Lời chất vấn của Mukai Inowaki làm sắc mặt Ninomiya Sakurako trắng bệch, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, nhìn về phía cảnh sát nói:" Tôi đích thực là có động cơ gây án, nhưng vừa nãy tôi đã giải thích rồi. Thời điểm Yuki-chan tử vong tôi vẫn luôn đi cùng Ran, tôi căn bản không có thời gian gây án!"
Trong chốc lát, Mukai Inowaki không thể phản bác.
Matsuda Jinpei đứng một bên đột nhiên mở miệng: "Nếu trước đó cô ghi âm giọng mình rồi đặt giờ phát, cho dù không có mặt cô cũng có thể ngụy trang như đang ở hiện trường..... Dù sao thì cô bé này cũng đã nói chỉ nghe được giọng cô." Nói xong anh quay sang hỏi Mori Ran: "Thực ra em cũng không tận mắt thấy cô ta đúng không?
"Anh đừng có mà ngậm máu phun người!" Ninomiya Sakurako tức điên lên: "Tuy có giàn nho che mất nhưng xuyên qua khe hở của lá vẫn có thể nhìn được bóng người! Tôi vẫn luôn ở đó thật! Ran, em nhìn thấy chị mà phải không?!"
Mori Ran nghe vậy vội vàng gật đầu, cô nói với Matsuda: "Khi em và chị Sakurako đến vườn nho tìm chị Miyagawa, chị ấy phụ trách tìm từ cuối vườn lên, em có ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đúng là bóng dáng chị ấy vẫn luôn ở đó......."
Còn chưa dứt lời, cô đã bị Matsuda Jinpei bước đến làm cho hoảng sợ, đôi mắt nghiêm túc đằng sau kính râm của đối phương nhìn cô chằm chằm: "Em chắc thứ mình nhìn thấy là bóng của cô ta?"
Người con trai xa lạ tới gần khiến mặt Mori Ran ửng đỏ, cô ấp úng nói: "Vâng, đúng rồi ạ. Hôm nay chị Sakurako mặc một cái áo khoác dệt kim màu hồng nhạt, đứng trong vườn nho rất dễ phân biệt."
"Chỉ vậy thôi? Hai người không nói chuyện gì sao?" Matsuda Jinpei truy vấn.
"Việc này, hình như không ạ.....Em vẫn luôn mải tìm chị Miyagawa..."
"Cho nên, thật ra em chỉ dựa vào âm thanh cùng hình bóng mơ hồ mà cho rằng đối phương ở đó......" Matsuda Jinpei còn chưa nói xong đã bị Edogawa Conan đột nhiên chen vào cắt ngang.
"Thanh tra Matsuda, sao anh không cho mọi người xem thứ chúng ta vừa tìm được!" Cậu không biết từ đâu chen vào giữa Matsuda Jinpei và Mori Ran, giơ hai bàn tay nhỏ lên hoảng loạn nói: "Chính là đồ vật chúng ta tìm được trong vườn nho ấy ạ!"
Matsuda Jinpei nhướng mày, anh lấy ra một cái bọc trong suốt từ trong túi áo, bên trong là một sợi len màu xanh.
Ninoyama Sakurako nhìn thấy thứ đó, săc mặt đại biến, biểu tình tức giận vừa rồi lập tức biến mất.
"Chúng tôi tìm được thứ này ở vị trí đứng của cô Ninoyama mà em Mori nói. ngay trên vòi phun nước..... Vậy nên, cô Ninoyama hẳn rất rõ ràng đây là cái gì phải không?" Matsuda Jinpei vừa nói vừa đưa chiếc túi cho thanh tra Megure.
Thanh tra Megure nghiêm túc nhận lấy.
"Cái đó thật ra là sợi len trên áo khoác của tôi, nhưng đó là do tôi vô tình cọ phải thôi!" Ninomiya Sakurako nói, "Tôi nhớ ra rồi! Lúc đó tôi mải tìm Yuki-chan khắp nơi nên không để ý dưới chân. Đất trong vườn nho rất mềm, tôi bị vấp suýt chút nữa ngã, may mà bắt được vòi phun nước. Chắc chắn là khi đó lưu lại, đúng! Nhất định là thế!"
"Á nè nè ~ kỳ lạ thật đó ~ tại sao rơi xuống lại là sợi len mặt trong trên áo khoác của chị Sakura mà không phải mặt bên ngoài vậy?" Edogawa Conan nghiêng đầu nói bằng giọng con nít, "Lúc chị Ran nhìn thấy chị Sakura, áo khoác chị ấy mặc là màu hồng mà phải không?"
