Tổ pháp y cùng nhóm pháp chứng thu thập hiện trường tới tận gần sáng. Ngoài 2 cỗ thi thể đã biến dạng tới mức không thể nhận ra được họ còn phát hiện ra một thi thể khác gần như còn nguyên vẹn trong nhà vệ sinh của quán ăn đêm. Sau khi di chuyển 3 cỗ thi thể về cảnh cục để phân tích rõ ràng hơn, cảnh sát vẫn ở lại đó khá nhiều để bảo vệ hiện trường.
Ngồi trong phòng họp lớn Akito nhìn báo cáo trong tay mình nhíu mày. Trên slide đang chiếu lại khung cảnh thảm khốc của hiện trường án mạng , Hattori Heizo đặt báo cáo trước mặt anh hỏi
"Cậu có ý kiến gì không Hattori?"
"Theo phân tích của phòng pháp y, 2 cỗ thi thể kia đã chết được khoảng 4 đến 6 ngày. Còn cỗ thi thể cuối cùng chưa phân hủy mới chỉ chết khoảng 2 ngày. Ngoài ra, còn tìm được trong dạ dày của cỗ thi thể thứ 3 những phần thịt vụn chưa tiêu hoá. Sau khi kiểm tra ADN , có thể xác định được phần thịt vụn trong dạ dày thi thể thuộc về hai cỗ thi thể còn lại. Thậm chí , còn phát hiện cả phần thịt thuộc về chính chủ nhân của cỗ thi thể . "
Cả phòng họp ồ lên, cao uỷ Toyama cao giọng hỏi
"Nghĩa là có khả năng hắn tự ăn thịt mình đến chết?"
Akito không dấu vết nhíu mày có vẻ khá là ghê tởm nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu khẳng định.
"Đúng vậy. Nguyên nhân tử vong của thi thể thứ 3 cũng giống như hai người trước , đều là mất máu quá nhiều . Hắn ta gặm cắn động mạch trên cánh tay mình cho đến chết. "
Tất cả những chứng cứ ở hiện trường đều chỉ rõ ràng rằng hai cỗ thi thể kia là bị giết hại sau đó dùng làm thức ăn. Cỗ thi thể cuối cùng vì ăn thịt chính mình mà chết . Vụ án từ mưu sát chuyển thành tự sát, nạn nhân và hung thủ đều đã chết còn tra cái quái gì nữa?!
Khép lại hồ sơ , tay Akito nắm chặt lại thành quyền . Anh có linh cảm rất xấu . Vụ án này có lẽ sẽ không đơn giản như vậy. Trong báo cáo khám nghiệm tử thi , ngoài thịt người còn phát hiện một ít thịt thỏ đã bị tiêu hoá gần như không còn . Chính vì lẽ này mà linh cảm xấu của Akito về hai vụ án càng thêm mãnh liệt.
**************************
Trong lúc ấy tại cửa tiệm của Yuu Kikyou.
"Akari, nhìn sang bên này."
"Cô Akari?"
Yue giật thót người , ngơ ngẩn nhìn Kazuha vừa vỗ vào vai cô.
"Có chuyện gì sao Kazuha?"
"Cậu làm sao thế Akari? Chúng ta đang chụp hình mà? Sao lại ngơ ngẩn như vậy. Ryuichi đang gọi cậu đó."
Yue cười gượng một tiếng tỏ vẻ xin lỗi Ryuichi , sắc mặt lộ rõ vẻ tiều tụy dù đã trang điểm qua cũng không thể che giấu.
"Con đã làm gì vậy Akari? Hai hôm nay dì thấy sắc mặt con tệ quá."
Dì Kikyou lo lắng nhìn Yue. Cô chỉ cười gượng bóp trán.
"Dì có thể dời buổi chụp hình được không, con muốn nghỉ ngơi một lát."
Yuu Kikyou đương nhiên đồng ý , bà ấy còn để nhân viên trong tiệm sắp xếp một phòng nghỉ nhỏ cho cô. Tẩy trang qua loa , Yue nhíu mày cố sống cố chết nuốt xuống một viên thuốc ngủ.
