[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

14d15bbff0bc20af770309217495jpg

Hắn khát vọng chiếm lấy thân thể này, vì lẽ đó khiến cho tính nhẫn nại của hắn đang bên bờ vực sụp đổ.’

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chuông điện thoại di động trong không gian yên tĩnh vang lên, Conan cùng Gin nhìn nhau, một hồi chuông này đột ngột vang lên cắt đứt bầu không khí quỷ dị bên trong.

“Thanh mai trúc mã gọi đến? Không tiếp sao? Nói không chừng cô ta lúc này đang ở nơi nào đó khổ sở chờ đợi cùng cầu xin, chỉ cầu viên đạn này không bắn thủng đầu óc ngu ngốc của cô ta.” Gin rời tầm mắt, bưng lên ly rượu đỏ đặt trên bàn nhấp một ngụm, nụ cười trên mặt trở nên cực kỳ quỷ dị.

Conan bị Gin dọa sợ, lập tức bắt máy: “Ran, chị không sao chứ?”

“Ôi a? Conan?” Ran ở đầu dây điện thoại bên kia nghe ra là thanh âm của Conan, liền thất vọng một hồi.

“A, chị Ran, anh Shinichi đang đi vệ sinh...... Chờ một chút, anh Shinichi đang ra.” Sắc mặt của Conan dưới ánh mắt giễu cợt của Gin khẽ biến hồng, có điều nghe thấy thanh âm của Ran ở đầu bên kia vẫn bình thường như thế, cậu liền biết Gin lại một lần nữa trêu đùa cậu.

“Ran.” Conan điều chỉnh thành thanh âm của Shinichi, cậu lần thứ hai ngẩng đầu xác nhận thời gian một hồi, đã qua mười hai giờ rồi.

“Shinichi, cậu ở đâu?” Ran nghe thấy giọng nói Shinichi, trong thanh âm lập tức tràn ngập chờ mong, mà sâu thẳm trong đó lại nhiều hơn là thất vọng.

“Tớ......” Conan nghẹn lời, cậu biết lúc này Ran có bao nhiêu khát vọng muốn bên cạnh cậu, nhưng mà cậu không có cách nào làm được chuyện đó.

Trước tiên cho dù là ở hình dáng đứa nhỏ, hạn định thời gian của Gin cũng sắp hết, mà cậu lúc này đang phải đối mặt với phần thưởng đặt cược lớn nhất cả một đời.

Không thể phủ nhận, căn cứ vào manh mối được nói tới thì khu vui chơi Tropical Land là địa phương phù hợp với miêu tả nhất, Gin thủ đoạn cao thâm, khống chế lòng người, hắn lợi dụng quyền lực, tiền tài bố trí ra địa điểm xa hoa cuối cùng kia, lợi dụng kiến thức của cậu đối với hắn rồi bày ra ván cờ này. Gin tự tin, ngông cuồng, hắn có bản lĩnh bố trí một tình cảnh như thế, thì cũng có thể khiến Conan vào lúc 12 giờ đêm vẫn không có cách nào có thể tìm được hắn.

Conan quả thật có ý nghĩ chờ ở khu vui chơi Tropical Land, nhưng mà câu nói tiếp theo của Ran đã nhắc nhở cậu, thời gian cùng tiếng chuông chỉ là biểu thị cho kỳ hạn, địa điểm cũng chỉ đơn thuần là địa điểm, giữa bọn chúng không hề có điều gì mật thiết, điều này cũng là suy nghĩ ban đầu của Conan, cho nên mới phải lựa chọn nơi mà cậu với Gin gặp nhau ban đầu, mà lúc sau Gin lại cố ý nói dối cậu.

Suy luận này chính xác ra mà nói, chính là cậu hãy hướng về suy nghĩ đơn thuần nhất, bỏ qua một bên Gin cùng Tổ chức Áo đen, địa phương cậu quen thuộc nhất đơn giản chính là ba nơi — nhà Kudo Shinichi, nhà bác tiến sĩ Agasa cùng với văn phòng thám tử Mori.

