Cái gì mà đưa cô ấy về, cái gì mà để ý cô ấy từ lâu rồi, Bạch Dã nghe không nổi nữa.
Tuy rằng anh tiếp xúc với Phương Tố Y chưa nhiều, nhưng mà sự dịu dàng, dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu cùng giọng nói mềm mại của cô như có ma lực luôn khiến anh muốn đến gần cô hơn.
Anh biết mình quan tâm đến cô, đây hẳn là bước đệm cho tình yêu.
Trong lúc anh còn đang chờ đợi cơ hội thì ở đâu nhảy ra một người đàn ông, thật chướng mắt!
Bàn tay nắm vai Phương Tố Y của Bạch Dã siết mạnh làm cô hơi giật mình, ngẩng đầu lên liền trông thấy góc mặt nghiêng nghiêng tuấn tú mang theo lửa giận của anh.
Cứu tinh đã đến, Bạch Thiên thở phào nhẹ nhõm, gục đầu vào hõm cổ của Phương Tố Y.
Bạch Dã lên tiếng hỏi Lưu Tinh Hà:
“Cậu có biết cô ấy là gì của tôi không?”
“Tôi không biết.” Lưu Tinh Hà gãi gãi đầu.
Đám đông xung quanh đồng thời chửi một câu, mẹ, cái tên ngu ngốc.
Bạch Thiên gọi Phương Tố Y một tiếng “mẹ” rồi mà tên này bảo rằng không biết, thật hay giả vậy?
Phương Tố Y cũng dở khóc dở cười trước tình huống như thế, đồng thời ngượng ngùng vì cái ôm của Bạch Dã.
Anh nheo mắt nhìn Lưu Tinh Hà, sau khi xác định EQ hắn ta thật sự không tốt lắm liền giải thích:
“Cô ấy đã có tôi chăm sóc rồi, không cần cậu quan tâm.”
Bấy giờ, Lưu Tinh Hà mới sực tỉnh:
“Hai người là vợ chồng sao? Xin lỗi, tôi không biết cho nên mới…”
Hắn xấu hổ cúi đầu với hai người, sắc mặt Bạch Dã vẫn không tốt hơn chút nào.
Bàn tay đang đặt trên vai Phương Tố Y trượt xuống phần eo nhỏ, thể hiện chủ quyền một cách rõ rệt.
Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô:
“Đi thôi, tôi đưa em với con về.”
Gần quá! Hơi thở nóng ấm mang theo mùi thơm đặc biệt của Bạch Dã thoảng qua chóp mũi làm Phương Tố Y đỏ hồng hai gò má, cả người cứng nhắc bước chậm theo anh.
Cô thậm chí quên mất chào tạm biệt cậu bạn thời tiểu học phía sau.
Bạch Dã vừa rồi nhờ cô diễn một chút nhưng mà đến mức này thì chẳng phải quá nhập tâm sao?
Cô gái ngơ ngác được anh dẫn ra xe, mở cửa nhét cô vào, sau đó vòng sang bên kia ngồi xuống.
Trên thân anh mặc tây trang tối màu, tay phải đeo đồng hồ mạ vàng, mu bàn tay trắng mịn hiện rõ gân xanh vì dùng sức.
Bạch Dã chậm chạp không khởi động xe làm Phương Tố Y cũng chẳng dám thở mạnh.
Anh đâu phải bạn trai thật của cô, cũng chỉ là quan hệ hợp tác, cô giúp anh trông con trai mà thôi, lấy quyền gì ghen tuông chứ?
Bạch Dã xoa xoa mi tâm, lúc này mới lái xe đưa Phương Tố Y về, cả quá trình ấy chỉ có mình Bạch Thiên vui vẻ nói chuyện.
Thằng bé ngồi trên đùi Phương Tố Y, miệng không ngừng đóng mở:
“Mẹ xinh đẹp, mẹ đừng đi với người khác nha, con không muốn đâu.
Con chỉ muốn mẹ ở với con thôi.”
“Ngoan.” Phương Tố Y xoa xoa tóc cục cưng, khẽ mỉm cười.