Hai ngày, cô đã không ngủ hai ngày rồi. Chính xác hơn là cô không thể đi vào giấc ngủ. Mỗi lần nhắm mắt lại là một lần nghe thấy tiếng nhấm nuốt phảng phất bên tai. Tiếng la hét dữ dội tràn ngập đau đớn cùng tuyệt vọng , tiếng nhấm nuốt của những con dã thú và cả mùi máu thịt hỗn độn trong những căn nhà nhỏ bé bẩn thỉu. Mùi hôi thối từ những cái xác rữa nát, tiếng ruồi muỗi vo ve trên những thi thể nát vụn không còn nguyên vẹn. Nỗi dằn vặt khát máu của những con quỷ núp dưới bóng người và cả sự vật vã đầy thống khổ khi chính bản thân họ phát giác ra mình là một con quái vật không hơn không kém. Những con quái vật sống nhờ ăn thịt đồng loại của chính mình.
Yue mở trừng mắt, lao vào nhà tắm nôn thốc nôn tháo. Thuốc ngủ còn chưa kịp tan cũng bị đẩy ra ngoài. Trong dạ dày ngoài chút nước chua cũng không còn thứ gì khác. Cô không ăn không uống hơn một ngày rồi , thân thể này sắp chống đỡ không được nữa.
Mở vòi hoa sen đầm mình dưới dòng nước lạnh , Yue miễn cưỡng lấy lại được tỉnh táo từ trong những cơn mơ ghê rợn ấy. Cô khẳng định những vụ án mạng gần đây đều bắt nguồn từ núi Kongo mà nguyên nhân sâu xa chắc chắn không thoát khỏi trái tim của Beelzebub mà cô nhìn thấy trước đó.
****************************
Osaka ngày mưa chìm trong một bầu không khí ẩm ướt lạnh lẽo tới khó chịu. Con đường đông đúc nay không hề thấy bóng người , trên đường chỉ còn lại những dòng xe cộ uốn lượn như những con trăn khổng lồ chậm rãi di chuyển dưới cơn mưa nặng hạt.
Hắn mặc một chiếc áo gió màu đen, sắc đen càng làm nổi bật thân hình gầy gò của hắn. Nước mưa như vô tình như cố ý tạt thẳng vào cổ áo hắn khiến cho cảm giác mát lạnh như nước đá ấy không ngừng kích thích thần kinh của hắn. Người đàn ông loạng choạng bước đi rất nhanh dưới hè phố sau đó rẽ vào một nhà hàng Tây
.
"Shindo, bên này."
Ngồi bên cửa sổ là một thanh niên trẻ , thấy hắn đi vào liền nhịn không được hô to.
Hắn chậm chạp tiếp nhận khăn lau từ nhân viên phục vụ , lau qua thân thể đẫm nước ngồi vào trước mặt thanh niên.
"Sao anh tới muộn quá vậy? Em chờ anh gần nửa tiếng rồi đó."
Người thanh niên không ngừng oán giận nhưng không hề nghe thấy hắn nói lời nào liền ngượng ngùng dừng lại hỏi
"Anh muốn ăn gì ? Em không rõ lắm về khẩu vị của anh nên không dám gọi gì."
Hắn nhìn liếc qua thực đơn chọn một phần bít tết giao cho nhân viên phục vụ , hoàn toàn không nhìn vẻ ngạc nhiên của nhân viên phục vụ.
Hắn chọn một phần raw . Raw là thịt sống hoàn toàn , chưa trải qua nấu nướng gì. Người đầu bếp sẽ dùng thịt sống làm món steak tarte với thịt sống băm trộn với muối , tiêu và hành đập thêm một quả trứng sống và thưởng thức. Rất ít người thưởng thức được món ăn này vì nó hoàn toàn là thịt tươi . Phục vụ cầm menu lẩm bẩm
"Người này ....khẩu vị thật là nặng."
Khi bữa ăn được dọn lên , người thanh niên trẻ nhìn đĩa bít tết trước mặt hắn sắc mặt hơi tái đi.
"Senpai khẩu vị thật kỳ quái nhỉ ? Có rất ít người ăn được món này lắm đó."
Hắn thản nhiên liếc mắt hỏi
"Thế à?"
Bữa ăn nhanh chóng diễn ra trong không khí trầm lắng. Người thanh niên vừa dùng bữa vừa chột dạ len lén nhìn hắn ta thưởng thức phần thịt còn dính máu , sống lưng lạnh toát.
