Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 5: 5: Buông Ra Đi Nào!





Tai nạn bất ngờ khiến Phương Tố Y phải nghỉ dạy trong vòng một tuần, tuy rằng có người trông lớp thay cô nhưng cô vẫn nhớ mấy em học sinh đáng yêu của mình.


Ngày thứ ba, cô xuất viện cùng với một đứa nhỏ bám dính bên cạnh.


Bạch Thiên dùng hai tay bé xíu giữ chặt tay trái của Phương Tố Y, trên người mặc một bộ quần áo thể thao xám rộng thùng thình, chân thì mang đôi giày bata trắng sọc đỏ.


Cả người thằng bé như lọt thỏm giữa những mảnh vải, tuy vậy vẫn vô cùng đáng yêu.


“Bây giờ mẹ đưa con về nhà ạ?” Bạch Thiên hào hứng hỏi.


Hai người đi ra đến chỗ bậc cầu thang, Phương Tố Y cẩn thận dắt tay thằng bé rồi mỉm cười:

“Về nhà, nhưng là về nhà của con.”

Nghe tới đây, Bạch Thiên lập tức ngước đôi mắt long lanh lên, sau đó mếu máo:

“Mẹ không thương con sao ạ?”


“Thương chứ, nhưng mà con phải ngoan mới thương được.


Nhà của con vừa rộng vừa thoải mái, nhà mẹ chật chội lắm.”

Mới qua ba ngày mà cô đã bị sự đáng yêu của thằng bé đánh gục và thay đổi xưng hô, ban đầu cũng ngại ngùng lắm, nhưng dần dần thích ứng được rồi thì thuận miệng là gọi.


Nét mặt của Bạch Thiên biểu thị rằng thằng bé không chấp nhận, muốn đi cùng Phương Tố Y, chỉ là cô dặn dò phải ngoan nên đành im lặng đi theo cô ra ngoài.


Bên kia đường, Bạch Dã mở cửa xe bước xuống và cất bước về phía họ.


“Ba con tới đón con rồi, giờ mẹ phải đi, cuối tuần chúng ta gặp lại nhé?”

Chỉ cần Phương Tố Y không xưng “mẹ” là Bạch Thiên lại dùng đôi mắt cún con đáng thương nhìn cô, làm cô rất ngượng, cũng không nỡ khiến thằng bé thất vọng, chỉ đành chiều theo ý thằng bé.


Bạch Dã đến gần, cô không dám mở miệng nói chuyện nữa.


Người đàn ông cúi xuống ôm con trai lên, khổ nỗi tay thằng bé vẫn bám chặt vào tay Phương Tố Y không buông.


“Con làm gì vậy?” Bạch Dã bất lực vô cùng: “Con buông ra đi nào, không phải ba đã hứa sẽ cho con gặp chị ấy vào cuối tuần rồi à?”

Tình huống dở khóc dở cười này khiến không ít người đưa mắt nhìn ba người bọn họ, Bạch Dã dáng người rất cao, so với Phương Tố Y thì phải hơn gần hai mươi xen-ti-mét.


Sự chênh lệch này rất thuận mắt người xem, lại thêm Bạch Thiên bụ bẫm đáng yêu, mọi người đều tấm tắc khen họ.


“Nhà này sinh được đứa con trai dễ thương quá nè mình ơi, chúng ta cũng sinh một đứa đi!”

Không biết là ai đi ngang qua họ nói một câu làm Phương Tố Y và Bạch Dã đều thấy sượng sùng, cô sờ nhẹ lên gò má của Bạch Thiên rồi dỗ dành:

“Con đi về với ba đi, ngoan.”



“Vậy cuối tuần mẹ phải đến thăm con, mẹ hứa đi ạ!”

“Ừ, hứa mà.”


Giọng Phương Tố Y ngọt ngào mang theo sự dụ hoặc, Bạch Thiên gật gật đầu rồi lưu luyến thả tay ra.


Lúc này Bạch Dã mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ánh mắt đầy ý cười của cô gái đối diện khiến anh chú ý, nhìn nhiều hơn một chút.


Bạch Dã chần chờ rồi mở lời:

“Tôi đưa cô về.”

“Không cần đâu, cảm ơn anh nhiều lắm nhưng tôi đã gọi cho bạn trai rồi, có lẽ anh ấy sắp đến nơi.”

Phương Tố Y nhân cơ hội này nói ra việc mình đã có bạn trai, hy vọng sẽ không khiến đối phương hiểu lầm là cô thông qua Bạch Thiên muốn tiếp cận anh hay gì đó.


Từ chỗ bảo mẫu hiện tại của Bạch Thiên, cô biết rằng hai cha con Bạch Dã trước giờ đã từng bị kha khá người lợi dụng nên anh tương đối nhạy cảm với phụ nữ.


Người đàn ông đeo kính gọng bạc còn chưa kịp mở lời thì điện thoại của Phương Tố Y bất ngờ rung lên, cô mở tin nhắn ra xem mới thấy Vương Kính nói rằng có việc gấp không đến được.


Sắc mặt Phương Tố Y hơi đổi, cái nhăn mày kín đáo của cô khiến Bạch Dã đoán ra được:

“Nếu bạn trai cô bận, hay là tôi đưa cô về nhé? Dù sao cũng tiện đường.”

Lúc này trong lòng Phương Tố Y cực kỳ không thoải mái với Vương Kính, vì vậy cô không nghĩ gì mà gật đầu đồng ý, đi theo Bạch Dã ra xe.



Không ngờ được Vương Kính thất hứa với cô, ngay cả khi đã hẹn trước ba ngày.



Phương Tố Y ngồi sau xe cùng Bạch Thiên thay vì ngồi ghế phụ phía trước, thằng bé hấp tấp ngồi vào lòng cô rồi vui vẻ đung đưa chân ngắn.


So với những đứa trẻ năm tuổi khác thì Bạch Thiên hơi thấp bé, cũng không rõ Bạch Dã chăm sóc bé cưng kiểu gì nữa.


Xe chầm chậm khởi động, phát hiện tâm trạng cô không tốt, Bạch Thiên vòng tay ôm cô rồi ngước mắt lên hỏi:

“Sao mẹ lại buồn vậy ạ?”

Ở trước mặt Bạch Dã mà xưng hô mẹ - con với con trai anh thì hơi kỳ cục, gò má Phương Tố Y hơi nóng lên, cô nói:

“Không buồn, chỉ là hơi mệt.”

Bạch Thiên nhìn chăm chú vào cô, tay nhỏ sờ sờ khóe môi của cô như muốn xác nhận gì đó, lát sau nói:

“Mẹ cười lên đi, mẹ cười trông rất đẹp.”

Câu nói ngây ngô của nhóc con khiến Phương Tố Y phải bật cười, cô dịu dàng xoa tóc thằng bé:

“Được rồi, thật là dẻo miệng.”

Trong lúc hai người họ líu ríu nói chuyện, Bạch Dã ở phía trước chăm chú lái xe mà không nhịn được tò mò, lỗ tai hơi nhúc nhích, lén lút nghe..