lại gặp anh. Anh ở phòng này? A! Nhầmrồi! Tôi đi nhầm phòng rồi!" Nói rồi tôi vội quay người đi về phòng mình,nhưng vừa định bước đi đã bị anh ta kéo lại, đôi tay như làm bằng sắt khiến tôiđau thấu xương.
"Cônương, đêm hôm không đi ngủ lại định làm gì đây?" anh ta lạnh lùng hỏi.
Tôicười gượng: "Hi hi! Hi hi! Tôi bị mất ngủ, định thổi ít thuốc mê vào phòngmình. Bây giờ thì tốt rồi, tự mình ăn hết chỗ thuốc mê đấy khỏi cần thổi nữa.Đi ngủ thôi, tạm biệt."
Anh tavẫn không chịu buông tay, tôi đành chịu, chỉ biết quay ra cười. .Lần này thìxong rồi! Chút nữa không khéo lại lăn ra đất mất. Báo ứng, đúng là báo ứng.Đang yên đang lành lại bắt chiếc người ta đi "hái hoa". Anh ta có khinào tức giận quá mà diệt khẩu không?
"Đạihiệp, tôi xin khai thật. Chẳng vòng vo nữa, tôi chỉ muốn vào phòng anh ăn trộmít tiền. Anh là đại nhân không kì kèo với tiểu nhân, tha cho tôi lần này, tôichóng mặt rồi." tôi nói, vẻ mặt đau khổ.
Đầu ócđúng là hơi quay cuồng, mà sao càng ngày càng thấy nóng? Quần áo mặc cũng đâucó nhiều? Chỉ thấy mặt nóng bừng bừng. Dưới ánh trăng, từ khoảng cách gần thếnày ngắm giai đẹp, càng ngắm càng thấy điển trai, chỉ muốn sờ vào, nhưng nhìnmặt anh ta thế kia có cho tiền tôi cũng chẳng dám.
"Côăn thuốc mê gì?" Anh ta hỏi có phần kinh ngạc.
"Đây,cho anh. Lần sau tôi cũng chẳng dám nữa. Anh cho tôi về đi ngủ đi. Xin anh đấy.Tôi ăn không ít thuốc mê rồi." Tôi vội vàng lấy một lọ nhỏ trong người ra.Anh ta mở nắp, ngửi rồi nhíu mày nói: "Đây phải thuốc mê."
Tôigiật mình, không phải thuốc mê? Tên trưởng quầy kia lừa tôi hay là tôi lấy nhầmthuốc? Chẳng lẽ lấy nhầm thuốc sổ? Tôi vội vàng lôi hết đống chai lọ trong lòngra.
"Cáibình này rõ ràng viết "nữ nhi mị", cô không biết chữ?" Anh tachỉ vào cái nhãn dán trên lọ.
Trờiơi! Tôi không biết chữ thật mà!
Báoứng! Lúc trưởng quầy nói trên bình có dán nhãn, tôi biết mình không biết chữ đãhỏi kĩ càng mà sao giờ lại nhầm lẫn? "Nữ nhi mị", "mê hoàndược". Bà nó chứ, đều là ba chữ mà công dụng khác nhau một trời một vực.
Tôinhìn gương mặt tuấn tú phía trước, dưới ánh trăng gương mặt ấy càng nổi bật cácđường nét. Miệng ngày càng khô, chân tay bủn rủn, còn tim thì đập thình thịch.
Khôngđược! Không được! Mới gặp người ta có hai lần, nói thế nào cũng không thể cưỡngép anh ta. Không biết dược tính của xuân dược có mạnh không? Mà liệu có chếtngười không? Bây giờ cầu xin anh ta trói vào giường hay gọi Đinh tiểu tiên đếnđem mình đi?
Anh tanhíu mắt quan sát.
"Anhtrai, anh thật phong độ!" Tôi ngờ nghệch cười, không đúng, mình đâu cóđịnh nói thế này. Sao thế nhỉ? Cơ thể không cưỡng lại được cứ dựa vào người anhta. Không thể được, phải chạy trốn thôi nhưng làm thế này để triệu hồi Đinhtiểu tiên? Hình như là đưa ngón tay lên trán... A a a! Sao tay lại sờ vào mặtngười ta?
"Anhtrai, da anh đẹp thật!" Tôi đã quấn lên người anh ta, tay đỡ lấy mặt, càngnhìn càng thấy yêu, không kìm được ham muốn đưa môi lên. Nhắm mắt lại, nhónchân, không ngờ hôn vào không khí, mở mắt định nhìn nhưng tôi chỉ có cảm giácchân rời đất và người bị anh ta vác lên vai như vác một bao tải đồ. Tôi nằmtrên vai anh chàng, đầu chúi xuống đất, lần này hết hẳn rồi, đến chút ý chí đấutranh cuối cùng cũng biến mất.
