[Conan] Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 38




"Bourbon, quan hệ với đồng nghiệp của anh chắc là tệ lắm phải không? Anh thích ganh đua như vậy, sao bọn họ còn chưa đánh chết anh thế?"

"......Sauza, cậu câm miệng đi được không?" Amuro Tooru tủm tỉm.

Sauza bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, mấy người đều không thích nói chuyện."

Hai người tiếp tục đi về hướng phòng ở của mục tiêu nhiệm vụ.

Nhưng bên tai Amuro Tooru khó khăn lắm mới được an tĩnh, ba giây sau lại bị Sauza đánh vỡ.

Cậu cúi đầu bắt đầu lẩm bẩm: "Thật đó, tôi cảm thấy như vậy không tốt đâu, giao tiếp là nhu cầu cơ bản của loài người mà. Mọi người trong tổ chức đều quá áp lực, mỗi lần nói chuyện được mấy câu đã dựng lên tâm lý phòng bị. Tôi không ngại câm miệng lại đâu, nhưng mà mấy người như vậy lâu ngày sẽ dẫn đến trầm cảm đó. Hơn nữa bầu không khí cũng rất ảnh hưởng đến năng suất công việc của tôi....."

Amuro Tooru nhắm mắt lại, xoay người bóp lấy mặt Sauza.

Ngón tay anh ấn thật sâu xuống mặt cậu, trong nháy mắt Sauza cảm nhận được sự đau đớn, cậu nghe thấy trong thanh âm của Amuro Tooru lộ ra vẻ tức giận không thể kiềm chế: "Nếu cậu không thể tự mình câm miệng, vậy thì để tôi giúp cậu. Bắt đầu từ bây giờ nếu cậu còn phát ra một tiếng nào nữa, tôi sẽ dỡ cằm của cậu xuống!"

Dỡ xuống? Không được đâu, nghe đau vãi!

Sauza biết đây đã là giới hạn của Amuro Tooru, cậu giơ tay lên làm ra tư thế đầu hàng, dùng ánh mắt tỏ vẻ mình sẽ tuyệt đối không tái phạm nữa.

Amuro Tooru nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, cuối cùng cũng buông tay.

Mới ở cùng tên này nửa ngày anh đã không chịu nổi nữa. Nghĩ lại lúc trước Chianti cùng Sauza đến Pháp một tháng, thế mà vẫn chưa "thành công" giết chết hắn, quả thực chính là kỳ tích thứ chín của thế giới.

Không còn bị thanh âm phiền nhiễu của Sauza quấy rầy, Amuro Tooru lấy một tốc độ cực nhanh mang theo cậu tránh né camera, 5 phút sau bọn họ đã đến trước cửa phòng ở mục tiêu nhiệm vụ.

"Bây giờ là 10 rưỡi, mục tiêu nhiệm vụ sẽ về phòng lúc 11 giờ để tắm rửa rồi đi ăn trưa. Cậu canh ở chỗ này, tôi sẽ phụ trách đi vào để phục chế số liệu. Một khi phát hiện mục tiêu trở về hoặc có tình huống gì khác xảy ra, cậu gõ cửa nhắc tôi là được." Amuro Tooru nói.

Bình thường anh căn bản sẽ không dặn dò tỉ mỉ kỹ càng như vậy, vì điều này vốn không cần thiết. Những người có được bí danh trong tổ chức đều là người đã có kinh nghiệm phong phú.

Nhưng Sauza lại là một ngoại lệ, trong khoảng thời gian ở chung này Amuro Tooru đã cảm nhận được trọn vẹn sự kì quặc của cậu. Anh cảm thấy dùng từ kéo chân sau cho Sauza là không đủ, vì riêng sự tồn tại của cậu đã là một cái hố, một cái hố sâu chuyên môn quật ngã đồng đội còn đứng đó cười hì hì.

Nhưng không giống với sự lo lắng đề phòng của anh, Sauza trực tiếp đáp lại anh bằng một thủ thế ok, hơn nữa còn bày ra bộ dạng tiến vào trạng thái làm việc.

