Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 69




Cho đến nay, Tô Tu Khiết đều rất hài lòng với thân thể của Diệp Kính Trúc, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp.

Mỗi khi nhìn thấy người trong gương, cậu ta đều không nhịn được mà tự luyến.

Nhưng tịnh thủy bồ đề có uy lực thực sự cường đại, cậu ta có thể cảm giác được rõ ràng hồn phách giống như bị liệt hỏa thiêu đốt.

Nếu cứ tiếp tục chiếm cứ khối thân thể này thì hồn phách của cậu ta cũng sẽ bị tinh lọc. Lấy hay bỏ, Tô Tu Khiết không có lựa chọn, chỉ có thể bảo tồn hồn phách của bản thân.

Một người trẻ tuổi mang khuôn mặt hết sức bình thường bay ra khỏi thân thể của Diệp Kính Trúc, thân thể bị vứt bỏ liền vô ý thức ngã xuống nền nhà.

Lưu Phi Dương vừa lấy lại bình tĩnh, thì trước mắt lại xảy ra một màn kinh hãi nhân tâm như thế.

Cậu không hề ý thức được việc hai mắt của mình đột nhiên có thể nhìn thấy quỷ đại biểu cho cái gì, mà chỉ cảm thấy khiếp sợ trước tình huống không thể tưởng tượng được trước mắt.

“Cậu không phải Tô Tu Khiết, cậu rốt cuộc là ai?”

Những lời này tựa hồ như đã chạm đến nghịch lân của Tô Tu Khiết, cậu ta tức giận gào rống: “Ta mới là Tô Tu Khiết thực sự, người thừa kế chân chính của Tô gia!”

Lưu Phi Dương nhìn vào gương mặt bình thường kia, trong lòng phức tạp khôn kể. Cậu không quan tâm người thừa kế của Tô gia là ai, cậu chỉ biết người mình thích chính là Tô Tu Khiết minh diễm kiêu ngạo của trước kia.

Tô Tu Khiết bị ánh mắt của cậu đâm trúng lòng tự tôn, hung tợn nhào về phía Lưu Phi Dương: “Ngươi thì tính là thứ gì, cư nhiên cũng dám xem thường ta!”

Rõ ràng vừa rồi còn nóng bỏng thổ lộ tình cảm, đảo mắt một cái liền dùng ánh mắt thất vọng để nhìn mình!

Người này, thật sự đáng chết!

Lưu Phi Dương hoảng sợ kêu to: “Phật tử, cứu tôi……”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Thiên Hoàn tung ra chiêu thức sắc bén như gió cắt. Chuyện có thể dùng nắm đấm để giải quyết, từ trước đến nay y đều không thích nhiều lời. Không còn rào cản là thân thể của Diệp Kính Trúc, tích trượng thổ hào liền uy vũ sinh phong.

Hầu hết lệ quỷ đều không e sợ công kích vật lý, nhưng đòn tấn công của Phật tử lại hàm chứa kim quang công đức, nếu như thật sự bị đánh trúng, đó chính là hồn phi phách tán.

Quỷ Vương hồng bào cũng không nhàn rỗi đứng xem, tiến lên phối hợp ăn ý với Phật tử. Phu phu đồng lòng, tát biển đông cũng cạn.

Tô Tu Khiết vốn đã bị tịnh thủy bồ đề làm cho bị thương ba phần, nếu lúc này mà tả xung hữu đột, hai quyền khó địch bốn tay, vừa đánh vừa lui, không thể cứ tiếp tục như vậy được.

Tìm thấy một tia sơ hở, cậu ta lắc mình ẩn lui vào trong hư không, chỉ để lại một tiếng cười quỷ dị đầy đắc ý.

“Ta đã bày kết giới quỷ vực, bên trong có vô số yêu ma quỷ quái, các ngươi liền lưu lại nơi này mà chậm rãi hưởng thụ đi!”

Chỉ cần cậu ta không lộ mặt, bọn người này dần dần cũng sẽ chết dần chết mòn.

Phật tử và Lưu Phi Dương đều là người trần mắt thịt, bảy tám ngày không ăn uống sẽ chết đói, đến lúc đó chỉ còn lại Quỷ Vương hồng bào, cũng không phải là đối thủ của cậu ta.

Quỷ Vương hồng bào chậc một tiếng, tức giận đến dậm chân.