Hắn ta có vẻ rất hưởng thụ bữa ăn này , phần bít tết rất nhanh được xử lý sạch sẽ. Hắn liếc nhìn vết máu hồng nhạt đọng lại trên đĩa không tự giác nuốt nước bọt, ánh mắt hằn lên những tia tham lam. Người thanh niên dường như cũng nhận ra vẻ thèm muốn của hắn rụt rè hỏi
"Senpai còn cảm thấy đói sao?"
Hắn ngẩng đầu cười che giấu sát ý chợt loé mà qua nơi đáy mắt phủ nhận.
"Không. Chỉ là cảm thấy hương vị ngày hôm nay hơi khác mọi hôm. Có chút lưu luyến mà thôi.
Nói rồi dứt khoát rời đi nhà hàng cùng với người thanh niên đi vào một con phố nhỏ.
Hắn đột nhiên trượt chân, người thanh niên trẻ vội vàng chạy lại đỡ hắn lo lắng hỏi
"Senpai làm sao vậy? Anh khó chịu chỗ nào?"
Hắn không trả lời , chỉ bận rộn ôm lấy bụng mình.
Buồn nôn quá! Hắn cảm thất khát. Nhưng mà hắn không muốn uống nước. Hắn muốn thứ đó.....thứ chất lỏng....chảy trong thân thể con người.
Bụng hắn rất đói...hắn muốn ăn thịt. Nhưng không phải thịt động vật. Hương vị của chúng không thể thoả mãn được cơn đói của hắn. Hắn muốn một mùi vị đậm đà, một mùi vị xen lẫn giữa sự tuyệt vọng sợ hãi. Tiếng la hét là chiếc đĩa tinh xảo xinh đẹp. Nước mắt của những con người khốn khổ là gia vị tuyệt vời nhất. Sự sợ hãi là ngọn lửa thiêu chín, hương vị của cái chết đó mới thật sự là mĩ vị hiếm có trên thế gian.
"Senpai, anh ráng chờ một chút em sẽ đưa anh tới bệnh viện..."
Hắn muốn ăn thịt, muốn ăn thịt!
Đè nén cảm giác ham muốn, hắn đau khổ ngước nhìn lên
"Anh khó chịu quá Jirou kun. Giúp anh được không?"
Thanh niên trẻ cuống lên, hốc mắt chẳng mấy chốc đã đong đầy nước
"Em đang gọi cấp cứu, senpai ráng chờ một chút."
Hắn đè lại di động của thanh niên, ôm chầm lấy cậu ta. Chiếc lưỡi liếm lên từng tấc da thịt. Hắn cảm nhận được dòng máu ngọt ngào đang tuôn chảy chẳng mấy chốc sẽ lấp đầy cơn khát của hắn , hắn thỏa mãn rên rỉ thành từng tiếng.
"Không. Anh không cần cấp cứu. Cái anh cần.....là em. Là....máu thịt của em."
"Cái gì?!.....A------------"
Rắc.....rôm rốp.......
Tiếng hàm răng cắn đứt lìa xương cốt hoà cùng thanh âm la hét đầy đau đớn và sợ hãi tuyệt vọng vang lên như một tia sét đánh vào nhận thức cùng lí trí u mê của hắn.
Người đàn ông đầu tiên là ngẩn ra , mờ mịt nhìn xuống thanh niên trẻ tuổi bên dưới đang cuộn người vì đau đớn sau đó là nhìn dòng máu đỏ từ cánh tay cậu ta chảy ra đất. Đôi mắt u tối đầy mệt mỏi lại loé lên những tia hung quang đầy tham vọng. Hắn muốn hắn. Hắn đã nhịn không nổi nữa, lí trí cùng dục vọng ngày đêm dày vò hắn khiến hắn thống khổ không chịu nổi. Hắn ta dùng hết sức bình sinh đập mạnh đầu người thanh niên trẻ vào tường. Bức tường rất nhanh đã bị nhuộm bởi một màu máu đỏ. Người trẻ tuổi giãy dụa cỡ nào cũng thoát không được ma trảo của hắn cuối cùng tay chân cũng khựng lại rồi vô lực thõng xuống . Trong con hẻm chật hẹp lầy lội nước mưa, tiếng nhai nuốt lạo xạo khắp nơi hoà cùng tiếng mưa rơi tí tách khiến cho lòng người phát lạnh.