Amuro Tooru bị bộ dạng nghiêm túc của cậu hù cho một trận, anh nghĩ ngợi trong chốc lát, quyết định tin tưởng đối phương một lần.

Amuro Tooru đeo găng tay, sau đó dùng khóa nhanh chóng mở cửa ra. Lúc bước vào anh còn lại quay đầu nhìn Sauza một cái, đối phương trả lời anh bằng một biểu tình [Tin tôi đi người anh em!] đầy nghiêm túc.

"........." Cứ thấy lo hơn là thế quái nào?

Kệ đi, tốc chiến tốc thắng vậy! Amuro Tooru hạ quyết tâm, nhẹ nhàng đóng cửa, bắt đầu tìm tòi chiếc máy tính được cất đi.

Chờ Amuro Tooru đóng cửa lại, Sauza lập tức thu hồi biểu tình nghiêm túc trên mặt.

Cậu ngồi xuống, móc từ trong túi áo ra hai đồ vật màu đen đặt trên mặt đất, sau đó lấy di động ra ấn hai cái, vật thể hình quả trứng lập tức xòe ra bốn cái chân, nhìn qua giống hệt như một con gián. Lúc sau Sauza lại bấm điện thoại lần nữa, hai "con gián" liền nhanh chóng bò về phía hai bên hành lang.

Đây chính là công cụ giám sát mà Sauza tự mình bí mật làm ra, vô cùng tiện dụng. Nếu có ai đó bước vào tầng này, cảm biến nhận biết chuyển động trên hai con gián sẽ phát ra âm thanh cảnh báo và truyền tín hiệu đến điện thoại.

Sauza vừa lòng nhướng mày, được rồi, đã không thành vấn đề. Tiếp đó cậu mở mục tin tức lên, nhấn chọn xem [Phát sóng trực tiếp hiện trường vụ đánh bom ở Tokyo].

Trong khi Bourbon đang làm việc cật lực, hãy để cậu chứng kiến tư thế phá án oai hùng của Hanada đi!

-------------------------------------

Thời điểm thang máy rơi xuống trong nháy mắt, Mori Ran ôm chặt Edogawa Conan vào trong lòng, lấy thân thể của mình để giảm xóc cho cậu.

Vì sao khi rơi thang máy sẽ dẫn đến chết người? Là bởi vì khi rơi từ trên cao xuống, độ cao sẽ chuyển hóa thành trọng lực. Cả người tựa như bị một cái ván sắt thật nặng đè lên, xương sống cùng nội tạng sẽ không chịu nổi mà vỡ nát, xác suất tử vong vô cùng lớn.

Nhưng may thay thang máy không rơi xuống nữa mà dừng lại ở tầng 15.

"Chị Ran, chị có sao không?!" Sau khi thang máy dừng lại, Edogawa Conan lập tức đẩy Mori Ran ra.

Sắc mặt Ran có chút tái nhợt, nhưng cô vẫn cố gắng an ủi: "Chị không sao."

Lúc này, điện thoại trong túi cô vang lên.

Mori Ran cầm lấy di động, là Mori Kogoro gọi tới.

Cô ấn nghe, giây tiếp theo đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc la của Suzuki Sonoko.

"Ran! Cậu không sao chứ?!"

Thời điểm nhìn thấy cuộc gọi được kết nối, Suzuki Sonoko đang đứng bên người Mori Kogoro lập tức giật lấy điện thoại trên tay ông.

Cô vừa cầm di động vừa lớn tiếng gọi tên bạn thân của mình: "Cậu đừng sợ, tớ và chú sẽ đến cứu cậu ngay đây!"

Mori Kogoro dùng sức đẩy cô ra, một lần nữa đặt điện thoại bên tai mình nói: "Ran, các con chờ một chút, giờ chúng ta sẽ chạy xuống ngay đây. Các con đang ở tầng mấy?"

Mori Ran nhìn đèn báo phía trên thang máy trả lời: "Bọn con rơi xuống tầng 15."

Sau khi nhận được tin tức của Mori Ran, đoàn người Mori Kogoro nhanh chóng chạy xuống tầng 15, nhưng rồi lại phát hiện cửa thang máy đã biến dạng.