"Woa,vòng eo vừa tay quá! Cái đường cong... cái mông này... cong thật... hấp dẫn...rất hấp dẫn... sờ vào cảm giác thật...."
Sao anhta không nói gì? Sao cơ bắp cứ gồng lên, sờ chỗ nào cũng thấy chắc nịch?
"Tủm!"một tiếng vang lên tôi thấy nước từ khắp các phía trào đến, đầu ngay tức khắcchìm dưới nước, tôi ngay lập tức đứng dậy. Nước lạnh làm đầu óc tôi tỉnh táohẳn. Hứ! Ai dám vất bà đây vào nước lạnh.
Tôinhìn bốn phía xung quanh chỉ thấy gương mặt rám nắng kia.
Anh tacũng đứng trong nước với tôi. Nước chỉ đến ngang lưng anh ta nhưng lại đến ngựctôi. Đúng là khác biệt!
"Tỉnhra chưa?" anh chàng nghiêm mặt hỏi.
Tôi xấuhổ gật đầu, tỉnh rồi, thật sự tỉnh rồi, cơ thể không còn nóng rực nữa mà thayđó là cảm giác lạnh buốt. Anh ta không nói gì nữa, quay người đi vào bờ.
"Này...anh đừng đi!" Tôi gọi to, anh ta cứ đi như thể không nghe thấy gì.
"Đạihiệp, anh cứu người thì cứu cho trót, đừng bỏ tôi ở đây một mình", tôicuống cuồng. Trời thì tối mà giữa chốn đồng không mông quạnh thế này sao tôidám ở một mình.
"....."
"Đạihiệp, tôi là con gái. Ở đây không an toàn."
"....."
"Anhrút cục có phải con trai không? Sao nỡ để tôi ở đây một mình?" Tôi quátlớn.
Cuốicùng anh ta cũng dừng lại nhưng không hề quay người chỉ ném một vật về phíasau. Tôi vội bắt lấy mà không được. Vật đó rơi trúng người tôi, chỉ kịp thấynhói một cái đã thấy mình hét không ra tiếng, người cũng không động đậy được.
Têntiểu nhân! Tên khốn kiếp! Đồ đại hiệp chết tiệt! Đồ hạ lưu, hạ đẳng! Tôi lôihết những gì mình biết ra mắng chửi hắn, tiếc rằng mắng không ra tiếng. Khôngcó tiếng thì kịch có hay đến mấy cũng chẳng diễn được.
Thế làở một nơi hoang vắng, trên con sông nhỏ, tôi đứng như tượng, nước oàm oạp vỗvào người; còn muỗi thì như đoàn máy bay ném bom, vo ve oanh tạc quanh tôi.
Khitrời tờ mờ sáng tôi mới bò từ dưới sông lên. Vầng dương ló ra từ phía đông cũnglà lúc tôi về đến quán trọ.
Trảiqua sự đối xử phi nhân tính mà tôi không bị cảm, có thể thấy sức sống của bảnthân mãnh liệt nhường nào. Tôi ngồi trên giường quấn chăn suy nghĩ, phòng bêncạnh từ sớm không còn ai. Không biết chàng ta đi từ khi nào? Haiz! Đúng là đibắt trộm gà cuối cùng bị người ta lấy mất đống chai thuốc.
Tôi bòxuống giường, để anh chàng đẹp trai kia qua một bên, tên Thừa Đức vẫn đang tìmkiếm, mình không thể ở lại đây. Hơn nữa con lừa kia đi chậm như rùa, chẳng biếtcó đuổi kịp đoàn rước dâu không? Trực giác nói với tôi khoảng cách với đoànNgõa Lặc càng gần thì càng an toàn. Tôi lại mặc bồ quần áo bà già, trát phấnlên mặt, đến lúc dùng đến phấn trắng thì phát hiện ra không còn đủ. Haiz! Lạiphải tốn tiền đi mua thêm. Bây giờ chẳng có gì là không cần đến tiền!
Vừa rakhỏi cửa tôi đã thấy bà cô họ Hồ hôm qua đang ngồi ăn sáng ở tiền đường. Nhìnthấy tôi cô ta vẫy tay, chẳng dám đắc tội, tôi đành lại gần. Cô ta nhìn tôi rồicúi đầu cười nắc nẻ khiến tôi không hiểu ra làm sao.
"Saothế chị Hồ? Mặt em có gì à?" tôi cười nói.
"Khôngcó cái gì." Cô ta nói được hai câu rồi lại cười hí h
"Đêmqua chắc không tồi? Xem bộ dạng của ngươi, mắt đỏ môi sưng, chắc là xong rồichứ gì?"
Mắt đỏmôi sưng? Mắt đỏ vì ngủ không được còn môi sưng vì bị muỗi đốt. Bọn muỗi đángghét, không chỉ đốt khắp người đến cả môi cũng không chừa. Môi trên môi dướimỗi bên một phát rất công bằng.