Rất có thể Gin đã thuê nhà giám sát ở phụ cận ba chỗ này, Trung Quốc không phải có một câu nói ‘nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất‘ hay sao? Mà ba chỗ này đều là điểm mù của cậu, cậu cũng chưa từng nghĩ tới Gin sẽ can đảm đến như vậy.

Tiếp theo Conan lại nghĩ đến đêm đó Gin cũng có nói với cậu một câu khác — Xác định mục tiêu, tuyệt đối không được do dự, một khi không phân rõ được thứ quan trọng nhất của mình, mất đi rồi sẽ không còn có thể lấy lại.

Qua mấy điều kiện trên Conan có thể bài trừ nhà bác tiến sĩ Agasa cùng văn phòng thám tử Mori, Gin đã không chỉ một lần lặp lại câu nói đó, cậu cảm giác được khả năng Gin muốn thấy chính là cậu quyết tâm tiến lên, tinh thần cố chấp không sợ gì, vì bảo vệ niềm tin của bản thân mà có thể phấn đấu anh dũng, không sợ cái chết.

Vì lẽ đó Gin suy nghĩ muốn diệt trừ, chính là niềm tin của cậu, cậu có thể vì món đồ quan trọng nhất mà chịu chết.

Mà món đồ quan trong nhất là cái gì đây? Đuổi bắt tội phạm? Bảo vệ chính nghĩa? Bảo vệ người nhà cùng bạn bè? Cậu không cách nào có thể lựa chọn, những điều này từ khi có mặt trong cuộc sống của cậu đều chiếm một phần quan trọng, cùng cậu sinh ra, tương lai chỉ sợ cũng cùng cậu chết đi cùng biến mất.

Vì lẽ đó cậu lựa chọn về nhà mình, mà không phải chờ ở khu vui chơi Tropical Land, đây mới là nơi cậu bắt đầu tất cả, cậu cũng nhất định phải ở đây bảo vệ tất cả những gì mà cậu quý trọng.

“Đại ca, Chianti xin chỉ thị có muốn động thủ giải quyết mấy tên kia hay không?” Vào thời điểm Conan đang trầm mặc, Vodka từ trong phòng bếp bước ra, trong tay còn cầm một ổ bánh mì.

Trên mặt Conan xuất hiện ba vạch hắc tuyến, Tổ chức Áo đen đã đem nhà của cậu trở thành sào huyệt chỉ sợ không phải ngày một ngày hai rồi. Còn có Vodka nói muốn giải quyết mấy tên nào, chẳng lẽ là bọn Ran?

Gin không trả lời, chỉ thấy đôi mắt màu xanh thẫm của hắn nguy hiểm nheo lại, hắn lắc lắc ly rượu đỏ, ánh mắt trói chặt trên khuôn mặt tái nhợt của Conan.

“Ran, xin lỗi.” Conan cuối cùng cũng không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Ánh mắt Gin quá nguy hiểm, bên trong chứa đựng ý nghĩa gì Conan cũng không có cách nào giải thích rõ, cậu thậm chí còn không biết mấy người mà Vodka nói đến có phải là Ran bọn họ hay không, thế nhưng ở thời điểm này Conan không muốn châm thêm bất kỳ ngọn lửa nguy hiểm nào nữa.

“Không cần để ý.” Gin tựa hồ hài lòng với biểu hiện của Conan, đặt ly rượu xuống rồi ngồi thẳng người ngay ngắn lại, nhường ra vị trí bên cạnh.

Khóe miệng Conan lần thứ hai co rút, bọn họ mà cũng có thể ngồi chung sao?

Tuy rằng trong lòng có suy nghĩ khác, nhưng Conan vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Gin.

