Lưu Phi Dương bật dậy từ trên giường, mồ hôi lạnh đầm đìa, tim đập như nổi trống.
Cậu úp mặt xuống gối, vì sao mình lại mơ thấy loại chuyện đáng xấu hổ này a a a! Giống như trong cơ thể có một người khác, có thể hoàn toàn khống chế mình vậy!
Cậu sửng sốt, ngay sau đó liền cảm thấy sợ hãi.
Thiên Hoàn rửa mặt xong bước ra khỏi phòng, vừa liếc mắt đã trông thấy Lưu Phi Dương, bộ dáng giống như cô vợ nhỏ, ngượng ngùng trộm nhìn mình. Ánh mắt y trầm xuống, cũng không thèm để ý tới, tiếp tục đi về phía trước.
Người phía sau quả nhiên đi theo, biệt biệt nữu nữu mở lời: “Tối hôm qua, Phật tử ngủ ngon chứ? Chúng tôi có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn hay không?”
Thiên Hoàn không đáp, đi thẳng tới nhà ăn, chắp tay chào ba người Hằng Tâm, Nham Phong và Huyền Thành đã tới đây trước đó, ngồi xuống dùng bữa.
Lưu Phi Dương bất đắc dĩ, ngượng ngùng tìm ghế ngồi. Phật tử phong đạm vân khinh như vậy, cậu liền trông có vẻ đại kinh tiểu quái. Giấc mơ vốn luôn kỳ quái, không có logic gì đáng nói, có người mơ thấy mình biến thành thần tiên, biến thành phụ nữ, thậm chí còn có cả biến thành động vật.
Kia có lẽ cũng chỉ là một giấc mộng hoang đường mà thôi.
Tự giác nghĩ thông suốt, Lưu Phi Dương liền an tâm, liên tiếp ăn hết hai bát cháo. Ở cùng những người xuất gia này lâu như vậy, đột nhiên cảm thấy cháo trắng rau xào cũng không đến nỗi tồi.
Nhà cậu giàu thì giàu thật, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cuộc sống cũng không hạnh phúc được như những hòa thượng này. Người ta có thể mộc mạc khốn cùng, nhưng tinh thần phong phú thanh thản, còn cậu thì sao?
Lưu Phi Dương tự giễu cười cười, ai cũng nói cậu sinh ra đã ngậm muỗng vàng, đầu óc thông minh học hành giỏi giang, được ông trời ưu ái. Nhưng mấy ai hiểu được chua xót trong lòng cậu.
Trên đời này, người có thể lý giải cậu, chỉ có một mình Tô Tu Khiết.
……
Tuy rằng trong nhà đã xảy ra tai họa, nhưng người nhà họ Lưu vẫn phải ra ngoài như thường, ba Lưu là lão tổng tập đoàn, bận bịu trăm công ngàn việc, càng không thể cả ngày chỉ vây xung quanh chút chuyện sốt ruột này.
Mẹ Lưu thì hẹn mấy người trong hội chị em, ra ngoài điên cuồng mua sắm. Cho dù ngày mai có là tận thế, túi hiệu mới ra mắt cũng phải giành được một cái.
Còn Lưu Phi Vũ người bị nữ quỷ quấn lên, ngày đêm đều run bần bật trốn trong phòng dán đầy bùa chú, ngay cả ăn uống cũng phải nhờ quản gia Lương bưng lên cho.
Lưu Phi Dương năm nay học năm 4, đã gần tốt nghiệp, vì em trai nên mới phải xin nghỉ học đi thỉnh cao nhân, lúc này cũng đang suy xét có nên trở lại trường hay không. Đại học trọng điểm có nhiều quy củ, cậu cũng không thể tùy ý muốn đi thì đi, muốn nghỉ thì nghỉ.
Cậu chỉ là một người thường, ở lại cũng không giúp ích được gì, cậu tin tưởng, với khả năng đại thần thông của Phật tử, nhất định có thể diệt trừ nữ quỷ kia.