Tôi bựctức nhìn cô ta cười đắc ý. Cười! Cười! Cười thêm tí nữa trứng của cô rơi ra chomà xem, tôi mắng thầm.
Ăn xongcô ta lên đường đi Phồn Đô, hỏi tôi có đi cùng đường không, tôi đương nhiên làkhéo léo khẳng định mình đi đường khác. Tiễn cô ta đi rồi tôi vội vã tìm mộttiền trang (giống như ngân hàng bây giờ - ND) đổi toàn bộ hạt vàng sang tiềnđồng. Bao đồ chật ních tiền đồng, nặng lên không ít. Cảm giác được sức nặng củađồng tiền vẫn yên tâm hơn. Đoán rằng bà cô kia đi xa rồi tôi mới cưỡi lên conlừa của mình lên đường. Không biết do ăn no quá hay vẫn nhớ cái màn thầu hômqua mà trên đường đi lừa ta không thèm gặm hoa dại nữa. Tuy thế chú ta vẫn nhátcáy, không cần biết là xe hay ngựa, chỉ nghe thấy tiếng là tự động lùi vào ménhường đường cho người khác đi làm tôi mấy lần tức muốn chết.
Nhờ conlừa không biết chịu thua kém ai, lúc nào cũng bảo toàn khoảng cách một ngàyđường với đoàn Ngõa Lặc nên đi đường cũng thuận lợi. Trên đường đi tuy có ba,năm người dáng vẻ quan sai đi qua nhưng chưa từng quay ra kiếm chuyện. Tôi cứthế đi khoảng bảy, tám ngày thì đến một thành lớn - Uyển thành.
Uyểnthành là thành lớn số một miền bắc Chu quốc nhưng sau trận chiến lần trước đãbị người Ngõa Lặc chiếm đóng, đến nay vẫn chưa trao trả lại Chu quốc, do đó bâygiờ coi như lãnh thổ của Ngõa Lặc. Theo dòng người vào thành, trong thành vẫnhuyên náo như thường, xem ra trận chiến một năm trước không đem đến nhiều tổnthất lắm.
Vì vộiđi, từ lúc chạy trốn đến giờ tôi chưa ăn một bữa tử tế. Lần này khó khăn lắmmới đến thành phố lớn, nói gì cũng phải nếm thử các món ăn ngon của cổ đại. Xốclại bao đồ sau lưng, rồi sờ chỗ vàng còn lại trong người, tôi quả quyết đi vàomột tửu lầu nhìn rất hào nhoáng. Đẳng cấp như này ở cổ đại mà đem so với hiệnđại chắc cũng phải tương đương với nhà hàng năm sao.
Quán ănsang trọng đến cả tiểu nhị cũng kiêu ngạo theo. Anh chàng đứng quản lý việc"đỗ xe" cho khách ngoài cửa quán nhìn thấy con lừa rụng gấn hết lôngcủa tôi xong dắt con lừa ra sau viện một cách không cam tâm. Thái độ của anh talàm tôi bực cả mình.
"Cẩnthận đấy! Con lừa này bề ngoài tuy có vẻ không được việc nhưng rất quý giá. Nómà rơi một cọng lông nào là ngươi không xong với ta đâu." Tôi chống nạnhchửi.
Tiểunhị đó cúi gập người: "Bà cô của tôi, đừng vội. Hay bà đếm chỗ lông củacon lừa này rồi tôi dắt nó đi sau? Dù sao trên người nó cũng chẳng còn baonhiêu lông."
Đồ mấtdạy! Làm tôi tức nghẹn họng. Hắn ta lại cúi người chào tôi lần nữa rồi mới dắtlừa đi để lại tôi đứng một mình ở cửa, giận run người.
Tôiđang muốn kiếm người trút giận thì thấy ở bên kia phố có người dáng vẻ quý côngtử đi đến. Thân hình cao ráo, mặc bộ đồ màu nguyệt bạch, vòng quấn tóc bằngvàng, đứng nổi bật giữa dòng người. Tôi thầm khen trong lòng. Đợi đến lúc nhìnrõ mặt người đó rồi tôi cảm thấy chân mình nhũn ra, chỉ mong có cái động nào đểchui xuống. Không sai, người có dáng vẻ công tử đấy là "sơn trại nghỉmát" Thừa Đức. Theo sau anh ta còn có một người đen gầy, càng tôn thêm vẻmôi đỏ răng trắng, mặt như hoa đào của anh ta.