【Cư nhiên lại để cho cậu ta chạy thoát!】

【Nơi này là sân nhà của cậu ta, đương nhiên không dễ dàng như vậy mà bắt được.】

Phật tử đi tới, dùng sức vỗ một chưởng lên ngực Lưu Phi Dương, đưa vào một cổ thuần dương chi khí.

Y là tu sĩ, vẫn có sức lực chống lại ám khí ở quỷ vực, nhưng Lưu Phi Dương là một người thường, nếu không có dương khí bảo hộ, sợ là cũng không sống nổi qua mấy giờ.

Lưu Phi Dương nhìn chằm chằm về phía Quỷ Vương hồng bào, thật cẩn thận mà hỏi: “Em…… Em là Tô Tu Khiết sao?”

Trong lòng cậu kỳ thật đã có đáp án, chỉ là thấp thỏm, chột dạ, mờ mịt, lại đau thương, quá nhiều cảm xúc đan xen khó có thể phân biệt.

Quỷ Vương hồng bào nghiêng đầu liếc cậu một cái, nghiêm mặt nói: “Hiện giờ ta đã hiểu rõ thân thế của mình, ta chính là Diệp Kính Trúc, người con bị thất lạc của Diệp gia, không phải là Tô Tu Khiết!”

Hắn nói rạch ròi như vậy, chính là vì muốn hoàn toàn tách rời bản thân và Tô Tu Khiết. Từ nay về sau, Tô gia không còn là người thân của hắn nữa, mà chính là kẻ thù đã hại hắn uổng mạng.

Lưu Phi Dương chinh lăng một lúc lâu, rốt cuộc mới minh bạch ý tứ của hắn, cũng xâu chuỗi lại hết thảy chân tướng.

“Hóa ra là như vậy, cư nhiên lại là như vậy……”

Cậu lẩm bẩm tự nói, rõ ràng là đã chịu đả kích cực lớn, tinh thần cũng đều hốt hoảng.

Mấy năm nay, cậu đã luôn nhận sai người, đem lòng yêu sai người.

Cậu hổ thẹn bất kham, chỉ cảm thấy không còn thể diện để đối mặt với Tô…… không, là Diệp Kính Trúc.

“Mấy năm nay em chịu khổ như vậy, anh…… Anh thực xin lỗi em!”

Quỷ Vương hồng bào cười cười, bay tới sau lưng Thiên Hoàn ôm lấy cổ y, như động vật nhỏ mà cọ cọ.

【Không, ta hẳn là nên cảm tạ ngươi mới phải, nếu như không bám lên người của ngươi, ta cũng không có khả năng gặp được hòa thượng này!】

Lúc trước hắn gặp phải Thái Doanh lúc đó đã hóa thành lệ quỷ, đau khổ đi tìm kẻ thù, nhất thời mềm lòng liền đưa cô ta tới Lưu gia.

Thái Doanh bắt đầu quấn lên Lưu Phi Vũ đòi mạng, hắn nghe nói Lưu gia muốn đến chùa Bồ Đề thỉnh vị Phật tử trong lời đồn kia rời núi, hứng thú nổi lên liền bám vào trên người Lưu Phi Dương.

Nhờ vậy mới có hết thảy những cuộc gặp mặt tình cờ sau đó.

Lưu Phi Dương không dám tin: “Em vẫn luôn bám ở trên người anh, mà anh cư nhiên lại……”

Không hề có cảm giác!

Trong đầu vừa thoáng hiện lên ý niệm này, trái tim của Lưu Phi Dương lại một lần nữa bị búa tạ gõ xuống, tinh thần gần như sắp hỏng mất.

Chỉ cảm thấy bản thân buồn cười đến cỡ nào, người trong lòng chân chính chỉ ở gần trong gang tấc, vậy mà lại lần lượt bỏ lỡ cơ hội phát hiện ra chân tướng!

Cậu đến tột cùng đã làm những chuyện gì vậy!

Quỷ Vương hồng bào có chút không kiên nhẫn, với ánh mắt sắt bén của hắn, sao lại không biết Lưu Phi Dương đang suy nghĩ cái gì!

Gia hỏa này có thể đừng tự tiện thêm diễn cho mình không vậy? Hắn cũng chưa từng ký thác kỳ vọng ở trên người cậu ta!

Hiện giờ bọn họ đang ở giữa hiểm địa, gia hỏa này có thể tỉnh táo lại hay không, trước tiên phải nghĩ cách để giữ mạng, đừng có kéo chân sau người khác.