Hằng Tâm đột nhiên gọi cậu lại: “Lưu thí chủ, Phật tử cho mời.”
Lưu Phi Dương sửng sốt, tim không khỏi đập nhanh hơn, chẳng lẽ Phật tử cũng không phải là không biết gì về giấc mơ kỳ quái tối hôm qua?
Đi theo Hằng Tâm bước vào phòng Phật tử, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Phật tử ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, đang dùng một con dao nhỏ điêu khắc một khối gỗ đen nhánh. Khối gỗ kia nhỏ ước chừng khoảng một lóng tay, cũng không biết là làm từ chất liệu gì, hơi hơi phát ra một cổ đàn hương.
Lưu Phi Dương ngồi xuống đối diện Phật tử, im lặng không dám mở miệng trước. Lén lút nhìn qua, mới phát hiện Phật tử đang khắc chữ.
Linh bài…… vong phu Diệp thị?
Phật tử là hòa thượng, cậu đương nhiên sẽ không cho rằng người được khắc tên trên đó thực sự là người chồng đã chết của y, hẳn là làm cho người khác. Chẳng lẽ Phật tử còn bao cả dịch vụ siêu độ vong linh?
Trong lúc cậu miên man suy nghĩ, Thiên Hoàn đã làm xong khối linh bài, thổi thổi vụn gỗ trên đó, ngón tay thon dài lần lượt sờ qua từng chữ, trong mắt hỉ nộ khó phân.
Y không ngẩng đầu nhìn Lưu Phi Dương, chỉ chậm rãi đánh ra mấy cái thủ thế.
Tay phiên dịch thiện nghệ Hằng Tâm lập tức lên đài: “Phật tử nhà tôi nói là, trên người của Lưu thí chủ có ký thác oan hồn cố nhân, cho nên mấy ngày gần đây mới mơ thấy những giấc mộng kỳ quái.”
Lưu Phi Dương chấn kinh: “Phật tử, hóa ra ngài vẫn luôn biết?”
Quả nhiên đại thần thông, cậu bên này hãy còn do dự, nhưng Phật tử thì đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Nhưng mà, oan hồn cố nhân?
Lưu Phi Dương sợ hãi nhưng vẫn tò mò: “Ý của Phật tử là, tôi thật sự bị quỷ quấn lên? Chẳng lẽ là nữ quỷ ngày hôm qua?”
Thiên Hoàn chậm rãi lắc đầu.
Hằng Tâm: “Không phải cùng một quỷ.”
Cậu ta cũng đang nghĩ thầm, không ngờ Lưu đại thiếu gia này cũng bị quỷ quấn lên, mình cư nhiên nửa điểm cũng không nhìn ra, xem ra con quỷ này đạo hạnh cao thâm hơn nữ quỷ kia rất nhiều, cũng chỉ có tuệ nhãn đại năng như Phật tử mới có thể nhìn thấu.
Lưu Phi Dương còn muốn hỏi lại, nhưng đã bị Phật tử phất tay cắt ngang.
Hằng Tâm: “Hiện tại Phật tử sẽ dẫn độ quỷ kia vào trong linh bài, cả hai về sau liền hoàn toàn chặt đứt đoạn…… nghiệt duyên này!”
Khi Phật tử khoa tay múa chân hai chữ “nghiệt duyên”, không hiểu sao lại cảm thấy có chút nghiến răng nghiến lợi. Ừm, ảo giác, nhất định là ảo giác rồi.
Lưu Phi Dương không phát giác ra, chỉ vui mừng khôn xiết: “Được được, cảm ơn Phật tử, không không, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”
Tuy rằng đến nay con quỷ này cũng không làm ra chuyện gì thương tổn đến cậu, nhưng ai biết về sau sẽ thế nào, nhìn bộ dáng thê thảm hiện giờ của em trai, thật khiến cho người ta không rét mà run.