Tiếcrằng tôi chẳng còn tâm trí đâu để ngắm giai đẹp. Anh ta giờ này đáng lẽ phải ởtrong đoàn rước dâu chứ? Sao lại một mình chạy ra dạo phố? Tôi chưa kịp hoànhồn thì anh ta đã quay ra, lúc nhìn thấy tôi hơi sững người lại. Tôi ngay lậptức gật đầu cười với anh ta. Làm xong động tác này tôi chỉ muốn tát cho mìnhmột cái. Với hình dáng hiện tại anh ta có khi nào nhận ra tôi không? Tôi cườivới người ta làm gì? Chẳng lẽ ngày trước bị anh ta bắt nạt nhiều đâm sợ?
Tôi vộivàng quay người, chỉ cầu Thượng Đế mong anh ta chưa chú ý đến. Quả nhiên ThượngĐế không quay về quá khứ cùng tôi cho nên không nghe thấy lời cầu nguyện. Tôichưa kịp đi vào quán thì anh ta đã đuổi kịp.
Lần nàythì chết chắc! Tối quang hết phấn trắng mà hôm nay chưa kịp mua thêm, khôngbiết chỗ phấn trát trên mặt có đủ dày?
"Đứnglại!" Thừa Đức gọi từ phía sau.
Tôi giảvờ như không biết vẫn tiếp tục đi vào trong, chưa kịp hiểu ra thì đã thấy ngườiđen gầy đó đứng chặn phía trước. Thần thánh ơi! Hắn biết phép dịch chuyển tứcthời sao? Tôi đành quay người lại. Lúc này Thừa Đức đã đi đến trước mặt tôi.Anh ta nhìn tôi một lúc rồi bật cười.
Tôichỉnh đốn lại mình rồi lao vào lòng Thừa Đức, khóc lóc: "Cuối cùng tôicũng tìm thấy các người."
"Ồ?"
"Đêmhôm đó tôi bị bọn áo đen bắt đi xong khó khăn lắm mới chạy trốn được, lại khôngtìm thấy mọi người, đành đi theo sau. Đi đến đây cuối cùng thì cũng bắt kịpanh." Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài nói.
"Thếthì cô phải chịu khổ nhiều rồi. Lần này thì theo tôi quay về chứ?" ThừaĐức cười.
"Ừ,có thể cho tôi ăn một bữa cơm no không?" tôi ngượng ngùng đáp. Việc đã đếnnước này thì đến đâu hay đến đó, hi vọng có thể nhân lúc người trong quán đôngmà chạy trốn. Khổ nỗi tất cả đống thuốc của mình đều nằm trong tay anh chàngđẹp trai kia, nếu không thì đã tốt.
ThừaĐức cười chế giễu, đi thẳng vào tửu lầu. Tôi nhìn gương mặt đen gầy lạnh băngtrước mặt rồi vội chạy theo sau Thừa Đức. Giờ là thời điểm mọi người dùng bữa,khách trong tửu lầu đông nghịt, các phòng riêng đã có khách bao từ sớm. Đúng làbạc vẫn có tác dụng, Thừa Đức vừa ném một thỏi bạc ra ngay lập tức có một phòngriêng gần cửa sổ.
Tôi rasức gọi món ăn, dù sao thì ăn bữa nào tốt bữa ấy không biết lúc quay về tên nàycòn hành hạ tôi đến mức nào. Tôi còn lâu mới tin anh ta tin những lời tôi nóilúc nãy. Lúc chờ thức ăn tôi ngồi đấu láo với Thừa Đức, còn người kia chỉ đứngbên cạnh mắt lạnh băng nhìn làm tôi sợ hãi, đành quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ.Ông trời không tuyệt của ai bao giờ. Tôi vừa nhìn ra đã thấy bóng dáng bà chịhọ Hồ hôm nọ gặp ở quán trọ đang đi từ phía đông tới.
"ChịHồ! Chị Hồ!" Tôi nhoài người ra ngoài cửa sổ gọi to. Bên này, Thừa Đứcnhíu mày, người gầy đen kia ngay lập tức kéo tôi về chỗ ngồi. Chị Hồ bên kia đãkịp nghe thấy tiếng gọi, vẫy tay với tôi.
"Kéocái gì mà kéo? Trên đường đi tôi quen một chị, tính tình rất tốt. Các người cócần phải thế không?" tôi cáu bẳn.
ThừaĐức thấy tôi vậy cũng không nói gì chỉ ngồi im nhìn tôi. Cơn giận giữ trong tôilập tức biến mất, ngoan ngoãn một chút tốt hơn, anh ta không phải người tôi dámchọc tức. Tiểu nhị bắt đầu bày thức ăn, lúc thì đĩa, lúc thì bát, chỉ một loángđã đầy cả bàn.
"Ngồiđi. Anh cũng ngồi xuống đi, đứng như thế tôi không ăn được." Tôi quay ranói với người đen gầy kia. Anh ta vẫn đứng yên như không nghe thấy gì. Tôi đànhquay ra nhìn Thừa Đức. Thừa Đức chỉ cười rồi quay ra nói: "Phụng Thiện,ngươi cứ ngồi xuống, ở bên ngoài không cần giữ phép tắc."