Vừa mới ngồi xuống Conan liền phát hiện một chuyện khiến mặt của cậu muốn ứa máu, trên khay trà trước sô pha rải rác để một đống photo album mỏng, mà quyển được đặt cao nhất đó đập vào mắt chính là bức ảnh cậu lúc bảy, tám tuổi, cùng dáng dấp Conan lúc này không khác biệt chút nào.

Lẽ nào Gin đang điều tra tư liệu của cậu? Nhưng mà chờ đã, ở thời đại Internet này chỉ cần một máy tính là có thể hack vào bất kỳ chỗ nào, tìm ra được ghi chép nơi cậu sinh ra, thẻ tín dụng, thẻ bảo hiểm xã hội, hay tiền án phạm tội, hơn nữa thủ hạ của Gin còn có thể xâm nhập vào đồn cảnh sát Osaka, tra tư liệu về cậu nghĩ đến liền dễ như ăn cháo, hoàn toàn không cần làm điều dư thừa này.

“Mẹ ngươi đúng là người rất thú vị......” Gin như hiểu được ánh mắt của Conan, tiện tay lấy một quyển album bên cạnh mở ra lật vài trang, ngón trỏ thon dài lại trắng nõn chỉ vào một tâm ảnh trong đó nói vậy.

Ảnh chụp bên trong Conan đại khái hai, ba tuổi, mặc quần áo con gái xinh như búp bê ngồi trên đu quay trong công viên, nở nụ cười tươi như ánh mặt trời.

Conan đoạt lấy cuốn album mỏng đóng lại, tên đàn ông vô lễ này lại dám tùy tiện mở ra đồ riêng tư của cậu, còn có được Gin khen là thú vị không có gì gọi là tốt đẹp ở đây cả!

Gin không để ý, lại từ bên cạnh người lấy ra một quyển sách tiếng anh mà bên trong cất giấu một bản thư tịch, trên đỉnh trang bìa có hình mũ trinh thám màu nâu.

Không ngạc nhiên, Conan lại tiếp tục cướp lại quyển sách kia, bởi vì cậu nhận ra quyển sách này, là tiểu thuyết trinh thám mà cha cậu Kudo Yusaku đã viết ra toàn bộ.

“Ngươi không cần phải khẩn trương, ta cũng không có ý định đối với bọn họ làm cái gì...... Ta hiếm thấy có lúc nhân từ như vậy, cái tên thám tử Osaka kia cũng không bị thương tổn một sợi lông, mà thanh mai trúc mã của ngươi cùng đám nhóc kia cũng còn có thể sung sướng đến công viên trò chơi thưởng thức pháo hoa.” Hai mắt Gin trầm xuống, làm hại Conan chợt cảm thấy sống lưng lạnh một trận.

“Ngươi......” Tim Conan đập nhanh hơn, Gin lúc nói chuyện cười quá chân thật, quan trọng nhất là hắn có năng lực làm được, cho nên mới cực kỳ khiến cho người ta hoảng sợ.

“Hay là ngươi cũng muốn uống một ly?” Gin nhìn Conan đột ngột mất bình tĩnh mà nhàn nhạt nở nụ cười, âm thanh trầm thấp mà nhu hòa.

Nụ cười của Gin có một cỗ mùi vị rất đặc biệt, một người đàn ông như vậy rất khó khiến người ta từ chối, Conan dường như bị âm thanh này dụ dỗ, cậu hiện tại xác thực rất cần một ly nước để giảm bớt căng thẳng trong cậu.

Conan cầm lấy ly nước đặt trên bàn uống một hơi cạn sạch, bị lời nói của Gin chèn ép, tinh thần sinh ra cảm giác đói khát hơi chút được xoa dịu.

“Tiểu quỷ, có lúc ngươi thực sự rất đơn thuần đáng yêu.” Tay trái Gin siết chặt cằm Conan, cúi đầu áp sát lại gần, trầm giọng phát biểu một câu mang tính cá nhân.

Conan rùng mình một cái, đột nhiên như nhớ tới cái gì, dồn sức chống thân thể đứng lên lại bất thình lình ngã quỳ trên mặt đất, tay trái chống đỡ cơ thể, tay phải che lấy vị trí tim.