Người đàn ông gầy gò , hốc mắt hãm sâu , da bọc lấy xương thoạt nhìn chỉ cần một cơn gió thoảng qua liền ngã ấy không biết lấy đâu ra sức lực vặn gãy cánh tay trên thi thể thanh niên kia. Sau đó, hắn dùng sức giật mạnh khiến cả cánh tay lìa khỏi thân thể . Hắn cầm lấy cánh tay ấy gặm lấy gặm để thần tình sung sướng như đang gặm một chiếc cánh gà . Máu thịt bầy nhầy lẫn lộn hoà cùng nước mưa lạnh buốt trong mắt hắn chính là cực phẩm mĩ vị . Người đàn ông vừa gặm cắn cánh tay, khoé mắt lại chảy xuống nước mắt không biết là sung sướng khi có được đồ ăn ngon hay là đau khổ kịch liệt khi biết được bản thân là một con quái vật, ăn chính đồng loại của mình để sinh tồn.
Sau khi gặm cắn cánh tay kia đến nham nhở, hắn ta dừng lại ngồi phịch xuống góc tường thống khổ ôm lấy đầu.
Hắn vẫn đói , nhưng hắn không còn muốn ăn thi thể kia nữa. Dòng máu mĩ vị đã nguội ngắt , những thớ thịt không còn giật lên theo nhịp điệu, tiếng la hét không còn . Mĩ vị bây giờ trong mắt hắn chỉ còn là một thi thể lạnh băng. Chỉ là....mùi máu lạnh tanh kia lại khiến cho cảm giác thèm ăn trong hắn tăng lên một cách kỳ dị. Cỗ thi thể kia đã chẳng thể nào thỏa mãn hắn được nữa.
Hắn đói quá! Hắn muốn ăn thịt tươi.
Dạ dày của hắn cũng đồng thời vang lên tiếng sôi "ục ục" réo rắt . Hắn đã ăn rất nhiều, tất cả đều là thịt sống suốt ba ngày nay. Chỉ là không có cách nào giảm bớt được cơn đói của hắn. Dạ dày hắn như một cái lỗ đen , dù hắn có nhét bao nhiêu thứ vào cũng không thể nào thỏa mãn.
Hắn ôm bụng nôn khan, cảm giác nóng ran và dịch vị dạ dày trào ngược khiến hắn gần như phát điên. Hắn chịu không nổi nữa. Hắn phải tiếp tục ăn, dù là quái vật hắn cũng không muốn chết vì đói.
Hắn ôm lấy mặt mình , cảm nhận sự ấm nóng từ lòng bàn tay truyền tới. Hắn ngẩng đầu, lơ đãng nhìn hai bàn tay, làn da tái xám xen lẫn những đốm nâu lấm tấm gầy gò khẳng khiu chỉ còn da bọc lấy xương. Hắn nuốt nước bọt, đôi mắt loé lên những tia thèm muốn tham lam.
Hắn biết rõ đây là bàn tay mình nhưng hắn đã đói tới mức coi nó trở thành đồ ăn. Hắn sợ hãi, nhưng sự sợ hãi ấy không chiến thắng được cơn đói cồn cào từng đợt tập kích dạ dày và đại não của hắn. Hắn há miệng, một hơi cắn xuống......
"Rôm rốp!"
*****************************
Akito tựa lưng vào ghế mở ra hồ sơ vừa nhận được từ bên phòng pháp y. Anh có đem một con thỏ còn sống từ trên núi Kongo xuống yêu cầu họ giải phẫu. Kết quả nhận được không chỉ khiến cho nhóm pháp y kinh hãi mà khiến cho Akito càng thêm lo lắng không yên.