"Cửa thang máy đã vặn vẹo đến mức không thể cạy nữa." Một nhân viên kỹ thuật nói: "Chỉ còn cách gọi đội cứu hỏa đến dùng công cụ đặc thù để cưa cửa ra."

"Đây là có chuyện gì?!" Mori Kogoro trừng lớn mắt, "Là do bị dây cáp nổ đến sao?"

Một thành viên đội gỡ bom cơ động đi theo Shiratori Ninzaburo tiến lên xem xét, anh ta nhíu mày lại nói: "Không phải. Là do một quả bom nhỏ gây ra. Có người đã đặt bom ở khe cửa thang máy......

Shiratori Ninzaburo cau mày: "Đầu tiên là cho nổ dây cáp khiến thang máy rơi xuống, sau đó tính toán chính xác độ cao rơi xuống để phá hỏng cửa thang máy. Hắn ta muốn biến thang máy này thành một nhà giam di động, ngay từ lúc bắt đầu đã không muốn để cho chúng ta cứu người bên trong ra!"

Sắc mặt anh trở nên vô cùng khó coi: "Sato nói sai rồi, đây không phải là khiêu khích đơn thuần. Vụ đánh bom này vốn dĩ được thiết kế ra để mưu sát cảnh sát!"

"!!"Tất cả mọi người bị câu nói của Shiratori Ninzaburo làm cho khiếp sợ.

Âm mưu giết chết cảnh sát, tên đánh bom điên cỡ nào vậy!

"Xin lỗi ngài Mori, tôi phải gọi cho thanh tra Megure trước đã." Shiratori Ninzaburo mặt mày căng thẳng, cầm điện thoại nhanh chóng đi sang một bên báo cáo sự việc cho Megure Juzo

Đã biết ý đồ của kẻ đánh bom, Mori Kogoro vô cùng bất an. Ông nhìn cửa thang máy đã biến dạng, lại nghĩ đến dây cáp bị nổ, trong lòng đột nhiên nảy ra một dự cảm bất thường.

Tên hung thủ nhằm vào cảnh sát, tốn công bố trí một nhà giam như vậy, nếu như muốn người bên trong thang máy chết, hắn không thể chỉ cho nổ mỗi dây cáp và cửa thang máy được, vậy chẳng lẽ.....

"Ran! Con có thể mở nóc thang máy ra không?!" Mori Kogoro lập tức hô vào di động, "Bố nghi ngờ bên trên thang máy còn có bom!"

"A?!" Nghe thấy Mori Korogo nói, Mori Ran ngẩn người, cô nhìn độ cao của thang máy, lại nhìn sang Edogawa Conan nói: "Bố đợi con một chút."

Mori Ran đặt điện thoại xuống đất, một phen bế Edogawa Conan lên đặt cậu ở trên vai mình: "Conan, em có thể thử mở nóc thang máy ra như vừa làm với Sonoko không? Chị sẽ đỡ em."

Edogawa Conan đương nhiên không có ý kiến, ngay từ đầu cậu đã muốn kiểm tra phía trên thang máy rồi.

Sức lực của Mori Ran lớn hơn Suzuki Sonoko, hơn nữa cô cũng giữ vững được thân thể. Edogawa Conan chống tay vào vách tường, chậm rãi từ trên vai cô đứng lên. Mori Ran gắt gao nắm chặt lấy chân cậu.

Trong sự hợp lực của cả hai, Edogawa Conan rốt cuộc cũng mở được nóc thang máy ra. Cậu ghé mặt lên trên, cuối cùng bò được lên nóc.

Sau khi bò lên trên trần, Edogawa Conan mở đèn pin trên đồng hồ lên. Dưới ánh sáng của đèn, rất nhanh cậu đã tìm thấy một thứ không nên xuất hiện ở đây.

"Conan, thế nào rồi? Em có tìm thấy không?" Phía dưới truyền đến thanh âm của Mori Ran.

Edogawa Conan quay đầu lại la lớn: "Chị Ran, bác Mori đoán không sai, phía trên thật sự có bom!"