Áo khoác dệt kim hồng nhạt của Ninomiya Sakurako chính là loại áo mặc được hai kiểu rất lưu hành gần đây. Bên ngoài là màu hồng nhạt trông vô cùng nữ tính, bên trong là màu xanh lam, nhìn qua rất tươi trẻ.
Mori Ran gật gật đầu: "Đúng vậy, là màu hồng nhạt. Khi đó chị thấy chị Sakura cài nút áo, còn hỏi có phải chị ấy thấy lạnh ko."
"Cài cúc áo vào, chắc là không muốn bị người khác nhìn thấy băng dính dán ở bên trong đúng không?" Matsuda Jinpei cười lạnh một tiếng: "Cái vòi phun nước kia cao 1.5m, Ninomiya Sakurako cao khoảng 1.6m. Nếu treo áo khoác lên, nhìn từ xa giống như cô ta đang đứng ở đó."
"Dễ dàng vậy sao? Cái vòi phun nước kia chỉ là một ống nước thẳng dựng đứng, vòi phun cũng là loại đầu nhỏ. Kể cả có treo được áo lên đó đi nữa thì cũng sẽ bị tụt xuống, nhìn thế nào cũng không giống người mà?" Mori Kogoro phản bác.
"Cho nên chị ta mới dùng băng dính." Edogawa Conan biểu tình nghiêm túc: "Vì để áo khoác trông giống như đang mặc trên người, chị ta liền bẻ cành nho, dùng băng dính dán nó trên ống nước, tạo thành hình chữ thập, sau đó mới treo áo khoác lên."
Cậu khoa chân múa tay nói: "Mọi người xem, cửa hàng quần áo đôi khi cũng treo áo vào móc rồi tròng lên quần bơm hơi đó, nhìn qua rất giống mặc lên ma nơ canh phải không?"
Takagi Wataru gật gật đầu: "Đúng vậy! Nhiều cửa hàng thời trang có mặt tiền nhỏ, nếu dùng ma nơ canh thì tốn quá nhiều diện tích, nên để trưng bày họ hay dùng cách này!"
"À ~ Takagi cậu hiểu biết nhiều thật đó?" Sato Miwako trêu chọc: "Không ngờ cậu còn rất thích đi mua sắm nhỉ?"
Takagi vội vàng xua tay: "Không phải! Tại Chiba thường xuyên quên giặt quần áo, để lâu quá thành ra bị mốc hết. Sau đó cậu ấy cũng lười xử lý nên mới hay kéo tôi đi mua đồ mới cùng!"
"Hả?" Trên mặt Sato Miwako lộ ra biểu tình ghét bỏ: "Tên Chiba kia cũng quá lôi thôi rồi đó! Con gái nhà ai dám thích cậu ấy chứ......"
"Khụ khụ!" Nghe cấp dưới càng nói càng lạc đề, thanh tra Megure dùng sức ho khan hai tiếng.
Takagi Wataru cùng Sato Miwako lập tức ngậm miệng.
"Được rồi, còn đang phá án đấy! Hai cô cậu có thể nghiêm túc chút không? Đừng làm gương xấu cho Hanada với Matsuda!" Thanh tra Megure bất mãn.
"Xin lỗi ạ....." Takagi Wataru, Sato Miwako cúi đầu nhận sai.
Hanada Saharuna đảo đảo mắt, thật ra cô cũng không quan tâm lắm, dù sao khả năng học tập của cô cũng chẳng ra ngô ra khoai gì. Rốt cuộc thì cả đời này cô cũng không thể trở thành cảnh sát ưu tú được đâu.
Edogawa bên này vẫn nghiêm túc giải thích:"...... Đi kèm với giọng nói, rất dễ tạo ra ảo giác có người đang đứng đó. Hơn nữa cháu với thanh tra Matsuda còn phát hiện dấu vết băng dính dán trên ống nước kia, vừa rồi đã gọi bộ phận giám định chụp làm bằng chứng rồi."
Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn Matsuda Jinpei lộ ra nụ cười đáng yêu: "Cũng may có thanh tra Matsuda!"
Edogawa Conan âm thầm lau mồ hôi lạnh. Vừa nãy khi cậu đang điều tra, Matsuda Jinpei đột nhiên xuất hiện từ phía sau, suýt chút nữa hù chết cậu! Sau đó tầm mắt đối phương vẫn luôn gắt gao bám theo, cậu chỉ có thể giả bộ trẻ con nhắc cho đối phương vị trí có manh mối...... Má, rốt cuộc tên này là ai chứ, sao lại nhạy bén như vậy?!