Thân thể lũ thỏ đột ngột biến dị khiến cho xương cốt của chúng hoàn toàn chịu không được áp lực , phần lớn xương các chi đều bị rỗng hoá , mục ruỗng từ bên trong. Thịt thỏ không rõ nguyên do sau một thời gian ngắn dù có được bảo quản trong tủ lạnh chuyên dụng tất cả đều nát bấy. Dưới lớp da thỏ còn xuất hiện một lớp dịch nhầy lạ, không phải máu nhưng lại có màu đỏ tía, đặc quánh bao lấy phần thịt. Đáng sợ hơn cả là trong chất dịch nhầy ấy mang theo mầm virus không rõ. Virus chết rất nhanh ngoài không khí, cũng không thể nuôi cấy trong các môi trường dịch dinh dưỡng. Chúng chỉ sinh sôi và phát triển trong huyết dịch của cơ thể sống. Mà sau khi nuôi cấy virus vào cơ thể vật chủ, chẳng bao lâu sau vật chủ mang virus cũng phát cuồng , điên cuồng cắn nuốt thịt tươi . Ăn bao nhiêu cũng không đủ cuối cùng bởi vì ăn quá nhiều mà chết. Đại não lũ thỏ bị tổn hại nghiêm trọng gần như không thể nghiên cứu được gì, mà ba thi thể cảnh cục vừa tiếp nhận hai cỗ đã mất đi bộ não. Thi thể của người được cho là hung thủ được giải phẫu thêm một lần nữa, các nhân viên pháp y đều kinh hãi khi chứng kiến bộ não của người này bị những mảnh đen nhánh như mạng nhện bao phủ khắp các mạch máu trên đó. Mà sau khi hộp sọ được mở ra, dù trong phòng giải phẫu có thiết bị loại bỏ mùi lạ cũng không có cách nào xua tan được mùi tanh hôi nồng nặc bốc tới. Sau khi lập hồ sơ báo cáo lên cho Akito, ba thi thể lập tức được hỏa táng để ngăn chặn việc xảy ra đại dịch.
Điện thoại trên mặt bàn của Akito đột nhiên vang lớn, anh lập tức nhấc máy. Đầu dây bên kia vang lên tiếng dì Kikyou dồn dập
"Akito , Akari có ở chỗ con không?"
Akito giật mình nhìn lên đồng hồ trên tường . Lúc này đã là 11 giờ đêm
"Không có, đã muộn rồi không phải sáng nay cô ấy tới chỗ dì chụp ảnh sao?"
Yuu Kikyou nghe vậy cuống lên
"Đúng là con bé có tới chỗ dì nhưng trạng thái của nó không ổn dì đã để nó đi nghỉ. Nhưng mà quá giờ ăn tối nó không xuống dùng bữa nên dì lên tìm nhưng không thấy con bé đâu nữa."
Akito vội vàng trấn an bà
"Dì đừng lo, để con gọi di động cho cô ấy."
Yuu Kikyou gấp đến mức sắp phát khóc
"Dì đã gọi rồi nhưng con bé không chịu tiếp điện thoại. Dì gọi về nhà con , quản gia nói gần nhất Akari không ăn uống gì cả, tinh thần rất xấu. Dì lo cho nó quá."
Akito nghe vậy liền biết xảy ra chuyện không ổn. Anh vội vàng ngắt điện thoại lao xuống phòng máy tính.
"Mikuo, lập tức dò tìm vị trí của Akari cho tôi."
Mikuo bị Akito làm giật mình, tay chân luống cuống bắt đầu định vị vị trí của Yue qua thiết bị được gắn khéo léo trên di động của cô. Điểm đỏ trên màn hình rất nhanh hiện ra , chỉ là khi nhìn tới đó Akito vô thức nhíu mày.
Yue tới núi Kongo một mình làm cái gì?!
Gần nhất do quá bận , Akito không có về nhà. Anh đã quên mất Yue có lẽ đã chứng kiến được cảnh ăn thịt người thảm khốc hơn họ tưởng tượng rất nhiều qua mỗi giấc mơ . Cô ấy từng nói bởi vì có Anh ở bên phong ấn cường đại của Anh có thể khiến cho đôi mắt tử vong hoàn toàn không còn tác dụng nữa. Đã mấy ngày Anh không về nhà, Yue có lẽ đã ngủ không yên ổn mấy hôm. Những cảnh tượng kinh hoàng trong giấc mơ khiến cho cô ngay cả ăn cũng không dám ăn nữa . Thân thể đã tới cực hạn vậy thì ép buộc bản thân lên núi Kongo làm cái gì?!