Trong lúc hai người nói chuyện, trên vách tường trong phòng bất ngờ lao ra vô số bóng đen, hung tợn đánh về phía ba người.

Phật tử Thiên Hoàn huy động tích trượng, nơi nào kim quang đi đến, lệ quỷ ở đó liền tan thành tro bụi.

Dần dần, đám quỷ ở nơi này liền biết Phật tử vô cùng lợi hại, không dám mò lại gần mà chỉ âm thầm ẩn nấp, chờ đợi thời cơ.

Giữa lúc hai bên đang giằng co, lầu hai biệt thự bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng nổ súng.

Ánh mắt Quỷ Vương hồng bào chợt lóe, nháy mắt bay xuyên qua tầng lầu đi tới lầu trên.

Thiên Hoàn không có tâm tư để chiếu cố cho sự đa sầu đa cảm của Lưu Phi Dương, trực tiếp xách gáy cậu, bốn năm bước xông lên cầu thang.

Trong số mấy gian phòng ngủ, chỉ có một phòng nằm ở tận cùng bên trái là sáng đèn, cửa phòng rộng mở, giống như chỉ chờ người khác bước vào.

Thiên Hoàn âm thầm cảnh giác, từng bước một tới gần.

Trải qua một chuỗi biến cố, Lưu Phi Dương rốt cuộc cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Cậu đi theo phía sau Phật tử một tấc cũng không rời, lo sợ mình sẽ bị lệ quỷ du đãng bắt đi.

Tới cửa, cậu ở sau lưng Phật tử, nhón chân nhìn vào trong, tròng mắt thiếu chút nữa đã bị trừng rớt.

Chỉ thấy Tô Diệu Đông nằm giữa vũng máu, trên người lung tung rối loạn toàn là lỗ đạn.

Mà đứng trước thi thể của ông ta, Mã Hồng Quyên tai trái cầm súng, cả người dính đầy máu, biểu tình lạnh nhạt.

“Bác…… Bác cư nhiên lại giết bác trai!”

Mã Hồng Quyên giương mắt nhìn qua, trên mặt không hề có lấy một nét hoảng loạn mà chỉ có khoái ý: “Tao đã muốn giết ông ta từ lâu lắm rồi, lúc trước rõ ràng nói yêu tao một đời một kiếp, kết quả lại đi xuất quỹ trong lúc tao còn đang mang thai. Vất vả lắm mới sinh được Tô Tu Khiết, nhưng nuôi chưa đến một tuổi đã chết non. Mà ông ta thì sao, cư nhiên còn dám mang con riêng vào cửa, nói là xem nó làm con, ha hả!”

Hận ý trong mắt bà ta cơ hồ như sắp tràn ra ngoài: “Con của tao chỉ có một mình Tu Khiết! Gia sản nhà họ Tô cuối cùng cũng chỉ có thể thuộc về nó!”

Quỷ Vương hồng bào hiện thân từ trong bóng tối, ánh mắt âm lệ, hận không thể xé xác người mình đã từng gọi là mẹ này thành mảnh nhỏ.

【Nếu như bà hiểu được nỗi thống khổ khi mất đi con của mình, vậy vì sao còn muốn đi trộm con của người khác!】

Mã Hồng Quyên nhìn thấy hắn, ánh mắt co rụt lại, nhưng rất nhanh liền đúng lý hợp tình mà trách cứ: “Tao nuôi mày mười tám năm, cho mày hưởng thụ phú quý giàu sang mà người thường không thể nào có được, vậy còn chưa đủ?”

Quỷ Vương hồng bào cười to một tiếng, ai hiếm lạ chút tiền ấy của bà chứ. Hắn đã từng thật tình xem Mã Hồng Quyên là mẹ ruột, mọi chuyện đều đặt bà ta lên trước. Bà ta thống hận đứa con riêng sẽ chiếm đoạt gia sản, vậy hắn liền nỗ lực trở nên càng ưu tú hơn, khiến cho trong mắt của ba chỉ có một mình hắn.

Kết quả, hết thảy đều là may áo cưới cho người khác.

Quỷ Vương hồng bào chậm rãi vươn ra quỷ trảo, một tia ôn nhu cuối cùng trong mắt đã hoàn toàn biến mất.

