…………..là vận mệnh!
Hattori phu nhân ở lại trò chuyện với Yue , Akito hoàn toàn không dám để mẹ mình ở lại với cô vậy nên cũng ép bản thân quên đi công việc bề bộn ở sở cảnh sát ngồi đây bồi hai người nói chuyện.
Càng trò chuyện , Hattori phu nhân càng yêu thích Yue. Về một số phương diện cô tương đối chững trạc nhưng lại có một số vấn đề so với trẻ con cô càng ngây thơ. Hattori phu nhân yêu chết tính cách của cô , yêu thích không nỡ rời cuối cùng khi bị điện thoại của chồng mình gọi về bà mới lưu luyến rời đi. Trước khi về bà còn kịp trừng phạt con mình một chút .
Bởi vì bệnh viện xảy ra án mạng , Hattori phu nhân không đồng ý để cô dưỡng bệnh ở đây nữa , bà yêu cầu cho cô xuất viện về nhà để tiện chăm sóc hơn. Hơn nữa , vết thương của Yue đã sớm bình phục ở bệnh viện mãi sẽ không tốt. Hattori Akito nhận mệnh , anh để cô ở lại bệnh viện thêm một tối nữa ngày mai sẽ đem cô trở lại Hattori gia tộc.
Vất vả tiễn xong mẹ mình , Akito trở lại phòng bệnh , tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều không còn kích động nữa. Có lẽ cũng bởi ánh mắt hiện tại của cô không còn màu xanh biếc rợn người kia.
" có thể nói chuyện không , Akari Yue?"
Yue ngẩng đầu nhìn Anh , tay nắm chặt bình hoa tươi , trong mắt loé qua vài tia sợ hãi. Hiển nhiên , bộ dáng lúc trước của anh đã dọa tới cô rồi. Akito hít sâu một hơi tận lực bình ổn tâm tình đồng thời làn cho giọng nói không quá nghiêm khắc.
" tôi sẽ không làm hại em Akari, tôi chỉ muốn nói chuyện một chút. Có thể chứ?"
Yue do dự một chút gật đầu. Tuy cô sợ hãi Anh ta nhưng "mẹ" nói chỉ cần bị bắt nạt "mẹ" sẽ đánh chết Akito giúp cô. Trong vòng mấy giờ ngắn ngủi Hattori phu nhân đã thành công khiến cho Yue gọi bà là mẹ , thậm chí không tiếc bán rẻ con trai mình.
" Anh muốn hỏi cái gì? Tôi sẽ tận lực nói những thứ tôi có thể ."
Yue rất ít khi mở miệng nói chuyện , đặc biệt là nói chuyện với Akito , chỉ khi cực kỳ bất đắc dĩ cô mới chịu lên tiếng. Điều này khiến cho Anh cảm thấy có lẽ mình đã để lại ấn tượng xấu trong mắt cô mà không hề biết rằng chính khí trên người Anh mới là nguyên nhân khiến Yue kiêng kỵ Anh như thế.
" em biết Hideoki bị Mizuki hại chết?"
" đúng "
Akito hít sâu một hơi lệnh cho bản thân bình tĩnh mới hỏi tiếp
" em biết Mizuki sẽ hại chết Asano?"
Yue lắc đầu , cô nói
" Mizuki không chỉ hại chết Asano, cô ấy còn hại chết cả bản thân mình "
" em nói vậy nghĩa là em biết toàn bộ chuyện đã xảy ra? Tại sao khi nhìn thấy xác của Hideoki em không nói rõ cho tôi biết? Nếu em nó có lẽ chúng tôi sẽ cứu được Asano, cũng có thể cứu thoát Mizuki khỏi cái chết!"
Akito kích động tóm lấy vai cô mà rống lên. Cho dù đã là một cảnh sát nhưng đối mặt với một người biết rõ chân tướng mà không chịu cứu người Anh vẫn không giữ nổi bình tĩnh . Yue nhíu mày cố thoát khỏi tay Akito nhưng bàn tay Anh cứng như thép nguội bóp lấy bả vai cô khiến chúng trở nên đau đớn.
Yue cắn môi , sắc mặt tái nhợt. Khi Akito phát hiện ra sắc mặt cô không đúng liền lập tức bỏ tay khỏi bả vai cô ánh mắt có chút hối hận
"Thực xin lỗi"
Trong phòng lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng đáng sợ , Yue thậm chí còn nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Akito. Cô cắn môi liều mạng phá vỡ không khí áp lực lúc này.
" Không ai có thể cứu họ , ngay cả khi tôi nói ra hung thủ giết chết Hideoki lúc ấy. Cô Asano , cô Mizuki nhất định phải chết . Dù là anh hay bất kỳ ai cũng vô pháp giúp họ."