Loại cảm giác đau đớn quen thuộc này, tim phảng phất như bị người khoét ra, không sai, là loại thuốc kia!

Conan cảm giác được cả người giống như bị người ta phá nát xong xây dựng lại, da thịt, xương sống, nội tạng đều không ngừng rộn rạo, tim một hồi lại tiếp một hồi nặng nề truyền khắp thân thể, thống khổ kịch liệt thậm chí không để cậu kiếm ra cách nâng đỡ cơ thể.

Bóng người nhỏ bé đổ gục, tay phải vô lực ra sức bắt lấy khăn trải bàn, thân thể theo quán tính ngã xuống, đồng thời ly nước trên bàn, cái gạt tàn thuốc lá, lọ hoa cùng những đồ vật khác cũng như thế rơi xuống đất, rầm rầm cùng một chỗ.

Con mắt đau nhức không nhìn thấy rõ, Conan giãy dụa muốn bò lên, tay trái lung tung mò tới bên ghế sô pha, tay phải duỗi lên phía trước muốn chống đất đứng dậy, nhưng hai bàn tay khác lại bao lấy tay phải của cậu, ôm cậu vào trong ngực, sau đó đặt xuống trên ghế sô pha.

“Máu tươi khiến cho ta hưng phấn, ngươi cũng không muốn nhìn thấy ta mất khống chế đi, tiểu quỷ.” Gin chậm rãi cởi áo khoác Conan ra, quần, giày mọi thứ, chỉ chốc lát sau thân thể Conan cứ như vậy trần truồng nằm trên ghế sô pha, mà ánh mắt hắn nhìn Conan càng thêm nguy hiểm.

Conan thở dốc càng lúc càng nặng nề, cậu mơ hồ biết Gin biểu thị chính là kính vỡ trên mặt đất, nhưng cảm giác đau đớn đã phần lớn vượt ra ngoài tầm kiểm soát, cậu căn bản không có cách nào đáp lại Gin.

Gin siết lấy tay phải Conan, mười ngón sít sao đan chặt vào nhau, cảm nhận bàn tay cậu ở trong lòng bàn tay hắn chậm rãi dài ra, xúc cảm mềm mại nhỏ bé dần dần bị cảm giác khớp xương cứng cáp thay thế. Chỉ trong thời gian rất ngắn, nhóc học sinh tiểu học mang theo kính mắt nhỏ bé kia bỗng chốc đã biến thành một học sinh cấp ba, khuôn mặt non nớt biến thành khôi ngô tuấn tú, duy chỉ có một thứ không thay đổi chính là đôi mắt vẫn cứ tự tin như thế.

Tóc mái bị mồ hôi thấm ướt, bết lại trên trán, bởi vì hình dáng khôi phục trở về là Kudo Shinichi nên khiến Conan thống khổ co quắp, cảm giác khi cơ thể cứ liên tục phát triển lớn dần kéo dài tựa như đi du lịch ở địa ngục một phen.

“Đúng là cơ thể kỳ diệu!” Gin gần như si mê nhìn Conan...... Không, phải là nhìn thân thể xích lõa của Kudo Shinichi, trong lòng dâng lên xúc cảm nóng cháy. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tên tiểu quỷ bốn mắt kia chính là thiếu niên anh tuấn sáng sủa trước mắt này đây? Hắn ở đêm đó sai thủ hạ đem tiểu quỷ đi giám định DNA, kết quả xét nghiệm lấy được khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ, sau đó liên tục thăm dò, tuy rằng đã xác định thân phận thật sự của tiểu quỷ là Kudo Shinichi, nhưng lần này tận mắt thấy cơ thể biến hóa vẫn khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.

Tại thời khắc này, cảm giác được khác thường không chỉ có mình Gin, Shinichi cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay Gin truyền tới.