【Nói, Tô Tu Khiết đang ở đâu? Nếu cậu ta còn không ra, ta liền bắt ngươi đem đi tế thiên!】

Mã Hồng Quyên vậy mà lại gợn sóng bất kinh, đắc ý cười cười: “Mày muốn giết cứ giết, cùng lắm thì cả nhà đều làm quỷ, cũng coi như đoàn tụ. Tu Khiết nhà tao thì đã có ông pháp sư áo đen Thái Lan am hiểu thuật mượn xác hoàn hồn rồi.”

Quỷ Vương hồng bào cười lạnh: “Vậy ta liền thành toàn cho ngươi!”

Hắn vừa định động thủ, đã bị Thiên Hoàn ngăn lại.

【Những người này không đáng để làm ô uế tay của ngươi.】

Âm dương đều có trật tự, vô luận quỷ vật vì nguyên cớ gì mà làm thương tổn đến người ở dương thế, tất cả đều sẽ chịu sự trừng phạt của thiên đạo.

Diệp Kính Trúc vốn chính là đang kéo dài hơi tàn, sống ngày nào hay ngày ấy, không thể lại gánh vác thêm tội nghiệt.

【Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho cậu ta?】

Hắn không cam lòng.

【Bà ta đều nói là không sợ chết, ngươi giết bà ta cũng không thay đổi được gì, nhân gian đều có công lý, bà ta giết chồng, cũng đủ để ở tù mọt gông!】

Bà ta càng muốn làm quỷ thì lại càng phải làm người! Nửa đời sau cứ việc ở phía sau song sắt mà sám hối đi!

Nếu là trước kia, Diệp Kính Trúc không thể tự mình báo thù, mối hận trong lòng sẽ khó mà tiêu tan. Hồn phi phách tán thì lại thế nào, hắn căn bản không quan tâm.

Nhưng tựa hồ như sau khi gặp được hòa thượng này, trong lòng hắn liền không còn đặt việc báo thù lên hàng đầu nữa. Hắn muốn sống thật lâu, mặc dù đời này vô duyên, nhưng kiếp sau, kiếp sau nữa, nhất định còn muốn gặp lại người này.

Báo thù tất nhiên là sảng khoái, nhưng hận ý cũng không cách nào mang đến cho người ta hạnh phúc. Khi có được tình yêu, thù hận liền hóa thành hư vô.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, hắn nháy mắt liền cảm giác tâm cảnh không minh, lệ khí tối tăm dưới đáy lòng cũng dần dần tan đi.

Hồng bào buông lỏng nơi đầu vai, chậm rãi trượt xuống xương quai xanh.

Quỷ Vương hồng bào cũng chẳng để ý, chỉ tùy ý kéo kéo một phen, nhưng Thiên Hoàn lại nghiêm túc sửa sang lại cổ áo cho hắn, còn đội cả mũ choàng lên.

Khụ khụ, Phật rằng, không thể nói.

Vợ y, kỳ thật chân không tới……

Thiên Hoàn lắc mình tiến lên, trực tiếp đoạt lấy súng trong tay Mã Hồng Quyên, mặc kệ bà ta giãy giụa chửi bới, lấy dây thừng buộc chặt lại, kéo theo bà ta tiếp tục đi tìm Tô Tu Khiết.

Quỷ Vương hồng bào cười khanh khách, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói ra các loại cực hình tra tấn người khác.

【Ngươi cũng thật là ngây thơ, để cho ngươi chết dứt khoát như vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho ngươi sao. Đợi lát nữa nhúng ngươi ở trong nước lạnh, nếu như Tô Tu Khiết vẫn không ra, ngươi sẽ tiếp tục bị tra tấn!】

Mã Hồng Quyên cắn chặt răng, oán độc nhìn chằm chằm hắn. Bà ta không sợ chết, nhưng thật đúng là sợ bị tra tấn sống không bằng chết. Nhưng nếu muốn tự sát thì lại không thể hạ quyết tâm.

【Tu Khiết, Tu Khiết, mau giết chết bọn chúng, cứu mẹ!】

Quỷ Vương hồng bào mỉa mai nói:

【Đừng kêu, đứa con tốt của ngươi không hiếu thuận như vậy đâu. Nếu như có lòng muốn cứu ngươi thì cậu ta đã sớm đưa ngươi đi trốn rồi!】

Hai mắt Mã Hồng Quyên đỏ bừng: “Mày nói bậy, mày làm sao hiểu được thâm tình giữa mẹ con bọn tao! Vì nó, chuyện gì tao cũng nguyện ý làm. Ở trong lòng tao, mày còn không bằng một sợi tóc của nó!”