Mori Ran lập tức khẩn trương, cô vội vàng nói với đầu dây bên kia: "Bố ơi! Thật sự có bom, phải làm sao bây giờ?!"

Mori Kogoro vừa nghe, trong lòng cũng vô cùng sốt sắng: "Con đừng sợ, giờ bố sẽ nhờ mấy người thanh tra Shiratori gọi đội cứu viện đến thả dây thừng từ thang máy tầng trên xuống để các con trèo lên, sau đó chúng ta lại tìm tổ cơ động đi vào gỡ bom!"

Mori Ran thuật lại lời của Mori Kogoro một lần, nhưng lại bị Edogawa Conan cự tuyệt: "Không được đâu chị Ran. Bên cạnh quả bom còn bị gắn máy nghe trộm, tên đánh bom kia chắc chắn đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta. Nếu chúng ta chạy trốn theo cách kia, hắn nhất định sẽ ấn kíp nổ ngay lập tức!"

Nghe thấy ngoài bom ra còn có máy nghe trộm, Mori Kogoro nổi giận: "Chết tiệt! Cái tên khốn chết dẫm kia!!"

Takagi Wataru vô cùng nôn nóng: "Ngài Mori, hiện tại phải làm sao bây giờ?"

Mori Kogoro vò đầu bứt tai, liều mạng nghĩ phương án giải quyết.

Đúng lúc này, điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Edogawa Conan: "Bác, bác có thể nhờ thanh tra Shiratori bọn họ thả dụng cụ gỡ bom xuống đây được không, cháu sẽ gỡ quả bom này xuống."

"Hả?!"

Đoàn người Mori Kogoro phát ra tiếng kêu sợ hãi.

-------------------------------------

Hanada Saharuna ngồi lên xe của Matsuda Jinpei chạy như bay trên đường lớn Tokyo. Cô nhìn khách sạn trung tâm Beika cao cao ở phía xa, trong đầu hiện lên bức điện thư thứ hai.

【 Trò chơi hoãn lại ba năm sắp bắt đầu, lượng pháo hoa thiếu hụt cần phải nở rộ gấp đôi mới có thể bày tỏ được lòng thành kính của ta. Hai vì sao đối đỉnh phía xa, xanh và hồng cùng nhau giao hòa, sẽ tạo thành chùm pháo hoa đẹp nhất.】

Xanh và hồng cùng nhau giao hòa.

Nếu nói cáp treo số 72 tượng trưng cho màu đỏ, vậy rốt cuộc chỗ nào của khách sạn Beika bên ngoài chỉ toàn màu xám bạc kia mới tượng trưng cho màu xanh?

Thời điểm nhìn thấy xe cáp số 72 màu đỏ, cảnh tượng ở khách sạn nhanh chóng hiện lên trong đầu Hanada Saharuna, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc cô đứng giằng co cùng Amuro Tooru và số 23.

Lúc ấy tay Amuro Tooru giữ lấy cửa thang máy, số 23 xoay người lại nhìn anh. Bảng phím ấn trong thang máy bị số 23 che mất cũng lộ ra, nút hiển thị số tầng là màu xanh!

Thang máy của khách sạn Beika và vòng đu quay Beika có hai điểm giống nhau, đó là có thể di chuyển và cùng một độ cao!

Hanada Saharuna bẻ tay lái, dẫm xuống chân ga, phóng nhanh về một hướng nào đó.

※※※※※※※※※※

Lời tác giả: 

Matsuda Jinpei, người đàn ông lên sân khấu chưa đến 5 phút, nhưng cũng đủ khiến người ta kinh diễm suốt 20 năm. Bản thân anh ấy đã mang một mị lực phi thường, tui chỉ tận lực dựa theo tính cách của ảnh mà xây dựng cốt truyện, cũng giống như với Tooru vậy. Vì có thể viết tốt Matsuda Jinpei, tui đã phải cày lại manga về F5 học viện vài lần, xem lại vụ án đánh bom thêm vài lần nữa, tui cũng khổ lắm chứ bộ.