“Tiểu quỷ, ngươi biết không? Một người đàn ông muốn sinh ra cảm tình với một người phụ nữ, đầu tiên thường thường bắt đầu từ mong muốn xác thịt.” Gin quỳ một gối trên sô pha, một tay chống ghế, bàn tay lúc ban đầu siết chặt cũng càng thêm dùng sức. Dục vọng bên trong thân thể đã sớm tán loạn kêu gào khắp nơi, mạch máu hắn đang phun trào, cần gấp được phát tiết, mà trước mặt lại là thân thể kỳ diệu chính là nơi bắt nguồn dụ dỗ hắn. Hắn khát vọng chiếm lấy thân thể này, vì lẽ đó khiến cho tính nhẫn nại của hắn đang bên bờ vực sụp đổ.

Conan đã hoàn toàn đánh mất ý thức, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn Gin chống tay vuông góc với thân thể cậu, mái tóc dài màu vàng óng nhạt buông xuống hai bên đầu hắn, mà cặp mắt màu xanh thẫm kia mang theo một tia khát máu cách cậu càng ngày càng gần......

“Đại ca, mấy vị khoa học gia đã tới.” Vodka mang theo mấy người tiến vào phòng khách, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, đều giật hết cả mình.

“Cút!” Gin không quay đầu lại rống lên một câu, trái ngon gần ngay trước mắt còn kém một chút là có thể hái, lại vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này bị quấy rầy, hắn tức giận đến mức không thể nào chịu nổi.

Vodka sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng mang theo mấy vị khoa học gia mặc áo blouse trắng kia đi vào gian phòng khác.

Không có người ngoài quấy nhiễu, phòng khách liền trở nên yên tĩnh, Gin trầm mặc nhìn Conan một chút, rồi chậm rãi cúi đầu chạm vào thân thể đỏ bừng kia, ngay tại lúc đụng chạm, toàn bộ nhiệt lưu bên trong thân thể trong nháy mắt nổ tung, dục vọng đã sớm không thể ngăn cản.

Shinichi cảm giác được một bàn tay đầy nốt chai sần đang vuốt ve thân thể cậu, từ trán đến môi, gáy rồi đến ngực và bụng, vòng eo đến chân, bàn tay kia chạm đến đâu thì đều đốt lên từng ngọn lửa cháy, dục vọng dưới đáy lòng bị dấy lên, cảm giác xa lạ nhưng vô cùng kỳ diệu.

Đột nhiên cơ thể bị lật ngược lại, Shinichi cúi người quỳ gối trên ghế sô pha, đầu chống đỡ trên tay vịn, cảm giác đau đớn mà sảng khoái từ phía sau khiến cậu không có cách nào chống lại.

Giống như bị người ra lệnh, bên tai Shinichi văng vẳng lời nói nhỏ nhẹ, cảm thụ lấy cơ thể liên kết, nhiệt độ lan xuống cả người tới tận ngón chân đều bị đốt cháy, cậu theo bản năng duỗi thẳng người, sau đó liền triệt để lâm vào hôn mê.

Gin chính là đang kịch liệt ra ra vào vào, thể lực thiết yếu của sát thủ khiến cho hắn lúc này tinh lực dồi dào, nhiệt độ cơ thể hắn sau khi liên tục ‘xuất trận’ rốt cuộc cũng giảm bớt xuống.

Gin sau khi xong việc, Vodka đúng lúc xuất hiện, đi theo phía sau là mấy vị khoa học gia mặc áo blouse trắng kia.

Gin cầm lấy áo gió màu đen trên lưng ghế sô pha che trên người Shinichi đang mê man, rồi ngồi vào ghế sô pha bên canh móc ra một điếu thuốc rồi nhen lửa, để mấy vị khoa học gia kia động tác nhanh nhẹn tiêu sái tiến đến rút máu Shinichi, làm kiểm tra, đánh giá đủ loại số liệu thân thể.

