Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử

Chương 30





Phần hai
Chap 32( part1) :
Một ngày trôi qua nhanh kể từ khi nó đi . Hắn cũng chìm đắm trong men rượu , uống sạch tất cả rượu trong phòng . Hắn bắt đầu tìm đến các quán bar , mong sao chỉ để không nhớ đến nó . NHưng càng uống hắn lại càng tỉnh . Từng hình ảnh của nó cứ hiện ra trong đầu hắn . Nét cười trên khuôn mặt trẻ con . Từ dàng đi , giọng nói tất cả đều hiện ra một mực rõ ràng không thiếu một chi tiết . Sự thay đổi của nó mấy ngày qua làm hắn ngỡ ngàng chưa thích ứng được thì giờ nó lại biến mất không vết tích .
Nóc từng ly rượu mạnh . rượu đắng và cay xè nhưng sau vẩn không rửa trôi được những nỗi đau này . Vài cô gái ăn mặc thiếu vải đến gần hắn liền bị hắn đánh tới tấp , mắng chửi xối xả . Miệng chỉ luôn nhắc đến tên nó . Người quản lí thấy chuyện không ổn liền gọi người đưa hắn về .
Rượu như thấm vào từng tế bào não , khiến hắn tĩnh táo hơn bao giờ hết . Loạng choạng đứng dậy về , Bảo từ ngoài đi vào , chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm nhìn hắn . Nó mới biến mất có một ngày mà nhìn hắn tàn tạ nhiều quá sức tưởng tượng của cậu , quần áo sộc xệt , hai mắt sau hơn mọi ngày . Ruột gan thì cứ còn cào do hắn chưa ăn gì mà đã uống rượu .
Đưa hắn về nhà , bác gái ngồi đó chờ hắn suốt một ngày trời mà chẳng thấy hắn đâu . Vừa lo lắng , vừa giận khiến tâm trạng bà rối bời . Hắn chưa bao giờ như thế này cả , biến mất không tung tióch đến trời tối mịt vẫn chưa thấy bóng dáng . Ngày mai là sinh nhật hắn rồi mà hắn lại như thế này . Bảo vừa dìu hắn đi vào phòng khách . Bình thường thì đưa hắn lên tận phòng nhưng bác gái đang ngồi đó nên đành để hắn ở lại đó rồi chào bác ra về . Hắn thấy mẹ mình ngồi đó thì chào một cái rồi gục mật xuống bàn . Vài giọt nước mắt hắn khẽ lăn trên mắt .

Mẹ hắn ân cần ôm hắn vào lòng , giọng nhỏ nhẹ
- Có chuyện gì vậy con trai , sao con lại khóc .
Hắn được mẹ ôm vào lòng thì vội khóc nhiều hơn như đứa trẻ đang kém nén cảm xúc của mình bấy lâu nay bỗng chốc vỡ òa , giọng hắn như lạc hẳn chỉ có tiếng nấc và những tiếng nói đứt quảng đầy thống khổ
- Mẹ ơi con mất cô ấy rồi , mất thật rồi . Cô ấy đi rồi , cô ấy bỏ con rồi . Con đau lắm mẹ ạ
- Nhã Quyên bỏ con sao ? ! - bà chẳng hiểu hắn đang nói ai . Trước đây Quyên biến mất hắn cũng chưa bao giờ như thế này , vẻ đau khổ như mất thứ gì rất quan trọng . Rất quý giá .
- Trước đây con luôn lầm tưởng rằng con yêu Quyên nhưng giờ con mới biết người con yêu là ai . Là cô ấy chứ không phải Quyên . Là cô gái có dáng người thanh mảnh , nụ cười luôn tỏa nắng nhưng lại ích khi cười , là người có đôi mắt xám tro , mái tóc tím dài xuôn mượt chứ không phải là Quyên cô gái cách đây năm năm . Cô ấy đi rồi mẹ à đi khi con chưa nói câu xin lỗi , chưa nói anh yêu em rất nhiều . Cô ấy biến mất khi con chưa kịp nói mình quay lại nhé , chưa kịp nói anh sai rồi tha lỗi cho anh nhé . Đi khi con chưa nói được gì . - Hắn nói rồi vùi đầu mình vòng lòng mẹ , nước rơi rất nhiều .
Quyên đứng phía ngoài cửa nghe hết tất cả mọi chuyện mà lòng
đau như ai đó bốp nát , có lẽ cô đau một thì nó đau đến mười . Vì cô mà tình yêu của nó và hắn tan vỡ , vì sự xuất hiện của cô mà nó rời xa hắn , bỏ rơi hắn . Nhưng nó không có lỗi , người có lỗi là cô và hắn mới đúng .
Cô nên từ bỏ trước thì đúng hơn , có lẽ trước đây cô nên nói cho hắn biết sự thật thì tất cả không ra nông nỗi này . Có lẽ cô nên rời khỏi , biến mất như nó vậy sẽ tốt hơn là xuất hiện trước mặt hắn .
BÀ ôm hắn vào lòng , xoa xoa mái tóc rối trên đầu hắn , khẽ dịu dàng vỗ vào lưng hắn . Hắn nhanh chống chìm vào giấc ngủ nhưng trong hốc mắt vẫn có vài giọt nước rơi xuống ghế .

.
.
.
.
Ngày mới lại bắt đầu . Cả căn biệt thự nhà hắn náo nhiệt hơn mọi ngày . Cũng phải thôi hôm nay sinh nhật hắn mà . mọi người đã phải thức từ rất sớm để chuẩn bị từng món ăn . Mặt trời lên cao hơn mọi ngày . Căn phòng hắn vốn trước giờ luôn lạnh lẽo khi không có ánh sáng chiếu vào bởi những tấm màn che chắn giờ lại sáng bừng . Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu rội đến giường hắn . Đôi mài rậm khẽ nhíu lại để thích ánh sáng từ mặt trời . Hắn lòm còm ngồi dậy .
Từ ngoài cửa ... , một cô nhóc khoảng 12 tuổi chạy vào ôm chầm lấy hắn , miệng ríu rích lám hắn bật cười
- Sinh nhật zui zẻ , Vỹ đại ca

Cốc nhẹ lên đầu cô nhóc ấy , hắn bước vào nhà tắm , miệng nói vọng ra - Ý Như ai đưa em đến vậy ?
- Là ba mẹ , ba mẹ đi đâu đó với cô cậu rồi . Tí mới về .
- Ưmh , mà em về khi nào vậy ?
- Lúc nãy , á Vỹ đại ca sao phòng anh nhiếu quà vậy , còn có ghi ngày nữa cơ - Cô bé lém lĩnh nói rồi tiện tay tháo luôn hộp quà gần đó .
Ngỡ ngàng , ngạc nhiên bất ngờ là điều cô bé đang trải qua bởi món quà quá đẹp . Một chiếc váy cưới trắng tinh khôi . Được thiết kế rất độc đáo . Hình như loại này chưa bao giờ có trên thị trường . Cô nhóc ngạc nhiên đến nỗi hét lên gọi hắn từ trong nhà tắm chạy ra