" Tại sao?" - Anh hỏi
" Người giết họ....là vận mệnh"
Yue ngẩng đầu nhìn Anh, ánh mắt một mảnh hờ hững. Nhưng Akito lại cảm thấy cô đang giễu cợt mình , đúng hơn là giễu cợt cuộc đời này. Anh lặng người đi bởi vì Anh chợt phát hiện ra cô quá đáng sợ. Không phải vì ánh mắt xanh biếc quỷ dị kia mà là sự nhẫn tâm của cô. Cô nhẫn tâm với mọi người thậm chí là nhẫn tâm với chính mình. Cô không thấy Anh lên tiếng liền tiếp tục
" Vận mệnh giết chết Mizuki khi để cô ta gặp Hideoki. Vận mệnh giết chết tình yêu của họ khi Hideoki gặp được cô Asano. Vận mệnh giết chết Hideoki khi để Mizuki gặp được Anh ta trong bệnh viện này đồng thời cũng giết chết Asano khi cô ta bước vào phòng bệnh của Hideoki từ bước chân đầu tiên. Anh nói đi nếu Mizuki không gặp Hideoki để rồi yêu ông ta. Hideoki không vứt bỏ một mảnh chân tình để tìm kiếm tình yêu mới nơi Asano thì liệu bọn họ có đi đến kết cục này hay không ? Anh luôn nói rằng nếu tôi nhắc nhở anh phòng bệnh có sự hiện hữu của hung thủ thì anh có thể cứu được Asano phải không? Vậy Anh có thể thắng nổi vận mệnh hay không ?!"
Akito lặng người một phần vì kinh ngạc. Những gì cô nói dường như không thể để giải thích lý do mà cô không nói ra hung thủ chí ít có thể cứu lấy 2 mạng người. Mà cô có thể cứu họ lại thờ ơ để họ uổng mạng vô ích . Anh không thể tha thứ cho điều ấy.
" vận mệnh thì sao? Vận mệnh là lý do mà em để hai mạng người hi sinh vô ích à? Vận mệnh là do mình nắm trong tay chứ không phải để nó tự xoay chuyển chẳng lẽ em không biết?!"
Yue mặc kệ Akito , cô ôm bụng cười lớn thậm chí còn chảy cả ra nước mắt. Đôi mắt vốn tĩnh lặng như hồ nước thu đột ngột dậy sóng , sắc xanh biếc lan tràn ra bốn phía , đồng tử co hẹp lại , móng tay nhanh chóng trở nên sắc nhọn , cô gào lên
" Vận mệnh là do bản thân mình nắm lấy sao? Nếu có thể nắm lấy tại sao tôi không thoát khỏi sự nguyền rủa của tộc loại? Tại sao tôi phải mang theo đôi mắt này ? Tại sao cả tộc loại của tôi đều đã chết chỉ còn mình tôi sống sót đối mặt với vận mệnh chết tiệt này chứ?! Tôi đã thử thay đổi số mệnh kết quả như thế nào Anh có biết không? Tôi thậm chí còn hại họ thảm hơn nữa kìa thi cốt cũng không tồn tại . Tận mắt nhìn người thân thiết nhất chết đi mà không thể cứu lấy Anh có hiểu cảm giác bất lực ấy hay không ?"
Yue rống xong dường như kiệt sức gục xuống , bờ vai thoáng run rẩy.
" Đôi mắt tôi là một lời nguyền rủa; tôi phải sống trong sự ghẻ lạnh sợ hãi của mọi người. Tôi là hiện diện của tử vong tôi biết sẽ có ai chết , chết vào thời gian nào , vì lý do gì nhưng tôi không thể cứu họ , tôi không thể thay đổi tương lai đã được báo trước. Nếu tôi thay đổi vận mệnh sẽ bị bẻ gãy theo một chiều hướng khác tồi tệ hơn rất nhiều ; sự trừng phạt sẽ giáng xuống trước hết là với người đã thay đổi vận mệnh sau đó là với nạn nhân đã được an bài sẵn. Tôi không thể làm gì khác ngày lại ngày qua đi nhìn từng người từng người ngã xuống. Trong số họ có những người tôi không hề quen biết cũng có những người tôi vô cùng thân thuộc . Anh nói đi suốt bao năm qua chuyện này vẫn diễn ra như thế hiện tại Anh lại nói vận mệnh do chính mình làm chủ sao? Nếu có thể làm chủ tôi không cần đôi mắt này . Tôi chỉ mong một cuộc sống vui vẻ như bao người khác nhưng ngay cả mong ước ấy của tôi cũng không thể thực hiện được . Anh có biết tôi đã từng thống khổ và tuyệt vọng đến nhường nào hay không?"
Yue ép buộc mình mở ra mắt quỷ ngay sau khi vừa bị cưỡng chế đóng lại gần như đã không còn đủ tỉnh táo nữa . Cô thốt lên tất cả những điều từ lâu nằm gọn dưới đáy lòng mình, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống ướt đẫm cả mảng chăn trắng . Akito chưa từng nghe chuyện nào hoang đường như thế nhưng không hiểu sao Anh lại cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh vốn không nên tin vào chuyện ma quỷ như thế nhưng từ trong thâm tâm mình vẫn có một giọng nói quen thuộc nhắc nhở Anh từng lời từng chữ của cô đều là thật sự. Cô đã một mình trải qua đau đớn mất đi người thân như thế , thống khổ khi bản thân chịu thua trước lời nguyền của vận mệnh . Thân mình nhỏ bé chống chọi lại cô độc bủa vây tứ phía thật sự quá đáng thương.