Thiên Hoàn giương mắt nhìn về phía bả vai của Lưu Phi Dương, thẳng tắp đối diện với đôi mắt trong hư không kia. Đối phương nở nụ cười hàm mị câu hồn, lơ lửng bay về phía y.
Ở trong mắt Lưu Phi Dương, chỉ thấy Phật tử duỗi tay nâng một thứ gì đó vô hình, sau đó chạm vào khối linh bài mini, khối gỗ vốn ảm đạm bình thường chợt lóe lên một đạo huyết quang, nháy mắt trở nên có linh.
Bản thân cậu cũng không có cảm giác đặc thù gì, chỉ là trong lòng hiện lên một chút buồn bã mất mát.
Tuyến nhân quả vốn dĩ dây dưa không rõ, vào giờ phút này đã bị một thanh đao vô hình chặt đứt sạch sẽ.
Thiên Hoàn lấy từ trong tay áo ra một sợi chỉ đỏ đã được chuẩn bị từ trước, xỏ qua lỗ nhỏ trên khối linh bài, sau đó đeo lên trên cổ mình. Y âu yếm linh bài, tựa như chạm vào một món đồ quý giá.
Biểu tình mềm mại của y khiến cho Hằng Tâm thập phần kinh ngạc, Phật tử nhà cậu cư nhiên còn có một mặt như vậy sao, chẳng lẽ quỷ này chính là cố nhân của Phật tử?
Ở thế giới mà người thường không thể nhìn thấy, Quỷ Vương hồng bào gỡ xuống mũ choàng trên đầu, lộ ra dung mạo âm nhu tuyệt diễm, sắc mặt trắng bệch không có nổi một tia huyết sắc, đôi mắt đào hoa thoạt nhìn đa tình, rồi lại hiện ra một cảm giác lạnh nhạt đến cực điểm.
Cánh tay trắng như ngọc quấn quanh cổ Thiên Hoàn, đôi môi đỏ tươi ghé sát vào bên tai y nhả khí như lan.
【Phật tử……】
Thiên Hoàn cảm thụ được một bên tai bị quấy rầy, trên mặt bất động như núi, chậm rãi nhắm mắt lại, như lão tăng nhập định.
Hằng Tâm: “Phật tử mệt mỏi, Lưu thí chủ chúng ta trước tiên ra ngoài đi.”
Lưu Phi Dương vốn muốn hỏi rõ ràng con quỷ kia rốt cuộc có lai lịch ra sao. Nhưng nghe Hằng Tâm nói như vậy, cậu cũng không mặt dày ở lại làm gì, sau khi nói lời cảm tạ với Phật tử, liền cùng Hằng Tâm lui ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Lưu Phi Dương thở dài: “Tôi vốn tưởng rằng Phật tử lãnh tâm lãnh tình, nhưng kỳ thật chính là ngoài lạnh trong nóng, phổ độ chúng sinh, tâm địa từ bi.”
Cậu còn chưa kịp cảm động, đã thấy một bàn tay ngửa ra duỗi tới trước mặt.
Hằng Tâm mặt vô biểu tình: “Lưu thí chủ, thừa huệ, một trăm sáu mươi ngàn.”
Lưu Phi Dương: “……”
Màn đêm buông xuống, Lưu gia bắt đầu làm trận pháp sự đầu tiên, Phật – Đạo liên thủ, có thể nói là một buổi biểu diễn múa bóng vô cùng náo nhiệt.
Ở địa giới bên trái, pháp sư Nham Phong gõ mõ niệm kinh.
1008 miếng sáp ong nối thành hai chữ “sám hối” thật lớn, Lưu Phi Vũ dựa theo chỉ thị, quỳ gối ở giữa, mỗi lần dập đầu đều lớn tiếng hô một câu: “Tôi biết tội!”
Ở ca xấp bên phải, Huyền Thành chân nhân giơ kiếm gỗ nhảy múa.
Cha mẹ Lưu đi theo phía sau ông, nâng một bức ảnh chụp trắng đen không ngừng đi vòng vòng, mỗi một vòng liền dừng lại cúi người một lần.