Matsuda Jinpei không tỏ ý kiến mà nhướng mày: "Chính đứa nhỏ này phát hiện ra trước, trẻ con bây giờ thông minh thật đấy." Nói rồi anh đưa tay xoa xoa đầu Conan.
"Ha hả......" Edogawa Conan mỉm cười cứng ngắc.
Phụt, tên Matsuda Jinpei kia rất lợi hại, nếu như xem thường đối phương, không cẩn thận còn bị vạch trần thân phận ấy chứ? Hanada Saharuna đứng một bên hóng hớt sung sướng khi người gặp họa, nhìn tên thám tử làm số lượng công việc của cô tăng lên xui xẻo, cô vô cùng sung sướng.
Khen ngợi con nít xong Matsuda thẳng lưng đứng dậy bổ sung: "Nói tóm lại, Ninomiya Sakurako lợi dụng máy ghi âm và vòi phun nước, tạo ra chứng cứ ngoại phạm. Hôm nay cô mặc váy, trên người cũng không có túi, cho nên khi tháo băng dính ra mới dính lên mặt bên trong của áo khoác. Để tránh vạt áo bị gió thổi bay lên làm lộ, cô liền cài cúc áo lại."
Sato Miwako đi đến trước mặt Ninomiya Sakurako nghiêm túc nói: "Xin hãy phối hợp."
Nói xong cô kéo áo khoác của đối phương ra, bên trong quả nhiên dán đầy băng dính, Ninomiya Sakurako mặt xám như tro tàn.
Mori Kogoro khiếp sợ: "Thì ra là cô Ninoyama giết cô Miyagawa thật sao?!"
"Ha, tôi đã nói rồi mà!" Mukai Inowaki lộ ra nụ cười ác ý.
Thanh tra Megure nhìn Sato Miwako gật gật đầu, Sato Miwako lập tức lấy chiếc còng tay từ bên hông ra đặt lên cổ tay Ninoyama Sakurako: "Cô Ninomiya, mời cô theo chúng tôi về cục tiếp tục điều tra."
"Không! Không phải!" Ninomiya Sakurako hoảng loạn, cô đẩy Sato Miwako ra: "Đúng là tôi đã cố tình giả tạo chứng cứ ngoại phạm! Nhưng tôi không hề giết Yuki-chan! Tôi chỉ đi trộm chứng cứ tham nhũng tiền hoa hồng thôi!"
Nói xong cô cũng không quan tâm gì nữa, trực tiếp đưa tay vào trong cổ áo rút ra một cái USB màu đen, giơ lên cao trước mặt mọi người: "Yuki-chan luôn để tài liệu quan trọng vào trong USB, hôm nay tôi tới đây chính là muốn tìm cơ hội vào trong phòng đọc sách trộm nó!
Buổi chiều lúc thưởng rượu, cậu ấu nói không khỏe, sau đó đi thật lâu cũng không quay về, tôi liền nghĩ đây là một cơ hội tốt, mới lấy trong phòng khách một cuộn băng dính, sau đó đề nghị với Ran cùng đi tìm người. Nếu nhận ra USB đã mất, Yuki-chan nhất định sẽ nghi ngờ tôi đầu tiên, lúc đó tôi sẽ lợi dụng Ran làm nhân chứng.
Nói như vậy, cho dù Yuki-chan có cho rằng tôi là kẻ trộm, cũng có Ran làm chứng cho tôi............ Tôi, tôi thật sự không biết cậu ấy sẽ chết mà! Thật sự không phải tôi làm! Tôi thề!"
Ninomiya Sakurako vô cùng kích động, nhìn qua không giống như đang nói dối, mọi người đều nhăn mày.
Đúng lúc này, chiếc chuông lớn trên phòng khách đột nhiên vang lên.
Sắc mặt quản gia Jimbo hơi thay đổi, ông đứng dậy nói: "Ngượng ngùng, cảnh sát tiên sinh. Tới rồi uy thực thời gian, ta yêu cầu rời đi một chút." "Xin thứ lỗi, các anh cảnh sát. Tới giờ cho ăn rồi, tôi phải rời đi một lúc."
"Hả? Cái gì?" Thanh tra Megure ngây ngẩn cả người, vào lúc này?
"Là thú cưng mới của tiểu thư." Ông đáp
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lời tác giả:
Được rồi, loại Ninomiya Sakuraro được rồi nhé, các bạn nhỏ đoán cô ấy là hung thủ bị loại! Còn lại phe quản gia và ông chồng, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!