Ngày hôm đó kế hoạch tiếp cận con trai của Lã Thanh Vân đã thất bại.
Bạch Dã dắt tay cục cưng đi đến chỗ đỗ xe, bế thằng bé vào rồi cẩn thận thắt dây an toàn cho thằng bé, cũng không quên hỏi:
“Con thật sự không muốn nói chuyện với cô ấy sao?”
“Không ạ.” Bạch Thiên lắc đầu nguầy nguậy. Có lẽ là từ nhỏ đã bị bỏ rơi, cũng không ở bên cạnh Lã Thanh Vân nên trong lòng cảm thấy xa lạ, hơn nữa cảm giác khi bị bà dì ấy nhìn thật sự không thoải mái. “Con chỉ thích mẹ Tố Y thôi.”
Bàn tay của người đàn ông hơi khựng lại giữa không trung rồi đưa lên xoa xoa tóc Bạch Thiên:
“Ngoan lắm, ba rất tự hào về con.”
Dù rằng mẹ ruột thằng bé quá đỗi vô liêm sỉ và mặt dày, tính tình đáng ghét, ham hư vinh nhưng cục cưng của anh là một cá thể hoàn toàn riêng biệt. Từ nhỏ được nuôi dạy cẩn thận, ngoại trừ bướng bỉnh với anh và người trong nhà một chút thì thằng bé vẫn rất hiểu chuyện.
Bạch Dã mỉm cười nói với con trai:
“Đi thôi, tới chỗ mẹ Tố Y của con.”
Lúc này, Phương Tố Y đang ở công ty GEM chờ đợi phỏng vấn. Ban đầu nhận được tin nhắn cô còn nghĩ họ đặc cách cho cô, ai biết đến nơi rồi vẫn phải bốc số ngồi đợi. Cô buồn ngủ muốn chết, nhưng vì ước mơ mua nhà ở thành phố mà phải cố chịu đựng, mở to mắt dựng lỗ tai lên.
Phương Tố Y nhanh chóng đi vào khi nghe thấy tên mình, người phỏng vấn cô là một vị giám đốc trẻ tuổi, trông cũng rất đẹp trai, nét mặt mang theo vài phần lạnh lùng.
“Cô Phương, tôi có thể hỏi người xuất hiện trong clip là ai không?”
“A? Xin lỗi, cái này chắc là không được…”
“Tôi chỉ muốn biết để tiện cho việc định hướng nội dung sắp tới mà cô phải quay thôi, tuy vậy, cô có thể lựa chọn không công khai.”
Phương Tố Y nghe vậy thì cũng hiểu thật ra phỏng vấn chỉ là hình thức, họ đã âm thầm chấp nhận cô rồi.
“Đứa nhỏ là con của bạn tôi thôi, chúng tôi không phải quan hệ vợ chồng như mọi người vẫn nói.”
“Ồ?” Người đàn ông khá là hứng thú khi nghe đến đây. “Nhưng mà hai người ở chung.”
Gò má Phương Tố Y bất giác đỏ lên, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người:
“Có vài nguyên nhân khó nói nên tôi ở nhà nhà bạn.”
“Được rồi, tôi sẽ không tìm hiểu sâu thêm nữa, cô được nhận. Từ ngày mai cô có thể đến công ty để gặp trợ lý của mình, chúng tôi sẽ cung cấp toàn bộ dụng cụ cần thiết khi quay.”
Đại khái muốn nói Phương Tố Y chỉ cần mang người tới là được.
“Nếu có thể đưa đứa nhỏ kia theo thì càng tốt.” Hắn bổ sung một câu.
“Vâng, tôi hiểu rồi, cảm ơn mọi người.”
Phương Tố Y vui vẻ chào hỏi bọn họ, sau đó thì được thả về. Khi nhìn thấy cô đi ra với nụ cười trên môi, một số người tò mò không chịu được. Hầu hết những người đến phỏng vấn đều bị từ chối, nghe nói vị giám đốc mới của GEM rất khó tính kia mà, cô ấy đậu rồi sao?
Ra tới cổng, Phương Tố Y nhảy chân sáo về phía trước, nhớ đến số tiền mà họ hứa hẹn thì trái tim không chịu nổi kích thích mà nhảy bùm bùm. Cô sẽ giàu nhanh thôi!
Phương Tố Y định bụng sẽ bắt taxi về, ai ngờ giữa chừng nhận được điện thoại từ Bạch Dã.
“Tố Y, tôi và con đến đón em đây.”
Không biết tại sao đột nhiên anh lại thay đổi xưng hô, còn nói chuyện với giọng dịu dàng và thái độ mập mờ đến vậy. Cả người Phương Tố Y cứng đờ, cô đứng trước cổng công ty loay hoay một lúc, phải đến khi giọng của Bạch Dã vang lên lần nữa:
“Tố Y?”
“Tôi, tôi phỏng vấn xong rồi, đã đậu.” Phương Tố Y tự động bỏ qua những lời vừa nãy của Bạch Dã, không dám nghĩ tới, thật là xấu hổ quá đi mất!
Phương Tố Y nghe thấy giọng cười của Bạch Dã, sau đó anh nói:
“Em nhìn sang bên đường đi.”
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện một người đàn ông cao lớn mặc tây trang đang vẫy tay với mình. Xung quanh có rất nhiều cô gái dừng chân ngắm anh, hành động này của anh làm bọn họ hiếu kỳ dời ánh mắt về phía Phương Tố Y.
Phương Tố Y kêu lên:
“Được rồi được rồi, anh mau bỏ tay xuống, đừng vẫy nữa, tôi sẽ qua đó ngay!”
Với cái dáng người nổi bật và khuôn mặt cực phẩm kia, anh đứng im đã thu hút sự chú ý rồi mà còn muốn biến cô thành bia ngắm cho mấy người phụ nữ khác hay sao?
“Đi chậm thôi, chú ý nhìn đường.” Bạch Dã cười cười thả tay xuống.
Người qua đường tương đối đông, Bạch Thiên ở bên cạnh cứ nhón chân muốn nhìn nhưng cuối cùng vẫn không thấy mẹ đâu.
Mất một lúc, thằng bé mới phát hiện ra bóng dáng của Phương Tố Y.
“Mẹ!” Bạch Thiên vừa gọi vừa lạch bạch chạy tới chỗ cô.
“Ôi, cục cưng ngoan!”
Phương Tố Y cúi xuống bế thằng bé lên, sau đó hất cằm khoe với Bạch Dã:
“Nhờ ơn của cục cưng, tôi sắp trở thành phú bà rồi nha.”
“Vậy em định trả ơn thế nào đây?” Bạch Dã cười sủng nịch.
Chỉ thấy cô gái hơi nghiêng đầu, chớp mắt nhìn anh, giống như đang tự hỏi phải đãi anh ăn món ngon gì, hay là mua quà gì mới tốt.
Bạch Dã chủ động đề nghị:
“Lấy thân báo đáp cha của thằng bé được không?”1