Nghexong anh ta hành lễ, khẽ nói "Nô tài mạn phép" rồi mới ghé nguời ngồixuống.
Rèm checửa bị kéo ra, một tiếng nói dịu dàng cất lên: "Tiểu nha đầu, sao ngươilại ở đây?" Chị Hồ thò đầu vào, không ngờ bên trong còn có hai nam tử, bènđứng ngoài cửa do dự không biết có nên vào không.
"ChịHồ, vào đây cùng ăn cơm luôn. Vào đi mà!" Tôi vội chạy ra kéo chị ta ngồivào chỗ của tôi. "Chị Hồ, không ngờ lại gặp chị ở đây. Đây là anh trai em,anh ấy đến đón em về."
Chị Hồchỉ cười, mặt không để lộ cảm xúc gì, không biết đã hiểu ý tôi chưa nữa?
"Đâylà anh trai em, như em đã kể mình trốn khỏi nhà để khỏi phải kết hôn. Bây giờanh ấy tìm đến đón em cùng ", tôi cười.
"Ừ.Con gái vốn dĩ không lên chạy lung tung bên ngoài." Chị ta nhẹ nhàng nói,quay ra nhìn Thừa Đức một cái rồi mỉm cười. Thừa Đức theo phép tắc cũng gật đầulại.
"Vâng,anh trai cũng nói em như vậy. Không nói nữa, ăn thức ăn thôi!" Tôi cười,gắp thức ăn mời chị Hồ.
"Chịnếm thử xem món này thế nào? Sao em thấy có vẻ hơi nhạt?" Hừ! Hi vọng bàcô này không giả vờ hồ đồ, chỉ cần lần này cô ta chịu giúp bà đây nhất định xemcô ta như thánh, lần sau mà gặp tuyệt đối nói cô ta mới mười tám tuổi.
Chị Hồnếm một miếng nhỏ, cười: "Không tồi, nhưng vị không đậm đà bằng thức ăntôi nấu. Dù sao cũng tạm ăn được."
Tôinghe thấy mà sướng run, xem ra chị ta hiểu ý tôi rồi. Thừa Đức mặt vẫn cườicười nhìn tôi như thể hai người là anh em thật sự, chỉ có tôi biết tên này dướilớp da người là cái gì. Phụng Thiện nghiêm trang ngồi không dám động đậy chỉ cóđôi mắt dò xét tôi và chị Hồ không ngơi nghỉ.
Tôihăng hái tiếp thức ăn cho mọi người. Chị Hồ bụng dạ đúng là tốt, đĩa thức ănnào cũng nếm thử một chút; động tác tao nhã: một tay cầm đũa, tay kia giữ ống tayáo dáng vẻ như tiểu thư khuê các. Tôi vội vã theo sau, chị ta động vào món nàoliền vội vàng gắp món đó cho Thừa Đức. Khổ nỗi hai tên này chẳng có vẻ gì địnhăn làm tôi sốt ruột muốn chết. Tôi bực mình, nghiến răng bắt đầu ăn rồi gắpmăng đưa đến trước mặt Thừa Đức: "Anh, ăn thử cái này đi, mềm lắm."
Nói rồigiơ cao đũa lên định đút cho anh ta. Thừa Đức không ngờ tôi sẽ làm như vậy,sững người lại. Tuy biết mình không đổi đũa mà lấy đũa mình vưà dùng gắp thứcăn cho người khác là bất lịch sự nhưng bữa ăn sắp xong mà hắn còn chưa động đũanên tôi cũng chẳng để ý đến những phép tắc ấy nữa. Thừa Đức tuy sững người mộtlúc nhưng cuối cùng vẫn há miệng. Tôi vội nhét miếng măng vào miệng hắn, địnhthu đũa về mà kéo mãi không được, hóa ra tên này cắn vào đầu đũa, lại còn quayra cười với tôi nữa. Đến chết với tên này mất thôi!
Tôi giảvờ không để ý đến, tiếp tục gắp thức ăn đút cho Phụng Thiện. Khi đưa thức ănđến gần miệng, mặt mũi anh ta bỗng đỏ bừng, nhất quyết không chịu ăn. Thừa Đứclạnh lùng liếc mắt một cái anh ta liền vội cúi xuống và thức ăn trong bát vàomiệng.
Tôingồi bên này vừa ăn vừa đút cho Thừa Đức. Tuy trong lòng chỉ muốn nhét cả đĩavào miệng anh ta rồi xin chị Hồ một lọ thuốc mê bắt anh ta uống nhưng sợ ThừaĐức phát hiện ra nên không dám biểu lộ gì.
"Đượcrồi, nha đầu. Đừng đút nữa, đủ rồi!" Chị Hồ vừa dứt lời Thừa Đức đã gụcxuống bàn. Phụng Thiện mặt biến sắc, vừa đứng dậy định tấn công đã ngã xuốngđất.