Trên bức ảnh là một cô gái trẻ, mặt mày thanh lệ, lộ ra một cảm giác hồn nhiên thiệp thế chưa thâm.
Lưu Phi Vũ thật vất vả lắm mới dập đầu xong 108 lần, rồi lại bị Huyền Thành chân nhân kéo qua, cường ngạnh ấn quỳ xuống trước bức ảnh: “Hiện tại đến phiên cậu bồi tội rồi, nói lúc trước cậu đã khi dễ con gái nhà người ta ra làm sao?”
Lưu Phi Vũ cắn răng: “Chuyện này…… cũng phải nói sao?”
Huyền Thành chân nhân chỉ vào bức ảnh trắng đen kia, đôi mắt của cô gái phảng phất như đang sống, oán độc nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Lưu Phi Vũ sợ đến mức sắp tè ra quần: “Được được, tôi nói tôi nói, tôi…… không phải người, không phải người!”
Cậu ta vừa nói vừa cho mình một cái tát.
Cậu ấm hào môn chỉ biết ăn chơi trác táng này từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều mà lớn lên, vô pháp vô thiên khinh nam bá nữ. Ờm, thành ngữ này ý nói là khi dễ bá chiếm nam nữ xinh đẹp. Bất luận người nào cậu ta coi trọng đều sẽ bị cậu ta không từ thủ đoạn chiếm lấy cho bằng được.
Thái Doanh chính là một trong những người vô tội đó, là một giáo hoa, cô cũng rất được nhiều người mến mộ, sau khi bị Lưu Phi Vũ và đám hồ bằng cẩu hữu chuốc rượu kéo vào khách sạn giở trò đồi bại, phòng ngừa cô sẽ đi báo án, bọn người này còn quay lại video áp chế cô.
Sau khi tỉnh lại, cô liền trực tiếp nhảy khỏi cửa sổ khách sạn tự vẫn.
Lưu Phi Vũ biết sự tình nháo lớn, chạy tới chỗ cha mẹ khóc lóc kể lể một phen, hai người tuy trách cứ con trai, nhưng cũng không đành lòng để cậu ta ngồi tù, cho nên liền tiêu tiền ém nhẹm chuyện này xuống.
Nghe thấy đương sự khai ra tất cả tội lỗi của mình, không chỉ có đám người Hằng Tâm lòng đầy căm phẫn, mà ngay cả Lưu Phi Dương cũng đều vô cùng khiếp sợ. Cậu vốn nghĩ em trai chỉ là mê chơi, nào ngờ còn gây ra chuyện hại người.
Khó trách nữ quỷ này quấn lấy đòi mạng nó.
Xứng đáng lắm.
Trong lòng cậu ngũ vị tạp trần, em trai gây ra tai họa, cha mẹ cư nhiên còn lừa gạt cậu, xa gần thân sơ liếc mắt một cái là thấy ngay. Rõ ràng cậu vẫn luôn ưu tú như thế, nhưng cha mẹ vẫn bất công nuông chiều em trai muốn gì được nấy.
Sau nghi thức bồi tội, người nhà họ Lưu đều mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác.
Mẹ Lưu quen sống trong nhung lụa, đã bao giờ chịu qua loại ủy khuất này: “Pháp sư Nham Phong, Huyền Thành chân nhân, các ông rốt cuộc đến khi nào mới tiễn đi nữ quỷ này?”
Huyền Thành chân nhân sâu xa khó hiểu nói: “Lúc này chỉ là vừa mới bắt đầu, nữ quỷ này nặng lệ khí, không phải thứ mà người thường có thể hóa giải. Lão đạo cũng phải phí rất nhiều sức lực mới bảo hộ được một nhà các vị.”
Pháp sư Nham Phong: “Huyền Thành đạo hữu nói chí phải.”
Cha mẹ Lưu còn có thể làm gì ngoài cung kính chắp tay cảm tạ mấy vị cao nhân này, còn phải nhét cho một bao lì xì to.