Quỷ Vương hồng bào cười nhạo.

【Ta lại hiếm lạ chút địa vị ấy ở trong lòng của ngươi, trên đời này còn có rất nhiều người yêu thương ta! Ngươi cũng đừng nên thổi phồng bản thân trở nên vĩ đại như thế, nói cho cùng, ngươi cũng là vì chính mình mà thôi!】

Trên đời này nào có quỷ vật trời sinh đã thích giết người, nhưng từ khi bắt đầu biến thành lệ quỷ, Tô Tu Khiết đã bị gã pháp sư áo đen kia lợi dụng, phạm phải sát nghiệt ngập trời.

Lớn lên trong hoản cảnh tràn ngập giết chóc huyết tinh, vô luận thế nào cũng không thể nói là hạnh phúc, còn không bằng sớm một chút đi đầu thai, thanh thanh bạch bạch mà làm người ở kiếp sau.

Hắn lúc này tâm tính đã hoàn toàn vặn vẹo, cho dù có đoạt xá trở lại thân thể của mình, cũng không cách nào cảm thụ được vui sướng của người thường.

Khởi điểm của hết thảy nhân quả tội nghiệt này, chẳng lẽ còn không phải là vì tư dục của Mã Hồng Quyên hay sao.

Nhóm người chậm rãi tìm kiếm qua từng gian phòng, gặp phải quỷ vật đánh lén, đều bị Thiên Hoàn một trượng đập chết.

Nhưng lùng sục từ trên xuống dưới vài lần, đều không tìm thấy tung tích của Tô Tu Khiết.

【Gia hỏa này cũng thật biết trốn!】

Quỷ Vương hồng bào tức giận, một chân đá vào trên tường, hắn là hồn thể, loại hành động hả giận này cũng chỉ là thói quen còn bảo lưu từ khi còn sống, kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng hắn vừa đá một cái, lại đột nhiên giống như phát hiện ra cái gì.

【Khoan đã, trong bức tường này có thứ gì đó!】

Thiên Hoàn nhướng mày, trực tiếp dùng bạo lực để phá tường. Tích trượng thổ hào hóa thành búa tạ, gõ xuống ba cái liền vỡ ra một cái lỗ to.

Trong khe hở tường gạch, mơ hồ lộ ta một ít xương trắng. Nhìn bộ dáng, nó trông chỉ nhỏ bằng một đứa trẻ sơ sinh.

Quỷ Vương hồng bào hưng phấn hô to:

【Tìm được rồi, đây nhất định là nguyên thân của Tô Tu Khiết! Chỉ cần tiêu diệt nguyên thân, hồn thể của cậu ta cũng sẽ bị thương nặng!】

Người bình thường sau khi chết đi, hồn thể chia lìa, thi thể bị đưa vào hỏa táng tràng cũng không có ảnh hưởng gì, hồn thể vẫn có thể tung tăng nhảy nhót như thường.

Nhưng Tô Tu Khiết thì lại không như vậy, cậu ta dùng sức mạnh của quỷ vật để tu luyện tà thuật, đối với cậu ta mà nói, nguyên thân chính là nơi quan trọng phát ra lực lượng.

Thiên Hoàn lắc đầu, chỉ vào Mã Hồng Quyên đang ở một bên cười lạnh.

【Không phải cái này, nếu không bà ta đã sớm nháo lên rồi.】

Lưu Phi Dương nhìn thấy một màn ghê người này, hoảng sợ pha lẫn phẫn nộ: “Mấy năm nay các người rốt cuộc đã giết chết bao nhiêu người vô tội rồi?”

Mã Hồng Quyên vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt, khinh thường nói chuyện với cậu.

Thiên Hoàn bình tĩnh nhìn bà ta một hồi.

【Ta nghĩ mình đã biết nguyên thân của Tô Tu Khiết nằm ở đâu rồi.】

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Y đi tới một bước, cường ngạnh lôi từ trên cổ Mã Hồng Quyên ra một cái vòng cổ bằng vàng.

Cái vòng cổ này trông có vẻ bình thường, nhưng điểm bất thường duy nhất của nó chính là tạo hình của mặt dây chuyền.

Đó là một đứa bé béo tròn làm bằng vàng ròng, đôi mắt đen nhánh một mảnh trông cực kỳ quỷ dị.

【Ta phải sớm nên nghĩ tới, nghề cũ của pháp sư Thái Lan!】

【Cổ Mạn Đồng!】