"Nhađầu, người ngươi đắc tội không phải là người thường. Bọn họ chắc là quý tộc củaNgõa Lặc?" Chị Hồ lúc này mới nhíu mày nói.
Đâu chỉlà quý tộc không, mà còn là quý tộc của quý tộc. Tôi nhủ thầm.
"Chịthật có con mắt tinh đời. Em đúng là đắc tội với quý tộc Ngõa Lặc. Toàn bộ chỗthuốc mê trên người em mất rồi, lần này may mà có chị ra tay nếu không lại bịanh trai bắt về nhà.", tôi cười.
"Maymà thuốc mê của ngươi bị mất chứ với chỗ thuốc mê ấy sao làm khó được tên áođen này. Đừng nhìn bề ngoài không ra gì, công lực của hắn cực thâm hậu."Chị Hồ nói: "Xong rồi! Nha đầu, ngươi không phải báo đáp, ta không muốndính dáng đến người Ngõa Lặc. Ta đi đây, ngươi tự bảo trọng. Dùng nước là cóthể làm bọn họ tỉnh lại có điều thuốc sau mười hai tiếng mới mất công hiệu nêncho dù tỉnh lại thì tứ chi cũng mỏi nhừ, không thể động đậy giống phếnhân." Nói xong chị Hồ đi ra luôn.
Tôinhíu mắt nhìn người gục mặt trên bàn, kẻ nằm lăn ra đất. Ha ha! Thừa Đức ơi làThừa Đức, ngươi cuối cùng cũng lọt vào tay bà! Tôi gọi tiểu nhị vào, kêu khiênghai người say rượu này đến phòng khách phía sau tửu lầu. Tiểu nhị làm xong việcđi ra ngoài, trong phòng chỉ còn tôi và Thừa Đức, Phụng Thiện thì bị tôi vấtvào một phòng khác.
Cầmbình trà trong phòng định hất vào mặt Thừa Đức nhưng lại sợ chị Hồ tâng bốcthuốc mê của mình, nhỡ đâu tỉnh lại rồi mà vẫn như người thường thì làm sao?Tôi xé rách ga giường, trói chặt chân tay rồi ngồi lên người, xong đâu đó mớivã nước trà vào mặt cho anh ta tỉnh lại.
ThừaĐức tỉnh dậy ,kinh ngạc khi thấy mình bị trói còn tôi thì cầm con dao múa mayrồi sau đó trấn tĩnh lại ngay làm tôi không khỏi khâm phục.
"Hêhê! Tam hoàng tử, chắc không ngờ rằng mình có ngày rơi vào tay tôi?" Tôicười gian manh, tiện tay tát mấy cái vào mặt hắn. Gương mặt trắng trẻo trongphút chốc vừa sưng vừa đỏ. Tôi lại lấy dao dí vào mặt hắn: "Gương mặt đẹpthế này mà bị rạch mấy phát chắc chẳng còn gì đẹp đẽ nữa?"
Khôngngờ tên này lại cười: "Dù sao cũng chẳng phải nữ nhi, đẹp để làm gì?"
Xí!Chơi trò này với tôi? Tôi tháo mũ vàng giữ tóc ra, tóc hắn lập tức xõa xuống.Rồi tôi đưa con dao qua lại trên đầu anh ta: "Nếu như gọt đầu thìsao?"
ThừaĐức sắc mặt vẫn không đổi. Chẳng lẽ tôi không thể làm anh ta sợ? Nhìn gương mặtđiển trai này tôi chợt nảy ra ý đồ đen tối, đợt trước bị tên này ăn không ítđậu phụ, lần này rơi vào tay mình, nói gì cũng phải ăn lại anh ta.
"Anhchàng đẹp trai, lần này bà quyết lấy lại gốc!". Tôi cười, dùng dao cắt đứtcúc áo Thừa Đức. Chà! Giá anh ta phối hợp thêm ít tiếng động có phải tốt không?Ví dụ như kêu một tiếng thảm thiết hoặc hét lên: "Nữ lưu manh, thả tara!" hay cái gì đại loại như thế, tôi nhất định càng sung sướng. Mà saotên này không có động tĩnh gì thế?
"Côđịnh dùng cách này để trừng phạt tôi?"
"Lợihại còn ở phía sau." Tôi dằn giọng, nói rồi liền kéo áo anh ta ra. Chà! Dađẹp thật! Vừa nhìn là biết thuộc đẳng cấp cao. Tôi dùng tay sờ mó thân trên anhta, vừa sờ vừa nói: "Đậu phụ, ăn đậu phụ, đậu phụ vừa trắng vừa mềm."Lần đấy anh còn cắn tôi, giờ phải cắn trả lại.