Trong bóng đêm, Phật tử Thiên Hoàn đứng bên cửa sổ lầu ba, nhìn xuống đạo tràng náo nhiệt ở trong vườn. Y rõ ràng chỉ có một mình, nhưng ảnh ngược trên cửa kính lại hiện ra hai thân ảnh.
Hồng bào to rộng không gió tự lay động, bao lấy thân hình mảnh khảnh thon dài. Mũ choàng che khuất dung nhan, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi môi đỏ tuyệt diễm, giọng nói ngọt mị tựa như bôi mật.
Hai cánh tay trắng nõn vươn ra từ sau lưng, móng tay đen nhánh vừa vặn đè lên khối linh bài đeo trước ngực Phật tử Thiên Hoàn.
【Phật tử đại nhân, các ngươi rốt cuộc muốn đối phó với em gái kia thế nào?】
Phật tử biểu tình lạnh nhạt, không đáp lại.
【Ta nghe nói bản lĩnh của ngươi rất lớn, như thế nào lại không thu phục ta luôn một thể?】
Phật tử đè lại bàn tay đang thăm vào khe hở trên áo cà sa của mình, rút nó ra ngoài. Nhưng y lại không buông ra mà vẫn bao lấy tay hắn.
【Ngươi còn dùng Dưỡng Hồn Mộc cung phụng ta, ta thật đúng là…… không có gì để báo đáp, chỉ có thể lấy tấm thân này……】
Vừa dứt lời, biểu tình của Quỷ Vương hồng y chợt trở nên dữ tợn.
Hắn bỗng nhiên phát lực, buông hòa thượng trong lòng ngực mình ra, đẩy ngã xuống đất. Hai vạt áo hồng bào xốc lên, đôi chân trắng ngần kẹp chặt con mồi. Trong nét vũ mị có ẩn hàm sát khí, trong vẻ dụ hoặc che giấu sự tham lam.
Đây chính là Phật tử ngàn năm cũng khó mà gặp được, nghe nói nếu hút thuần dương chi khí của y, yêu ma quỷ quái đều có thể gia tăng công lực.
Tương tự với thịt Đường Tăng trong truyền thuyết.
Quỷ Vương hồng bào gấp không chờ nổi mà cúi người xuống, răng nanh bén nhọn cắn xuống cổ Phật tử Thiên Hoàn. Những giọt máu tươi ấm áp nháy mắt trào ra, dương khí no đủ mang theo một cổ linh khí nồng đậm làm hắn thỏa mãn than thở.
Thiên Hoàn tựa hồ như không hề phát hiện ra nguy cơ gần trong gang tấc, y ôm lấy eo Quỷ Vương, bình tĩnh nhắm mắt. Da thịt dưới lòng bàn tay vẫn mềm nhẵn trước sau như một, chỉ là có thêm vài phần sát khí thấu xương.
Quỷ Vương kinh ngạc cứng đờ, nếu không biết tên Phật tử này là trụ cột đạo đức của Phật môn (lầm to), thì hắn thật sự đã cảm thấy người này đang chơi lưu manh?
Tên hòa thượng này thật sự cổ quái, rõ ràng pháp lực cao thâm, nhưng lại không ra tay thu phục hắn, ngược lại còn đi tẩm bổ hồn phách của hắn. Hắn chính là Quỷ Vương, không sợ hắn đi nhiễu loạn thế gian sao?
【Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?】
Thiên Hoàn biết đối phương đã nâng cao cảnh giác, so với đời trước, vợ y lúc này còn đa nghi hơn nhiều, nhưng bây giờ cũng chưa phải thời cơ tốt nhất để giải thích.
Trong quyển tiểu thuyết mà khắp nơi đều là quỷ thần này, bức bức ngoài miệng
(?) là việc vô dụng nhất.
Không thể giải thích, vậy thì giả ngu.
Mắt nhắm chặt, đầu nằm yên, phát ra tiếng hít thở đều đều. Vốn chỉ là làm bộ, nhưng bất tri bất giác lại thật sự ngủ mất.