Khoảng chừng mười phút sau, tên thủ lĩnh đám khoa học gia kia kêu những người khác lui xuống trước, bản thân anh ta thì lưu lại nhìn Shinichi một chút, hướng Gin nói rằng: “Gin, ‘quý ông kia‘ muốn anh trừ khử thiếu niên này.”

“Hừ, ngươi quản quá rộng, ‘quý ông kia‘ ta tự sẽ khai báo.” Gin gảy gảy tàn thuốc, hơi khói xám từng đợt tỏa ra, lộ ra ánh lửa lốm đốm.

Vị khoa học gia kia không dám nói nữa, giọng điệu của Gin không quen, anh ta thật sự không dám đắc tội, nên mới đưa ra lời nhắc nhở hắn, trước tiên cứ rút lui trước cho an toàn.

Mọi người đi hết, Gin một thân một mình ngồi trên ghế sô pha, không ngừng hút thuốc lá liên tục, kim đồng hồ trên tường đã chỉ từ số hai đến số ba, thời gian đang không ngừng trôi qua.

Hoặc là nói ngay cả chính mình Gin cũng không hiểu, sự tình làm sao sẽ phát sinh đến tình trạng này, bất quá hắn sẽ không đối với những chuyện đã xảy ra mà cảm thấy có lỗi, trong cái thế giới của bọn hắn chuyện này cũng không đáng là gì, chỉ đơn thuần là phát tiết dục vọng mà thôi.

Vào thời điểm kim đồng hồ chỉ ba rưỡi, Gin cầm trong tay điếu thuốc dập tắt, ôm lấy Shinichi đi lên lầu hai. Thanh âm hắn bước đi rất nhẹ, mang theo hơi lạnh khiến người ta run rẩy, vậy mà trên người Shinichi đang nằm trong lồng ngực hắn chỉ bao bọc một cái áo khoác đen, vạt áo theo từng bước chân hắn tiến lên mà ở giữa không trung nhẹ nhàng lất phất.

Lúc này bên ngoài phòng truyền đến tiếng nổ súng dữ dội đem Shinichi đánh thức, cậu khẽ mở đôi mắt nặng trĩu, kịch liệt ho khan mấy tiếng, sau đó ý thức được bên ngoài truyền tới tiếng súng, cậu cơ hồ theo bản năng giơ tay nắm chặt lấy ống tay áo sơ mi của Gin.

“Âm thanh các loại súng ống cách biệt rất lớn, vũ khí mà đám cảnh sát Nhật Bản sử dụng có thể so với lính đánh thuê không quân...... Tiểu quỷ, tôi chưa bao giờ nói qua, tôi sẽ ra tay với người nhà cùng bạn bè của em.” Bước chân của Gin ngừng một chút, tiếp theo lại tiếp tục bước lên lầu.

Gin phá vỡ ám chỉ của chính mình, sau khi vào cửa liền bắt đầu không ngừng lặp lại lời nói ám thị, Shinichi cũng vì thế mà tin tưởng, nghe theo ma chú mà hoàn toàn mất kiểm soát. Gin thông qua ánh mắt, ngôn ngữ, hành động không ngừng dụ dỗ Shinichi cả người khuất phục hắn, âm thầm không tiếng động mà cướp đi hết tất cả của Shinichi, giống như ác ma thì thầm mang theo hơi thở vui tươi mà mục nát.

Gin mang Shinichi về phòng của cậu, đặt ở trên chiếc giường rộng lớn, thậm chí vì cậu mà đắp mền lên che người.

Shinichi quay đầu đi, một dòng lệ trong suốt từ khóe mặt trượt xuống, xuôi theo gương mặt chảy vào bên trong phần gáy.

“Bởi vì tôi còn có hứng thú với em, cho nên sẽ không giết em.” Gin cúi người hôn lên trán Shinichi: “Tiểu quỷ, để cho tôi duy trì hứng thú với em, bằng không em cũng chẳng là cái gì đâu.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Muốn có H nặng? Hề hề, tự mình tưởng tượng trong đầu nhé~~~

Một ngày 2 chương sướng rồi nha~