Tôingẩng đầu lên, mãn nguyện nhìn những vết răng lưu lại, quay ra nhìn thấy mắttên này lại sắp phát ra ánh sáng xanh. Hắn hạ thấp giọng nói: " Cô chỉ cógan làm thế này thôi sao? Chỉ dám cởi mỗi áo tôi?"
"Ngươikhông phải khích. Đừng tưởng bà đây không dám cởi quần ngươi, chẳng phải chưabao giờ nhìn thấy con trai trần truồng. Tôi lại sợ anh chắc? Xem tôi lột hếtquần áo ra rồi vất anh ra ngoài đường."
"Côcứ thử xem." anh ta vẫn cười.
Tôinghiến răng, lần xuống phía dưới, tim không hiểu sao lại đập thình thịch, taycứ run run. Ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt vừa biến thành màu xanh đen của anh tađang nhìn tôi chằm chằm. Có lúc tôi gần như bị đôi mắt ấy mê hoặc, chút nữa thìđánh rơi trái tim mình.
Cái tênkhốn kiếp này, không ngờ lại có phản ứng sinh lý. Tôi không cẩn thận chạm tayvào đã nghe anh ta rên khe khẽ.
"Hứ!Bà nhất quyết không bị lừa. Bà không thèm cởi quần cho ngươi nữa. Chẳng phảingươi đang muốn sao? Đã thế cho ngươi đến chỗ này để ngươi thỏa thíchluôn."
Anh tacó phần tỉnh ra, hỏi: "Nơi nào?"
"Kỹviện. Thế nào?" Tôi cười, cuối cùng cũng mãn nguyện khi thấy anh ta phảibiến sắc.
Tôi nóixong liền xuống giường ra cửa gọi tiểu nhị. Thừa Đức thấy tôi định làm thật vộinói: "Cô đừng có đùa quá mức!"
Vẫn còndám uy hiếp? Tôi quay người nhét miếng vải vào miệng anh ta. Tiếc rằng khôngbiết kung fu nếu không sẽ điểm huyệt anh ta giống như anh chàng đẹp trai kiatừng điểm huyệt tôi.
Nhữngnơi thế này đẳng cấp càng cao càng an toàn, cũng giống như hiện đại, đến cảnhsát cũng không thèm đến kiểm tra. Ví dụ như tôi bây giờ, gọi tiểu nhị thuê mộtxe ngựa lại gọi thêm hai người cao to lực lưỡng vào khiêng Thừa Đức được bọctrong chăn ra xe mà không có ai dám hỏi han gì. Tôi bị Thừa Đức đàn áp nhiềuquá phát điên rồi, chỉ nghĩ đến làm sao để chơi lại anh ta mà không biết nhâncơ hội này chạy trốn. Thế là sau khi hỏi thăm được kỹ viện nổi tiếng nhất củaUyển thành tôi liền đi tới đó.
Lúcnày, tôi ngồi trong kỹ viện nổi tiếng nhất, bên cạnh là mụ tú. Gặp bà ta tôimới thấy đẳng cấp của nơi này không phải là thấp, đến tú bà cũng có vẻ thoáttục không giống các chỗ khác, chẳng có gì giống một mụ tú phấn trắng đầy mậtnhư tôi tưởng tượng. Tôi không khỏi đỏ mặt nếu so sánh cách ăn mặc thì bản thânmình còn giống tú bà hơn là bà ta.
Có lẽvẫn chưa đến giờ mở cửa nên các cô gái vẫn ở trong phòng riêng chưa ra.
"Chúngra không nói vòng vo nhiều, nói thẳng luôn." tôi nói.
Tú bàmím môi cười: "Xin mời khách quan cứ nói."
"Ehèm..." Tôi ho khan mấy tiếng hắng giọng, chỉ vào Thừa Đức đang ngồi trênghế rồi nói: "Bà xem hàng này của tôi thế nào?"
Bà tanghe xong đứng dậy, đến gần Thừa Đức, lật chăn ra nhìn xong sững người lại.Thừa Đức sắc mặt xám xịt từ khi nào, mắt đỏ ngầu lườm theo bà ta rồi lại nhìntôi. Nếu ánh mắt ấy mà có thể biến thành dao thì tôi sợ rằng mình biến thànhtừng miếng thịt dê rồi.
Tú bàcẩn thận xem xét ngũ quan của Thừa Đức, gật gật đầu: "Hình dáng rất tuấntú tuy nhiên hơi dữ dằn. Bà trẻ này, chỗ chúng tôi là kỹ viện chứ không phảiquán kỹ nam, liệu có khi nào đi nhầm chỗ không?"
Tôicười: "Không nhầm. Đâu là nam sủng của tướng công nhà ta, ngày thườngkhông ít lần khiến ta bực mình. Đến giờ lão gia không sủng ái hắn nữa mới lọtvào tay ra. Nếu bà chịu nhận thì tôi xin để lại còn nếu không thì tôi còn việckhác muốn nhờ bà giúp đỡ."