Sau ba mươi năm dài đằng đẵng, hắn rốt cuộc cũng trở lại bên cạnh mình, cảm giác yên ổn tràn ngập trong lồng ngực của y.
Quỷ Vương hồng bào:
【……】
Này này, hắn chính là Quỷ Vương siêu đáng sợ siêu lợi hại đấy! Dưới trướng có ba ngàn quỷ binh, tùy tùy tiện tiện là có thể kéo tới nhân gian đại loạn đấy biết không!
Cứ như thế mà làm lơ sự nguy hiểm của hắn, thật là quá không có tính cảnh giác!
Tên hòa thượng ngu xuẩn này!
Có lòng muốn giáo huấn y một phen, nhưng không biết vì sao lại không hạ thủ được. Hắn lưu luyến khẽ liếm miệng vết thương trên cổ y, tự mình an ủi, cứ xem tên hòa thượng ngu ngốc này thành thức ăn dự trữ là được.
Máu của Phật tử tuy là thứ đại bổ, nhưng một hơi nuốt sạch chính là tự tìm đường chết.
Kim quang công đức đầy người kia kìa, cũng không phải là nói giỡn đâu.
Phật tử Thiên Hoàn này rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao phải trợ giúp hắn? Đến tột cùng người này có mục đích gì?
Hắn tuyệt đối không tin trong đó không có bất luận một nguyên do nào!
Thế gian này ngay cả người chí thân đều có thể lợi dụng hắn, huống chi là một tên hòa thượng bèo nước gặp nhau?
Trong lúc suy tư, bên ngoài hành lang chợt truyền đến tiếng khóc tê thanh nứt phổi của một cô gái.
【Ta hận! Vì sao không cho ta báo thù, để ta giết hắn, ta hận, ta hận……】
Tiếng thét chói tai làm hắn nhíu mày, theo bản năng liếc mắt nhìn tên hòa thượng ngu ngốc, khóc ở đâu không khóc lại chạy tới trước cửa phòng hòa thượng, đây là thấy y nhân thiện nên muốn ăn vạ?
Hừ lạnh một tiếng, hắn xuyên qua cánh cửa bay ra ngoài, giống như xách gà con mà bóp chặt lấy cổ nữ quỷ.
【Câm miệng, ầm ĩ!】
Nữ quỷ ô ô khóc lóc, hai mắt chảy ra huyết lệ. Cô ta quỳ trên mặt đất, dập đầu thật sâu.
【Quỷ Vương đại nhân, lúc trước chính là nhờ ngài giúp ta tìm được kẻ thù, cầu ngài lại giúp ta một phen mà thay ta báo thù!】
Quỷ Vương hồng bào cười nhạt, trong mắt chỉ có thờ ơ lạnh nhạt, hắn cũng đâu phải loại hình thích làm việc thiện như tên hòa thượng ngu ngốc kia. Cô ta chết oan thì thế nào, liên quan gì đến hắn?
Ngay cả chính bản thân hắn cũng chết không minh bạch đây này!
【Trước kia ta đã tốt tính khuyên ngươi một câu, đây là mệnh của ngươi rồi! Ngươi cũng biết rõ, nếu lần này không gặp phải đám tu sĩ này, một con lệ quỷ nhỏ bé như ngươi đã sớm bị đánh cho hồn phi phách tán, không còn đường chuyển thế đầu thai!】
Nữ quỷ đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra bộ mặt hung ác.
【Ta không cần đầu thai, ta chỉ cần kẻ hại ta đền mạng!】
Quỷ Vương không kiên nhẫn nhiều lời với cô ta, một phen vặn cổ ném bay ra ngoài.
【Gàn bướng hồ đồ, cút! Muốn làm gì thì làm, nửa đêm đừng có chạy đến trước cửa phòng Phật tử gào thét là được!】
Vị hòa thượng đang ngủ yên ở trong phòng, khóe miệng như có như không mà gợi lên.
…