Tú bàcười cười, đợi tôi nói tiếp. Tôi cũng không vội nói, lôi mấy hạt vàng trongngười ra, đếm một lúc thấy còn khoảng mười mấy hạt, ném cả lên bàn, cũng chẳngthèm nhìn Thừa Đức,ói với tú bà: "Tôi có chút vàng, bà gọi mấy cô gáitương xứng với chỗ vàng này ra, không cần đẹp xấu. Bà yên tâm, sẽ không tốnnhiều thời gian của bọn họ đâu."
Tú bàhai mắt phát sáng nhìn chỗ vàng trên bàn. Bà ta cũng chẳng ngốc. Bây giờ chẳngphải giờ cao điểm, mấy cô gái ở đây cũng đang ngồi không nên tú bà mặt mày tươicười đi gọi mấy cô gái đến. Chẳng mấy chốc mà có một đám xanh xanh đỏ đỏ, cườicười nói nói đi đến.
"Cáccô nương, tất cả đứng yên cho tôi." Tôi quát to mà bọn họ không nhưngkhông đứng yên ngược lại càng ồn ào thêm.
"Đừngcười nữa, đừng cười nữa." Tôi đứng hẳn lên ghế, dáng vẻ như đang diễnthuyết, "Bình thường có phải bọn đàn ông thối tha hay giở trò với các côđúng không?" Tôi hét to.
"Đúng."Bọn họ cười ầm lên. Có cô cười nhiều gập cả bụng lại không đứng lên được.
"Vậythì các cô có muốn chơi đùa lại bọn đàn ông không?" tôi lại hét.
Lần nàykhông có ai trả lời, cả đám người chỉ lấy khăn che mặt.
"Sợcái gì. Muốn thì đã sao?"
"Muốn!"Cuối cùng cũng có một cô to gan đáp lại. Mấy cô gái đứng cạnh người thì cườigập cả người, người thì đập khẽ vào người cô ta.
Tôinhảy xuống ghế, luồn ra trước mặt Thừa Đức, nâng mặt anh ta lên: "Được lắmcác cô gái. Thấy anh ta thế nào?" Thừa Đức lúc này tức giận đến cực điểm,đến xương trên trán cũng lộ ra mà không thể nói cũng không động đậy được chỉnhìn tôi chằm chằm làm tôi chột dạ không dám nhìn vào mắt anh ta.
Tôi lôimiếng giẻ trong miệng Thừa Đức ra, nói to với đám kỹ nữ: "Tới đây các cônương. Thích hôn thì hôn, thích sờ thì sờ
Áo củaThừa Đức đã bị tôi cởi ra từ lâu, tuy có dáng vẻ công tử nhưng người đâu rađấy, các cơ bắp săn chắc...
Đám kỹnữ nghe tôi nói vậy có phần không dám tin, trong phút chốc mọi người im lặngkhông nói gì, cũng chẳng dám động đậy. Yên tĩnh một lúc bỗng có người kêu lên,lao vào Thừa Đức. Có người đi đầu những người khác lập tức như bầy ong ùa lêntheo: sờ mặt, sờ người, thậm chí có người thuận tay sờ xuống phía dưới...
Tôingồi một bên nhìn đám nữ nhi điên cuồng này nhưng trong lòng không vui mừng nhưđã nghĩ. Ánh mắt Thừa Đức xuyên qua bọn họ, rơi vào người tôi, xuyên qua cơ thểđến tận tim gan làm tim tôi cũng run theo.
"Vinhnhi..."không ngờ giọng nói khàn đặc trộn lẫn đau khổ đau khổ của anh talại vượt qua được sự huyên náo thẳng tiến đến màng nhĩ tôi, như một âm thanh maquái cứ vang vọng trong tai tôi.
Thấyanh ta bị hành hạ đánh lẽ tôi phải vui mới đúng, vậy mà sao trong lòng chẳng hềthấy thoải mái? Sao tim lại đau khi nghe tiếng gọi của anh ta đến vậy? Tôi làmsao thế này? Phùng Trần Sở Dương từ trước đến giờ đều được một trả mười cơ mà?
"Đủrồi!" Tôi quát to làm bọn họ giật mình đứng yên. Tôi lao lên gạt bọn họra, nhìn Thừa Đức. Giây phút thấy tôi lao lên trên mặt anh ta vẫn còn nụ cườilãnh đạm.
"Đượcrồi. Hai chúng ta như thế là hòa. Lần này tôi tha, anh phải nhớ lấy." Tôicố làm ra vẻ dữ dằn nói với anh ta, rồi quay sang tú bà, "Đem anh ta đếnphòng của người tên Phụng Thiện ở lầu Lục Phúc. Đừng có định giở trò gì nếukhông các ngươi không yên thân đâu."